Trong phòng bệnh.
Yên Lam nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt,
tựa như một đứa trẻ đang ngủ say. Tuy rằng sinh mạng đã từ cõi chết trở
về, nhưng còn chưa qua hẳn giai đoạn nguy hiểm, lúc nào cũng phải nhờ sự trợ giúp của thiết bị y tế để duy trì hơi thở.
Cận Thế Phong
cùng dì Trương đang ngồi bên cạnh giường của cô, sắc mặt ngưng đọng,
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt bị che gần hết bởi bình thở. Trên
mặt hai người đều là sự mong chờ từng giây từng khắc cô tỉnh lại.
Đột nhiên, phòng bệnh bị một lực không hề nhẹ đẩy ra, sức lực quá lớn
khiến cho cánh cửa đập mạnh vào vách tường, phát ra những tiếng động
nhức óc.
Yên Triết lo lắng chạy vào, trên mặt vì kinh hãi mà
tràn đầy nước mắt. Ông ngoại hàng ngày vẫn bình tĩnh kiên định là thế,
bây giờ đi sau Yên Triết cũng không giấu được vẻ lo lắng bồn chồn trên
khuôn mặt.
“Chị em thế nào rồi?” Yên Triết lao tới bên giường
bệnh, lo lắng nhìn Yên Lam đang nằm bất động, hai hàng nước mắt không
chịu được càng tuôn trào.
Cận Thế Phong cúi người đỡ Yên Triết đứng dậy, anh sợ Yên Triết quá kích động sẽ đụng phải cánh tay đang truyền dịch của cô.
“Anh , nói cho em biết đi! Chị em, chị em làm sao vậy?” Thấy Cận Thế
Phong không trả lời, âm điệu của Yên Triết bất giác càng cao hơn. Biểu
cảm không rõ bình tĩnh hay nôn nóng trên mặt anh và dì Trương khiến Yên
Triết càng thêm lo lắng.
“Lam Lam không còn vấn đề gì lớn, chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi.”
Cận Thế Phong nhẹ giọng trả lời, vẻ mặt vô cùng đau thương. Bởi vì trái tim của Tiểu Triết không thể chịu được kích động lớn nên anh không thể
nói rõ sự thật ra được.
“Thật không anh?” Yên Triết nhìn Cận Thế Phong, ánh mắt hoài nghi, “Vậy tại sao chị vẫn phải dùng máy thở ô xy?”
“Bác sĩ nói cô ấy trúng độc khí ga, hô hấp có chút khó khăn nên cần dùng máy trợ giúp.”
Yên Triết nhìn về phía dì Trương, thấy bà yên lặng gật đầu nên cũng tạm yên tâm. “Vậy thì tốt rồi, làm em sợ muốn vỡ tim, nếu chị có bị làm sao thật sự em không biết mình sẽ thế nào.”
Thấy dáng vẻ lo lắng của Yên Triết, Cận Thế Phong nhẹ nhàng vỗ vai , dịu giọng an ủi.
“Tiểu Triết, cậu đừng lo lắng quá, giữ sức khỏe một chút. Tuy rằng cậu
đã giải phẫu tim, nhưng vẫn đang trong giai đoạn cần phục hồi, phải chú
ý. Nếu cậu lại xảy ra chuyện, cậu muốn chị cậu sau này phải thế nào?”
“À, vâng…” Yên Triết trả lời, xoay người mang ghế đến ngồi cạnh giường Yên Lam, “Em ngồi đây, chờ chị tỉnh lại.”
Lúc này, ông ngoại hướng về phía Cận Thế Phong một ánh mắt, sau đó đi
ra ngoài phòng bệnh. Cận Thế Phong hiểu ý liền đi theo sau.
“Cháu nói thật cho ông biết, Tiểu Lam có phải rất nghiêm trọng không? Nếu không sao lại phải đeo bình thở ô xy vậy?”
Cận Thế Phong đang định trả lời, ông lại nói thêm một câu. “Đừng gạt
ông, ông không phải Tiểu Triết. Những câu vừa rồi cháu nghĩ ông tin
sao?”
Nghe ông nói như vậy, những lời nói dối đã ra đến cửa miệng Cận Thế
Phong đành phải nuốt lại. Anh nghĩ cũng không cần giấu ông thêm nữa,
mang toàn bộ sự việc kể lại.
“Cái gì?” Không chịu nổi đả kích,
ông ngoại Cận Thế Phong gần như mất hết sức lực, thân thể lung lay chực
đổ xuống. Cận Thế Phong nhanh nhẹn đỡ lấy ông.
Thật vất vả mới
có thể bình tĩnh trở lại , ông nhìn về phía Cận Thế Phong “Cháu vừa nói
những cái gì? Có khả năng không thể tỉnh lại là cái gì? Nói nguy hiểm đã qua rồi, sao nó vẫn chưa tỉnh lại?”
Cận Thế Phong đau khổ, anh không biết phải trả lời ông thế nào.
“Ông yên tâm,cháu sẽ không để chuyện này xảy ra. Dù thế nào cháu cũng
sẽ chữa trị cho cô ấy thật tốt, không thể để cô ấy…cô ấy như một người
thực vật thế kia.” Nén hết bi thương, Cận Thế Phong trầm thấp đáp lại,
trong lời nói mang theo một tia kiên định sắt đá.
Tiểu Lam thiện lương như vậy, tại sao lại trở thành như thế???
Nha đầu tiểu Lam này, cháu cứ nằm như vậy, cứ tái nhợt như vậy, ông
thật sự không dám tưởng tượng nếu những lời Cận Thế Phong nói là thật,
cháu sẽ trở thành bộ dạng gì nữa đây? Cháu lại là đứa cháu ông hết mực
yêu quý, ông phải làm sao bây giờ?
Sau một lúc đau thương cho
Yên Lam, ông mới nhớ ra hỏi Cận Thế Phong. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì? Nha đầu kia vì sao lại trúng độc khí ga?”
“Có người cố tình hãm hại cô ấy.”
“Cái gì?” Ông khiếp sợ nhìn Cận Thế Phong “Có người cố tình? Ai? Ai mà độc ác như thế? Vì sao hắn muốn làm thế?”
“Cháu không biết…. Bây giờ cháu chưa chắc chắn, nhưng cháu nhất định sẽ điều tra ra. Tìm được kẻ đó, cháu dứt khoát không tha!” Lửa hận bừng
bừng trong hai con ngươi Cận Thế Phong.
Hai người trầm mặc một lúc, ông ngoại Cận Thế Phong lắc đầu than thở, vịn vào tay Cận Thế Phong đi về phía phòng bệnh.
“Ông ngoại, ông muốn đi đâu vậy?”
“Đưa ông về phòng bệnh. Ông muốn nhìn Tiểu Lam.” Giọng nói khàn khàn
nghẹn ngào, ông vừa nói vừa bước những bước đi nặng nề, cố gắng không để rơi nước mắt. Lúc này, khóe mắt ông nheo lại hằn thêm càng nhiều nếp
nhăn, khóe môi run run, trông ông già hơn đến vài tuổi, tang thương cùng đau đớn vô ngần.