Cận Thế Phong dịu dàng nâng cằm của Yên Lam lên khẽ mút cánh môi nàng theo kiểu thử thăm dò, nàng xấu hổ nói, "Đừng..."
Cận Thế Phong không để cho Yên Lam nói mà trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, dường như sợ làm nàng bị thương mà hôn cực kì mềm nhẹ, đầu
lưỡi nhẹ nhàng đảo qua cánh môi làm Yên Lam một trận run rẩy.
Yên Lam thở gấp một hơi, đôi môi hơi hé mở, Cận Thế Phong nhân cơ hội này
làm cho đầu lưỡi đi vào trong miệng của nàng, như đang đi dò xét lãnh
địa của mình, ở bên trong tùy ý chạy loạn, không buông tha chỗ nào cả.
Cuối cùng với sự khiêu khích của hắn Yên Lam liền đưa lưỡi ra cùng hắn
dây dưa.
Yên Lam xấu hổ mà muốn rút lui, mà Cận Thế Phong như là
hiểu rõ ý đồ của nàng, hai tay vững vàng ôm lấy nàng, đưa tay lên giữ
chặt lấy gáy của nàng khiến cho Yên Lam tránh cũng không được.
Yên Lam trong nháy mắt bị sự ôn nhu bao vây, làm nàng sa vào trong đó, yên lặng mà tiếp nhận Cận Thế Phong.
Nụ hôn của Cận Thế Phong như là nói cho nàng biết hắn yêu nàng biết bao nhiêu.
Cảm giác được người trong lòng hơi giãy giụa, Cận Thế Phong bất đắc dĩ
ngẩng đầu lên, thấy Yên Lam mặt mũi đã đỏ bừng, như không có sức xụi lơ
trong lòng hắn, thở dốc, hắn biết thiếu chút nữa đã làm nàng bị thương
rồi. Hắn trong lòng tràn đầy không cam tâm mà nhìn Yên Lam, tại nàng đẹp quá, hắn ấn thêm vài cái hôn lên trên khuôn mặt nàng.
Yên Lam
cảm thấy mình sắp chết trong nhu tình của Cận Thế Phong rồi. Nàng cả
người vô lực, cứ như vậy mà tựa vào trong lòng Cận Thế Phong.
Mãi đến khi Yên Lam thở gấp, xụi lơ trong lòng Cận Thế Phong, hắn mới rời khỏi môi của nàng.
"Cơm nước xong xuôi, em muốn đi đâu?" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam trong lòng hỏi.
"Ưm?" Vừa mới trải qua một trận kích tình, Yên Lam dường như vẫn còn đang đi
vào cõi thần tiên, khi có ý thức thì không hiểu Cận Thế Phong có ý tứ
gì.
"Anh nói là, em không phải muốn đi ra ngoài hay sao? Vậy đã
nghĩ xem muốn đi đâu chưa?" Cận Thế Phong tâm tình vô cùng tốt giải
thích.
"Oh, vâng!" Yên lam gật đầu nói, "Em cũng không biết nữa! Chỉ là gần đây toàn ở trong nhà vậy nên em muốn đi ra ngoài một chút.
"Được rồi! Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ đi cùng em!" Cận Thế Phong thâm tình nhìn Yên Lam nói.
Nhìn thấy ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn kia, Yên Lam không tự giác mà khuôn
mặt lên, hơn nữa lại càng lúc càng đỏ. "Được rồi, được rồi, đừng nhìn em nữa có được không, chúng ta nhanh nhanh một chút ăn cơm đi!" Yên Lam
rốt cục cũng nhịn không được nói.
"Được!" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam nói.
"Lam Lam, em nghĩ xem muốn đi đâu? Có nghĩ ra hay không?" Cận Thế Phong hỏi
Yên Lam, ăn xong điểm tâm, hai người chuẩn bị rời khỏi nhà.
"Ừm..." Yên Lam ngồi suy nghĩ nửa ngày, "Em không nghĩ ra nơi nào, làm sao đây?"
"Nếu không thì chúng ta ra ngoài trước đã, sau đó muốn đến đâu thì đến có
được Không?" Yên Lam nói, ngẩng đầu nhìn Cận Thế Phong.
"Được, em nói thế nào thì là thế đó." Cận Thế Phong vừa cười vừa nói.
Nếu như vào lúc này có người trông thấy Cận Thế Phong nói nhất định sẽ kinh ngạc mà phô trương vả vào miệng, trừng mắt thật to. Bởi vì lúc này Cận
Thế Phong đang nắm tay Yên Lam cùng nhau đi dạo trên đường.
Vốn
là hai người có kế họach đi tới vùng ngoại ô chơi một bữa, thế nhưng vì
sức khỏe của Yên Lam vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vậy nên Cận Thế Phong
quyết định trở về, để tránh làm Yên Lam mệt mỏi.
Thế nhưng mặc dù là đang đi dạo trên đường, Yên Lam chỉ cần cùng với Cận Thế Phong ở chung một chỗ, cũng rất vui vẻ.
Bình thường diện mạo hắn anh khí bức người, lạnh lùng không gì sánh bằng,
hơn nữa bản thân Cận Thế Phong nhìn cũng tuấn lãng, đẹp trai, đi ở trên
đường, vẻ khí suất của hắn khiến mọi người đều phải quay đầu nhìn. Hơn
nữa lại có Yên Lam ở bên cạnh, có biết bao ánh mắt ước ao có, đố kị có
bắn về phía hai người bọn họ.
Cận Thế Phong không thèm để ý đến những ánh mắt ái mộ kia, trong mắt hắn lúc này chỉ có một mình Yên Lam.
"Có mệt hay không? Yên Lam!" Cận Thế Phong hỏi,
"Có muốn lên xe ngồi không?"
"Không cần phiền như thế đâu." Yên Lam làm nũng nói, "Đi dạo phố thì phải đi bộ chứ, nếu như đi xe thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Nhưng em có ổn không?" Cận Thế Phong chần chừ nói.
"Không sao đâu!" Yên Lam nói, "Em đâu có yếu đuối như thế! Hơn nữa nếu mệt
chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Trên đường đi, có rất nhiều
nhà nghỉ, nếu như ngồi xe thì đâu có nhìn được."
"Được rồi, được
rồi, theo ý em đi." Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Lam lộ vẻ ủy
khuất, Cận Thế Phong đành phải đáp ứng nói, "Thế nhưng phải đồng ý với
anh, nếu như có cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói cho anh biết đó,
được không? Không được gạt anh đấy!"
"Vâng!,vâng ạ, em biết rồi." Yên Lam hưng phấn cầm tay Cận Thế Phong, "Chúng ta tiếp tục đi thôi!"
Cũng không chờ Cận Thế Phong trả lời liền bước đi.
"A! Khát quá" Yên Lam nhìn bên đương đối diện có quán kem nói, "Thế Phong, em muốn ăn kem!"
"Ở đâu?" Cận Thế Phong hỏi, xoay người liền thấy cửa hàng đối diện, nói với Yên Lam, "Em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em!"
"Vâng!" Yên Lam gật đầu nói, "Phải hai cái cho hai người đó nha!"
Nhìn Cận Thế Phong cầm hai que kem đi về phía mình, Yên Lam nhịn không được
bật cười, hắn là một người đàn ông, trong tay cầm hai que kem quả là có
chút kì quái!
Yên Lam trên mặt cười thật tươi giống một đóa hoa
rực rỡ, lòng tràn ngập vui mừng nhận lấy từ Cận Thế Phong một cái kem,
rồi lại lớn mật chỉ vào cái còn lại trong tay hắn nói: "Thế Phong, anh
cũng ăn đi chứ!"