Buổi sáng ấm áp, ngoài cửa sổ chim chóc ríu rít ầm ĩ đánh thức hai người đang chìm trong mộng đẹp ở trên giường.
Nghe tiếng chim hót ngoài cửa, đôi lông mày đẹp đẽ của Cận Thế Phong
khẽ nhíu lại, dường như vừa bị đánh thức ngoài ý muốn. Chậm chạp mở mắt, cảm nhận được bên cạnh có một thân hình ấm áp bèn xoay người qua. Nhìn
người nằm trước mắt, khóe miệng anh khẽ cong lên, cảm giác hạnh phúc
dâng đầy tim.
Khi cô ngủ say, gương mặt giống như một đứa nhỏ,
vừa tuyệt mỹ vừa mang nét trẻ con, thanh thuần lương thiện giống như một thiên thần.
Đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, có vẻ mỏi mệt. Tối
hôm qua anh thật sự làm Lam Lam mệt muốn chết, nhưng cô lại rất có khả
năng làm cho anh không kiềm chế được mà muốn cô.
Anh vuốt ve
cô, lại gắt gao ôm cô vào trong ngực, cảm giác thỏa mãn này thật phi
thường mãnh liệt, niềm hạnh phúc cứ dâng từng đợt trong trái tim anh.
Ôi ! Thắt lưng thật là khó chịu!
Còn đang nhắm mắt hưởng thụ, Yên Lam nhịn không được nhăn lại gương mặt xinh đẹp của mình, vươn tay muốn mát xa chỗ thắt lưng kia một chút.
Nhưng tay cô còn chưa kịp bỏ ra thì đã có một bàn tay ấm áp to lớn đặt
vào bên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve, xoa bóp phần eo.
Cố gắng mở đôi mắt còn đang dính chặt vào nhau, ngẩng đầu lên, Yên Lam nhìn về phía chủ nhân của đôi bàn tay kia.
“Chào buổi sáng, bảo bối nhỏ của anh!” Nhìn dáng vẻ mơ hồ đáng yêu của
Yên Lam, Cận Thế Phong nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào
kia.
“A, chào…!” Yên Lam còn chưa nói hết câu chào, âm thanh
nhanh chóng bị đôi môi ngang ngược chặn lại, triền miên day dứt, lại
mang theo vị ngọt của hơi thở, làm cho toàn bộ không khí trong phổi cô
như bị hút sạch.
“Thế Phong, sao anh có thể như vậy?” Yên Lam kháng nghị.
“Anh ư? Anh làm sao vậy?” Cận Thế Phong kinh ngạc nhìn Lam Lam, không hiểu cô nói gì.
“Anh lại còn hỏi! Sáng sớm, ai cho anh hôn em?” Yên Lam nhìn Cận Thế Phong chỉ trích.
“Chẳng lẽ sáng sớm không thể cho anh hôn em sao?” Cận Thế Phong cau mày, đây là lý lẽ gì vậy?
“Không phải, không phải như thế!” Lúng túng nói xong, khuôn mặt Yên Lam ửng đỏ, cười nói “Là em và anh chưa rời khỏi giường, chưa rửa mặt, em
còn chưa đánh răng!”
Haha ….. Dường như nghe được điều gì đó
rất hài hước, Cận Thế Phong càng cười càng to, “Lam Lam, rốt cuộc là em
nghĩ cái gì vậy? Sao em lại đáng yêu như thế chứ? Lại còn để ý đánh răng hay là không?”
“Không được cười!” Yên Lam mím môi, gắt gao
nhìn chằm chằm Cận Thế Phong đang khoa trương cười haha trên miệng, thật muốn nghĩ ra biện pháp gì đó để chặn cái miệng đáng ghét kia lại.
Rốt cuộc, cô ngẩng đầu nhìn đôi môi Cận Thế Phong, dùng sức áp môi mình vào đôi môi của anh.
Quả nhiên, cô thành công làm Cận Thế Phong ngưng cười, bộ dạng như gặp
quỷ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô. Yên Lam tràn ngập sung sướng vì
thành quả của mình, đắc ý nhìn anh.
Nhưng ánh mắt Cận Thế Phong chợt lóe sáng, khi cô phát hiện ra định lui về theo bản năng thì đã không kịp nữa rồi.
Cận Thế Phong buồn cười nhìn động tác của Yên Lam, ngay từ đầu anh bị
hoảng sợ, anh không ngờ Lam Lam vậy mà nghĩ ra phương pháp này chặn
miệng anh, nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
Cố định đầu Yên Lam lại, Cận Thế Phong tiếp tục hôn cô sâu hơn nữa, hút hết hơi thở làm cho anh mê say trong miệng Yên Lam.
Đợi đến khi hai người một lần nữa thở hổn hển, Cận Thế Phong mới buông Yên Lam ra.
“Buổi sáng vui vẻ!” Cận Thế Phong vươn tay vuốt ve hai má Yên Lam.
“Buổi sáng…vui…vẻ!” Yên Lam thở hổn hển đáp lại, muốn dịch chuyển thân mình lại thấy cả người đau nhức.
“Ôi!” một tiếng kêu lên liền làm Cận Thế Phong quan tâm hỏi.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” thanh âm dịu dàng tựa gió xuân lướt trên mặt Yên Lam.
“Không, chỉ là hơi đau nhức một chút!”
“Có thể rời giường không?”
“Có, nhưng anh đi trước đi, lát em ra sau!” Yên Lam đỏ mặt, cùng Cận
Thế Phong ở trên giường thảo luận vấn đề này, thật là ngại mà, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh tươi cười.
“Được rồi, anh ra trước,
chuẩn bị đồ ăn. Em cũng nhanh rời giường đi nhé!” Cận Thế Phong xốc chăn ra khỏi người mình, cứ như vậy liền đứng lên, từng nét trên cơ thể cứ
như điêu khắc mà ra, tỷ lệ hoàn mỹ, cường tráng, hai chân thon dài. Như
là một vẻ đẹp không tì vết đứng trước mặt Yên Lam.
“Kìa, Thế
Phong, sao anh lại…!” Yên Lam vội vàng lấy tay che hai mắt mình lại, anh làm sao lại cứ như vậy đứng lên, không báo trước cô một câu, lại còn……
Bây giờ cái gì cô cũng nhìn thấy hết rồi! Dáng người anh thật sự rất
đẹp đi! Yên Lam lặng lẽ hé ra một khe hở, vụng trộm ngắm nhìn một cách
thích thú.
Quay đầu nhìn thấy Yên Lam giống như một con đà điểu giấu mình trong chăn, Cận Thế Phong vừa cười vừa mặc quần áo, đi ra
khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho cô.