Sắc trời tối dần, mặt trời đang từ từ lặn xuống, chỉ còn lại ở phía chân trời một vệt sáng màu vàng.
Trong bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc tẩy dễ làm người khác khó chịu, chẳng qua kẻ khiến người khác càng khó chịu chính là lão già Kim Bất Hoán ở trước mặt này, đôi mắt hắn nhìn như đang trên bàn thẩm tra, làm Cận Thế Phong rất muốn tự mình động thủ đánh thũng con mắt hắn.
Nếu không phải tới nói chuyện với lão về việc sát nhập Xí Hoa Án, hắn sẽ
không bao giờ tới đây để nhìn lão già có bộ mặt ghê tởm này.
“Ông Kim, thân thể của ông thế nào rồi?” Cận Thế Phong thờ ơ hỏi, lần này
chẳng qua chỉ là cho lão một bài học nho nhỏ, sự việc còn chưa xong, hắn nhất định phải bắt lão nếm đủ mùi vị đắng cay đau khổ, lão dám động vào người cuả hắn, thì phải chịu trừng phạt mới tỉnh ngộ được.
“Vẫn còn đi được nha! Qua được nguy hiểm có thể ra viện.” Kim Bất Hoán yếu ớt trả lời.
“Vậy cảnh sát đã điều tra được rốt cuộc là ai đã động tay vào xe của ông,
dẫn đến thắng không nhạy chưa? Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Quỷ Ảnh Tử cũng tìm không ra! Đám cảnh sát cũng vô dụng, đến tận bây giờ kẻ tình nghi cũng chưa tìm ra!” Kim Bất Hoán nói xong, liếc mắt nhìn hắn
có chút suy nghĩ. “ Không phải là anh chứ?”
“Điều này sao có thể! Ông kim, tôi chính là hy vọng cùng ông hợp tác, tôi
làm sao có thể gây sóng gió rồi tiếp tục nói chuyện cùng ông đâu?” Cận
Thế Phong vội vàng kèm chút tức giận nói.
Kim Bất Hoán quan sát kỹ Cận Thế Phong, “Tốt nhất là không phải! Nhưng mà
có rất nhiều người hy vọng kế hoạch hợp tác lần này của chúng ta thất
bại, anh có biết không?”
Cận Thế
Phong gật đầu. “Điều này tôi biết rồi! Nói không chừng, chuyện lần này
của ông cũng vì việc này mà ra. Nhưng ông yên tâm, tôi nhất định sẽ xử
lý chuyện này tốt đẹp. Về chuyện hợp tác cuả chúng ta, hẳn là sẽ vẫn
tiếp tục, tôi nghĩ ông cũng biết, lần hợp tác này của chúng ta, không
chỉ mình tôi có lợi nhuận mà ngay cả ông cũng sẽ có lợi ích rất lớn….”
Nhìn Cận Thế Phong khoe khoang khoác lác, Kim Bất Hoán gật đầu tán thưởng, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a!
Mới hai mươi bảy tuổi, cũng đã trải qua sóng to gió lớn, mất năm năm để sự
nghiệp trở nên vững chãi, tạo thành “Thần thoại” của giới kinh doanh.
Tác phong làm việc cẩn thận tỉ mỉ không chút lỗ mãng, suy nghĩ kỹ càng
mà lại chu đáo, đối với việc đại sự, không hề sợ hãi, Cận Thế Phong quả
là người đàn ông tốt hiếm có.
Kim Bất Hoán nhìn Cận Thế Phong suy nghĩ, một người đàn ông tốt như vậy, nếu có thể về làm việc cho mình, thì chẳng phải bản thân mình như hổ mọc thêm
cánh sao? Cũng có thể về sau sẽ tiêu diệt hết kẻ thù vướng chân trên
đường.
“Ta có nghe Dục Nhi nói qua
chuyện của hai người, Cận tiểu tử, anh có nghĩ tới việc làm con rể của
tôi không? Tôi rất yêu quý con gái của mình, con bé lúc này đã rất
thích anh, không biết ý anh thế nào…” Kim Bất Hoán nhìn Cận Thế Phong
tỏ ý nói, nếu có thể như vậy, tương lai của bọn họ là tiền đồ tênh thang nha!
“Cái này…” Cận Thế Phong có một chút do dự.
“Anh còn cần phải suy nghĩ cẩn thận sao! Kim Bất Hoán dụ dỗ Cận Thế Phong,
“Quan hệ thông gia của hai nhà chúng ta đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại!”
Đột nhiên Cận Thế Phong bật cười, “Đó là đương nhiên, nếu ông Kim đã yêu quý, tôi cũng không khách
khí!” Hắn âm thầm nghĩ, muốn dùng quan hệ thông gia để uy hiếp tôi, Kim
Bất Hoán ông quá coi thường tôi, hôm nay tôi thuận theo ý của ông, nhưng đến cuối cùng, chưa biết ai thắng ai, ai mới là người thắng cuối cùng!
“Thật sao?” Trong lòng Kim Bất Hoán vui mừng không thôi, nhưng ở ngoài sắc
mặt vẫn không biến đổi. Lần hợp tác này, mặc dù nói là có lợi với Cận
Thế Phong, nhưng hắn là Kim Bất Hoán cũng không lỗ vốn, từ nay về sau có “Khải Thành” này là chỗ dựa vững chắc, tiền đồ của bọn họ chắc chắn sẽ
là cả một bầu trời tươi sáng.
“Đó là đương nhiên, chúng ta hợp tác vui vẻ!” Cận Thế Phong vừa cười vừa nói.
Cả hai người đều cừơi nói vui vẻ tuy trong long đều mang ý đồ xấu.
Nhìn bộ dáng Kim Bất Hoán tươi cười đắc ý vênh váo, Cận Thế Phong có chút
khó chịu, vì sao? Trong đầu vẫn xuất hiện hình bóng của người con gái
kia?