Xe chạy khoảng một giờ, bọn họ đến bãi
biển Jimbaran, bãi biển Jimbaran này nổi tiếng với cảnh hoàng hôn tuyệt
đẹp cùng với phương thức tác nghiệp đặc biệt của ngư dân. Bãi biển sớm
tinh mơ, hay hoàng hôn đều rất nhộn nhịp . Ngư dân nơi đây vẫn sử dụng
những chiếc thuyền độc mộc giản dị từ thời xa xưa để ra khơi. Lúc chạng
vạng, có thể nhìn thấy mặt trời lặn ở đây, nghe các ca sĩ biểu diễn dân
ca, hưởng thụ bữa cơm dưới ánh nến, barbecue hải sản, hữu tình thi vị.
Thế nhưng, bởi vì du khách rất đông, lại thiếu đi một chút cảm giác yên
bình, chính vì vậy mà, không thích hợp với ý tưởng chủ đạo của quảng
cáo. Đổi sang địa điểm kế tiếp, bãi biển Kuta.
Kuta được mệnh danh là bãi biển đẹp nhất của đảo Bali. Bãi biển nơi đây bằng phẳng, cát trắng noãn, nhẵn mịn, hơn nữa quang cảnh lại tươi đẹp. Cuối
cùng, mọi người nhất trí quyết định địa điểm quay quảng cáo được đặt tại bãi biển Kuta.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở bên ngoài xong, họ liền lên xe chuẩn bị đến bến tàu ngồi thuyền
sang miếu hải thần. Kỳ thực miếu hải thần chỉ nằm trên một khối nham
thạch lớn nằm cạnh biển, thế nhưng, mùa này chính là mùa nước lên, mỗi
lần gặp triều cường, khối nham thạch liền bị nước biển vây quanh, cả
ngôi miếu chìm trong sóng lớn lại dường như di động, tựa như một cung
điện dưới nước, chỉ khi thủy triều xuống thì mới tiếp giáp với đất liền. Chính vì vậy nên phải dùng thuyền mới có thể tới được.
Khối nham thạch lớn kia giống như một tiểu đảo độc lập, du khách đến miếu
hải thần cũng rất đông, nham thạch cũng không phải rất lớn, sỡ dĩ mọi
người đến đây dạo chơi chính là vì nước biển ở đây thực sự rất xanh, Yên Lam ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời cũng rất xanh, chọn nơi này làm
bối cảnh kết thúc thật đúng là đã chọn đúng chỗ.
Tiếp tục đi thêm hai giờ nữa, mọi người nhất trí cho rằng miếu hải thần rất
thích hợp quay cảnh trùng phùng của nam nữ nhân vật chính. Hơn nữa, nhờ vào một người dân địa phương, đã tìm được một bãi cát và vùng nước biển trong veo và xanh biếc. Sau khi quyết định chọn nơi này, mọi người cũng thoải mái hơn, bắt đầu tham quan quang cảnh hai bên đường.
Hôm nay, Yên Lam tự mình cầm theo cameras, dọc đường thấy có phong cảnh gì
đẹp thì liền dừng lại chụp ảnh, đôi lần thiếu chút nữa không theo kịp
phái đoàn. Không có bản đồ nơi đây, nàng chính là vẫn đi lần theo đường
cái, vạn nhất nếu đi lạc đường, là tiêu.
Buổi chiều, đoàn du khách vẫn lũ lượt không ngừng, Yên Lam nhìn thấy đường
đến khối đá, sau đó nàng men theo ven đường leo lên, không hề nghe thấy
đạo diễn nói phía dưới.
“Yên Lam, tổng tài và người của đoàn làm phim đã đến phía trước đi restroom, cô phải nhanh lên một chút mới theo kịp đó.”
Yên Lam thoáng cái đã leo lên tới điểm cao nhất, từ nơi này có thể nhìn
thấy bãi biển của đảo Bali ở phía đối diện, còn có biển cả mênh mông vô
bờ phía dưới.
“Thật đẹp nha, Thế Phong, anh nhìn nè.” Lúc Yên Lam quay đầu lại, một bóng dáng quen thuộc cũng không hề thấy, mấy
người họ vì sao lại không thấy nữa chứ? Hẳn là cũng sắp leo đến đây rồi
chứ, leo thật là chậm mà. Yên Lam cũng không lo lắng, cứ như vậy ngồi
lên trên khối đá nhìn biển rộng phía dười, lại nhìn lên bầu trời xanh,
một lát sau, bầu trời xanh thẳm biến thành một mảnh đen kịt.
Không phải trời sắp mưa chứ? Yên mở túi xách ra xem, quên mang theo ô rồi,
thật gay go! Không biết Thế Phong và mấy người kia có mang theo hay
không. Quay đầu lại nhìn con đường hẹp kia, vẫn chưa ai lên đến, mà
người bên trên cũng càng ngày càng ít. Yên Lam lúc này mới có chút lo
lắng, lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, nhưng làm
thế nào cũng không nối máy được. Đợi đến lúc gọi lại một lần nữa thì,
điện thoại di động lại đột nhiên không có chút sóng nào nữa, trời ạ!
Nguy rồi! Yên Lam không khỏi rên lên trong lòng.
Lúc này, một hướng dẫn viên du lịch đi ngang qua người Yên Lam, hiếu kỳ nhìn nàng, “Tiểu thư, cô còn chưa đi sao? Thời tiết thay đổi rồi, hình như trời sắp mưa đó, mùa này mưa bão nhiều lắm.”
“Trở trời? Bão? Nhưng vừa nãy không phải trời vẫn còn trong xanh sao?” Yên Lam vô cùng kinh ngạc nói.
“Thời tiết ở đảo Bali vẫn luôn như vậy mà, giống gương mặt của một đứa bé,
lúc vui lúc buồn, đặc biệt là vào khoảng thời điểm này, nói không chừng
chưa hết một ngày thì lại tốt trở lại.” Nói rồi, người hướng dẫn viên du lịch liền ra về.
Yên Lam nhớ tới khoảng thời điểm này đang là mùa mưa ở đảo Bali. Lúc mưa
bão nhiều nhất, hơn nữa thời tiết lại hay thay đổi. Làm sao bây giờ?
Hiện tại lại không liên lạc được với Thế Phong và mấy người kia.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một hồi tiếng sấm nổ. “A!” Yên Lam vội vàng nhảy xuống từ trên mặt tảng đá to, bị tiếng sấm dọa đến nhảy dựng lên, lúc nhảy xuống làm chân bị trặc.
“Đau quá đi,” Yên Lam ngồi trên đường suốt cả nửa ngày mà không tài nào đứng dậy nổi. Chờ đến lúc nàng đứng lên, muốn quay sang những người xung quanh mượn điện
thoại, nhưng vừa quay đầu lại, lại phát hiện cũng chỉ còn lại ba người,
một đôi vợ chồng lớn tuổi và một người đàn ông trung niên người ngoại
quốc.
Đôi vợ chồng lớn tuổi kia đương nhiên là không có điện thoại, Yên Lam không thể làm gì khác hơn là mỉm
cười dùng tiếng Anh với người đàn ông trung niên kia để hỏi mượn. Thế
nhưng ông ta nhất định không nói lời nào mà chỉ nhìn Yên Lam, sau đó mới nói một câu “Bonjour” (Xin chào, tiếng Pháp)”, lại tiếp một câu, “I am from France.”
Trời ạ! Yên Lam sắp phát điên rồi, hắn dĩ nhiên là một người Pháp, nhưng
không hề gì, nói tiếng Anh cũng sẽ OK, thế nhưng nói tiếp vài câu mới
biết được hắn chỉ biết nói một câu như vậy, sau đó nói rất nhiều tiếng
Pháp mà Yên Lam có nghe cũng không hiểu. Lần này Yên Lam đau đầu rồi,
nàng có thể nói tiếng Nhật, tiếng Anh, nhưng lại không thể nói tiếng
Pháp mà! Làm sao bây giờ?
Còn chưa chờ Yên Lam nói tiếp, người đàn ông kia đã quay đầu chạy mất, “Nè, sao ông lại chạy chứ, tôi đâu phải người xấu.” Yên Lam thấy quái lạ hô lên phía sau.
Lần này thì xong rồi, ngay cả hy vọng duy nhất cũng đã chạy mất, tuyệt
vọng, hiện tại chỉ có thể dùng từ bất lực mà miêu tả tình trạng của Yên
Lam, nàng chưa bao giờ đã từng căm giận bản thân mình chỉ học qua hai
ngoại ngữ như vậy. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là tự mình từ từ
đi xuống dưới, xung quanh đã không còn một ai nữa.
Lúc Cận Thế Phong đi ra từ restroom, đạo diễn đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, “Chuyện gì đã xảy ra? Yên Lam đã đi đâu rồi?” Cận Thế Phong hỏi.
“Cái cô Yên Lam kia, Yên Lam, cô ấy hình như không thấy đâu nữa, tôi đã gọi
vào di động của cô ấy, hơn nữa hiện giờ trời dường như cũng sắp mưa rồi, cô ấy lại không mang theo ô.” Đạo diễn vội vàng nói.
“Tổng tài, hướng dẫn viên du lịch ở đây nói chúng ta tốt nhất lập tức nên
quay lại bến tàu, ở đây hình như sắp có bão tới, không biết lúc nào thì
tạnh, muốn chúng ta bắt chuyến tàu cuối cùng đi ngay bây giờ.” Người của đoàn làm phim ở bên cạnh nói.