"Tiểu Lam à! Chính cháu làm chuyện gì, cháu còn cần hỏi tới bác chăng?"
Bà lắc đầu, ôi, tiểu Lam đứa nhỏ này lúc nhỏ ngoan lắm mà! Sao bây giờ
thành thế này rồi? Mặc dù bây giờ thời đại tiến bộ rồi, nhưng mà thanh
niên cũng không nên quá tùy tiện, thật sự là khiến bà không có cách nào
chiụ được.
Nếu không phải buổi sáng hôm nay, bà đi cắt tóc ở tiệm cắt tóc gần nhà, bà chủ cầm quyển tạp chí kia cho bà xem, nói là Yên
Lam sống ở gần đây xuất hiện trên trang bìa tạp chí, đang là kẻ thứ ba,
bà cũng sẽ không xem bài báo kia, cũng sẽ không biết tiểu Lam lại là
người như vậy.
Cận Thế Phong đã nhìn ra, hình như bà Trương đã
xem qua tạp chí này rồi, bằng không, sao lại dùng thái độ như thế nói
chuyện với Yên lam.
Hắn không muốn để Yên Lam biết chuyện này,
nên liền kéo tay Yên Lam, định đem Yên Lam kéo trực tiếp vào trong xe.
"Bác Trương có đúng không? Thật ngại quá, chúng cháu còn có việc gấp
phải đi trước rồi, hôm nào có thời gian hai người lại trò chuyện đi."
Nào ai biết, Yên Lam vô cùng bất mãn với lời nói của bác Trương, nàng đã
làm chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào cái gì mà phải nhìn vẻ mặt
bác Trương.
Sau khi Cận Thế Phong đã kéo nàng đi được hai bước,
Yên Lam gạt tay hắn ra, lại lập tức đi trở về bên cạnh bác Trương. "Bác
Trương, thật ngại mà, xin hỏi, câu nói vừa nãy của bác là có ý gì? Cháu
nghe không hiểu rõ. Xin bác có thể giải thích một chút không?"
Bác Trương khoa trương trừng to mắt nhìn Yên Lam, một bộ dáng "Cháu đã làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi hỏi bác".
"Tiểu Lam, bác Trương là nhìn cháu lớn lên, xem như cũng là một nửa bề trên
của cháu không phải sao? Lời khuyên nhủ của bác Trương, tốt nhất cháu
nên nghe theo. Bác cho là trong khoảng thời gian này cháu tốt nhất nên ở trong nhà, tự kiểm điểm hối lỗi cho tốt, không nên lại xuất hiện rêu
rao, chẳng nhẽ cháu cũng không để mắt đến ánh mắt những người khác nhìn
cháu sao?"
Cận Thế Phong lúc này càng khẳng định, nhất định là bác Trương đã đọc tạp chí kia rồi.
"Lam Lam, đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh đi." Cận Thế Phong lôi kéo nàng,
nhưng mà theo ánh mắt ảm đạm của nàng kia, hắn đã biết sự việc không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,
lập tức sẽ lộ tẩy.
Yên Lam nổi giận đùng đùng nhìn Cận Thế Phong, rõ ràng hắn đã sớm biết tất cả, vẫn cố tình không nói cho nàng. Nàng
quay đầu, một lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên người bác Trương, "Bác
Trương, cháu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, bác có thể nói cho
cháu biết không? Vì sao cháu phải sợ ánh mắt của những người trên đường
chứ."
Bác Trương nhìn Yên Lam, con bé thật sự không biết, hay là
đang giả ngu đây! Đúng lúc bà vừa mới mua một quyển chuẩn bị về nhà xem
cho kỹ rốt cuộc là thế nào. Một người bề ngoài là một cô gái thanh
thuần, trong đời sống cá nhân sao lại có thể làm ra chuyện không biết
liêm sỉ như thế. Hiện tại nếu con bé muốn tự mình chuốc lấy sự mất mặt,
vậy thì cũng không nên trách bà không để cho con bé giữ lại thể diện.
Trong khoảng thời gian bác Trương đang đem tạp chí tới, ở trong lòng Cận Thế
Phong trước không khỏi kêu lên một tiếng "Không xong rồi!"
"Cháu
xem, người trên bìa kia không phải là cháu sao? Gì mà không có liên quan chứ, cháu hết lần này tới lần khác đi làm kẻ thứ ba, đi phá hoại tình
cảm người khác, người như thế, thật là!" Bác Trương lại chỉ vào Cận Thế
Phong nói, "Còn anh nữa, nếu đã có người thích thì đừng đến quấn quýt
lấy tiểu Lam nữa, đừng tưởng rằng có tiền, thì suốt ngày làm loạn!" Thêm vào đó, cũng giáo huấn Cận Thế Phong một chút.
Khi Yên Lam cầm
quyển tạp chí lên trước mặt đọc, nàng choáng váng hết cả người, nàng nhớ ra rồi, hóa ra đây là quan hệ tam giác Mạt Mạt nói, kẻ thứ ba xen vào.
Đây…Đây cũng quá phóng đại đi! Chuyện tối qua vậy mà lại phát triển đến
mức độ này, vì sao mọi chuyện đều xảy ra cùng một lúc?
Nhìn tiêu
đề trên tạp chí, "Cận đại tổng tài bắt cá hai tay, thư ký hay tiểu thiên hậu Đài Loan, rốt cuộc ai mới là chân mệnh thiên nữ?", "Fan hâm công
khai lên án kẻ thứ ba, thề bảo vệ tình yêu ngọt ngào của Y Lâm." Yên Lam quả thực đã muốn phát điên lên, vì sao, vì sao mọi chuyện không hay đều xảy ra với nàng?
Lẽ đương nhiên, hiện tại Yên Lam bỗng trở nên
nổi tiếng rồi. Mỗi lần ra ngoài đều sẽ bị ký giả vây quanh, truy hỏi rốt cuộc quan hệ giữa nàng và Cận Thế Phong là dạng gì? Lại còn hỏi nàng,
có phải muốn cùng Y Lâm tranh cao thấp hay không? Hừ hừ, thật là buồn
cười!
Từ sau ngày đó, điện thoại thăm hỏi càng nhiều lên. Có bạn
bè, đồng nghiệp trước đây, v…v, ghét nhất chính là bị gã quản lý trước
kia cũng gọi điện thoại tới cho nàng, nói cái gì mà khi đó không làm
tình nhân của hắn, thì ra là muốn trèo lên cao hơn, đem nàng ra châm
chọc khiêu khích từ đầu đến chân một trận.
Vừa mới bắt đầu, Yên
Lam còn giải thích cả buổi, về sau này, nàng dứt khoát không giải thích
nữa, dù sao loại chuyện này vốn dĩ càng bôi lại càng đen, đối với bản
thân mình tuyệt đối không hề có lợi. Hiện tại nàng rốt cuộc cũng cảm
nhận được nỗi thống khổ của những ngôi sao bị vướng vào scandal tình ái.
Suốt một tuần, chuyện này ầm ĩ xôn xao. Ai bảo Cận Thế Phong là một tổng tài vừa điển trai lại vừa nhiều tiền, mà Y Lâm lại là tiểu thiên hậu của
Đài Loan, cho nên, chuyện tình của bọn họ đương nhiên càng ăn khách.
Về phần mình, đã trở thành người hy sinh vô tội kia, lần này bị đánh đồng
với kẻ xấu vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm, nhân cách của nàng, tức thì bị
người ta chà đạp không thương tiếc.
Trong khoảng thời gian này,
nàng đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại quấy rầy quái lạ, hoặc là
điện thoại đe dọa, đều là từ fan của Y Lâm, cũng may là có Cận Thế
Phong, bằng không, Yên Lam cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Cứ như vậy, Yên Lam ngay cả công ty cũng không đến, buồn bực ở nhà suốt
hai tuần, chuyện này mới dần dần lắng xuống, nhưng mà, tâm tình phiền
muộn của Yên Lam cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Chẳng qua là
nhìn thấy sự quan tâm của Cận Thế Phong cùng bác Trương, Yên Lam cảm
thấy nếu không điều chỉnh tâm tính của mình, sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
Nhớ đến chuyện ngày hôm đó Cận Thế Phong cố gắng không cho nàng biết
chân tướng sự việc, nàng liền cảm thấy rất uất ức, hắn không muốn để sự
kiện kia ảnh hưởng tâm tình của mình. Nhưng mình lại hung hăng với hắn
như vậy, lại còn hiểu lầm hắn, đối diện với Cận Thế Phong, trong lòng
Yên Lam càng áy náy sâu sắc.
May là Cận Thế Phong cùng nàng, đã
vượt qua hai tuần lễ tăm tối kia. Trong khoảng thời gian này, hắn ngoại
trừ đi làm, thì chỉ về nhà cùng nàng trò chuyện về một số chuyện vui vẻ, chậm rãi dẫn dắt nàng ra khỏi đoạn tháng ngày đen tối kia.