“Không có gì, anh chỉ là cảm thấy rất vui thôi!” Vương Mậu Đức nói
xong, xoay người đưa Yên Lam tiến về trung tâm khán đài, chầm chậm khiêu vũ theo điệu nhạc du dương.
Yên Lam thầm than một tiếng, cúi đầu để Vương Mậu Đức tùy ý đưa mình đi.
Nhìn Yên Lam trước mặt không ngẩng đầu lên, khuôn mặt Vương Mậu Đức trở nên ôn hòa, dịu dàng lộ ra một loại tình cảm dạt dào. “Lam Lam, gần đây em có khỏe không?”
“À, em vẫn tốt!” Nhìn thấy ánh mắt Vương
Mậu Đức, Yên Lam có chút xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên ngay lập tức lại cúi
xuống, bối rối không biết phải làm sao. Ánh mắt anh ấy là thế nào vậy?
Không để ý Yên Lam đang ngượng ngùng, ánh mắt Vương Mậu Đức tiếp tục
rong ruổi trên khuôn mặt cô, theo từng bước nhảy của cô, giọng nói không chút nóng vội mà nhẹ nhàng ôn nhu nói, “Lam Lam, thật sự anh không ngờ
em sẽ đồng ý cùng anh khiêu vũ, vì dù sao cũng có Cận Thế Phong ở đây,
anh nghĩ em chắc hẳn sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác.”
“Đúng vậy!” Nhắc tới Cận Thế Phong, Yên Lam nở nụ cười sáng lạn, nhướng mi mắt nói. “Bởi vì em rất thích Thế Phong! Nhưng Mậu Đức anh đến mời,
em không thể từ chối đành cùng anh khiêu vũ.”
Vương Mậu Đức
thoáng sửng sốt, nhìn Yên Lam tươi cười, nụ cười đó thực sự từ đáy lòng
của cô làm lòng anh không kiềm chế được, trên khuôn mặt thoáng đỏ thoáng hồng. Dần dần trong mắt anh hiện lên một loại cảm giác lưu luyến, nâng
tay trái khiến cho Yên Lam xoay tròn một cách duyên dáng.
Yên
Lam không thể không nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong ánh mắt ấy, cô vội vàng trốn tránh quay sang hai bên để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy một bóng dáng tây trang màu trắng đứng ở kia, trên mặt
mới lộ ra một vẻ tươi cười thoải mái.
“Tiểu Lam!” Hướng theo tầm mắt Yên Lam, Vương Mậu Đức có chút hụt hẫng, ánh mắt thoáng ảm đạm nhưng ngay lập tức biến mất.
“Dạ?” Yên Lam ngẩng đầu, nhìn Vương Mậu Đức một cách khó hiểu, “Anh Mậu Đức, làm sao vậy?”
“Tiểu Lam, em….” Vương Mậu Đức chần chừ một lúc, ánh mắt sáng lên khác
thường chăm chú nhìn Yên Lam, có vẻ như đôi mắt ấy không chứa một nửa
điểm tạp chất mà tràn đầy hâm mộ Cận Thế Phong, “Ở cùng Cận Thế Phong,
em rất hạnh phúc sao?”
“Em ư?” khuôn mặt Yên Lam sáng ngời hạnh phúc, “Ở bên Thế Phong, em thật sự rất hạnh phúc!”
“Thật không?”
Nghe thấy một chút chua xót trong giọng điệu của Vương Mậu Đức, Yên Lam ngẩng đầu nhìn anh, “Mậu Đức, anh thì sao? Anh không vui vẻ ư? Không
hạnh phúc ư? Bây giờ ở cùng Triệu Ngọc Văn chẳng phải rất tốt sao?”
“Anh?” Vương Mậu Đức cúi đầu khiến Yên Lam không thể quan sát được thần sắc của anh, “Có lẽ là có đi.”
Thấy Vương Mậu Đức như vậy, Yên Lam cảm thấy tốt nhất là không nên hỏi nữa, yên lặng cùng anh khiêu vũ.
Sau khi vào tiệc rượu, Cận Thế Phong bị một đám không ít thương nhân
vây quanh. Nhìn thấy Yên Lam bị những người này xô đẩy sang một bên, anh cũng hết cách, chẳng làm được gì.
Anh không muốn đi dự tiệc rượu này, vì anh biết thế nào cũng xảy ra tình trạng kẻ vây người hỏi như vậy, nhưng anh không còn cách nào! Lam Lam
cứ quấn quít lấy anh, muốn anh đi, anh không thể không đồng ý!
Nhìn tỉnh cảnh trước mắt, anh bất đắc dĩ cười khổ. Muốn đi ngay ra khỏi
đám người này để đi tìm Lam Lam, nhưng cả một đám người thế này anh
không có khả năng chống lại, chỉ còn cách tiếp tục kiên nhẫn, ở giữa đám người chịu đựng bọn họ hỏi lên vấn xuống.
Để Lam Lam phải đứng ở ngoài cái vòng người này, trên mặt Cận Thế Phong hiện lên chút khó chịu.
Không yên lòng cùng những người này bàn chuyện nọ chuyện kia, Cận Thế
Phong chỉ lo lắng về Yên Lam, liệu cô có giận anh vì anh không bận tâm
đến cô hay không.
Nhìn Vương Mậu Đức đi về phía Lam Lam, mời cô khiêu vũ, Cận Thế Phong muốn ngăn cản nhưng không thể nào thoát nổi đám người dai như đỉa này. Đành trơ mắt nhìn Vương Mậu Đức đưa Lam Lam ra
sàn nhảy, ôm cô khiêu vũ.
Một lúc sau, điệu nhạc kết thúc, Yên
Lam buông Vương Mậu Đức rời khỏi sàn nhảy. Vương Mậu Đức lập tức đi
theo, cũng sắp gần sát cô. Lúc này Cận Thế Phong không khách khí thoát
khỏi đám đông, đi đến bên người Yên Lam.
“Lam Lam!” Cận Thế
Phong vươn cánh tay ôm chặt Yên Lam vào ngực, “Anh xin lỗi. Anh bị mấy
người đó vây quanh, không ở bên em được!”
“Anh không cần giải thích đâu Thế Phong,” Yên Lam lắc đầu, “Em hiểu mà, em không sao!”
“Nhưng anh để ý!”, Cận Thế Phong đột nhiên nói, đưa tay chậm rãi nâng
khuôn mặt Yên Lam lên, “Anh để ý, em vừa cùng Vương Mậu Đức khiêu vũ.
Lam Lam, anh thật sự để ý!”
“Nhưng mà….”
“Hừ, em không cần nói!” Cận Thế Phong dùng ngón trỏ đặt trên môi Yên Lam, không cho
cô nói tiếp. “Anh biết , anh biết em chỉ muốn cùng anh. Nhưng anh nhìn
thấy em và Vương Mậu Đức khiêu vũ, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn phát tiết một chút thôi. Em cứ nghe tai trái, ra tai phải đi!”
Yên Lam cảm động nhìn Cận Thế Phong, nước mắt dần đảo quanh hốc mắt.
Vương Mậu Đức ảm đạm đứng một bên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ
cũng có, ghen tị cũng có, càng không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào
cái gì mà Cận Thế Phong kia có thể được tiểu Lam yêu? Anh và cô lớn lên
bên nhau từ nhỏ, vì sao tiểu Lam không chọn anh?
Ở phía bên kia, Triệu Ngọc Văn cũng chứng kiến cảnh tượng này với ánh mắt ảm đạm không kém.
Vì sao vào lúc cô quyết định sẽ cùng Vương Mậu Đức ở bên nhau, cô lại phát hiện ra anh cũng chẳng hề yêu cô?