Thấy Yên Lam nhìn chằn chằm vào mình, Giang Vô Ngân nhếch miệng cười,
"Thế nào vị tiểu thư này, cô không phải là ngắm tôi đấy chứ! Vậy có muốn rời khỏi Cận Thế Phong, đến đây với tôi hay không!"
Câu hỏi trực tiếp như vậy làm Yên Lam có chút chống đỡ không được, nàng thật không
ngờ một vị bác sĩ lại có thể nói như vậy, hẳn là tính cách phải rất hoạt bát!
Bác sĩ không phải là đều rất nghiêm túc sao? Vì sao hắn lại trông có vẻ hoạt bát như vậy? Nhìn như lỗ mãng nhưng lại không mang
theo một tia ác ý nào làm cho nàng có cảm giác được người này chính là
đang đùa giỡn mình thôi. Hắn thực sự là bác sĩ hay sao?.
Thấy Yên Lam không có phản ứng, Cận Thế Phong chịu không nổi liền ôm chầm lấy
Yên Lam, trừng mắt nhìn Giang Vô Ngân nói: "Giang Vô Ngân, đừng có ở đó
mà ba hoa, 'Bằng hữu thê, không thể khi' (*Vợ của bạn không thể đụng
vào), đạo lí đó cậu chắc cũng hiểu chứ, lại còn dám dụ dỗ bảo bối của
tớ, cẩn thận chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không thể!!"
Nhìn
Cận Thế Phong vẻ mặt ghen tuông, Giang Vô Ngân cười ra tiếng, "Thế
Phong, cậu cũng thật là, tớ chỉ nói đùa thôi mà! Cậu có cần phải như thế không? Không thể tưởng tượng được tính chiếm hữu của cậu thật không tầm thường!"
"Vậy thì tốt, tớ gọi cậu đến không phải để nghe cậu ba
hoa, Lam Lam sáng nay rời giường có hơi sốt, mau giúp tớ nhìn xem." Cận
Thế Phong nói.
Lúc này Yên Lam mới có cơ hội lên tiếng: "Xin chào, bác sĩ Giang, lần đầu gặp mặt, xin anh chiếu cố nhiều hơn."
"No, no, no!" Giang Vô Ngân lắc đầu nói: "Đây không phải là lần đầu tiên
chúng ta gặp mặt, cộng với hai lần trước thì đây là lần thứ ba rồi."
Giang Vô Ngân làm như thật, giơ ba đầu ngón tay lên nói.
"Hả?" Yên Lam có chút kinh ngạc, đã gặp tận ba lần sao? Vì sao hai lần trước nàng lại không có một chút ấn tượng gì nhỉ?.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Yên Lam, Giang Vô Ngân đáp: "Đó là vì hai lần
trước chúng ta gặp mặt thì cô đều ở trạng thái hôn mê, cho nên, mới
không có ấn tượng về tôi!!"
"Thì ra là như thế!" Yên Lam ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Hai lần đó thực sự là phiền đến anh!"
"Không phiền, không phiền, vì người đẹp mà cống hiến tài năng đó là vinh hạnh của ta!" Giang Vô Ngân đắc ý nói.
Hình như còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp thì đã bị Cận Thế Phong ngắt lời.
"Được rồi Giang Vô Ngân, tớ gọi cậu đến đây không phải là nói chuyện phiếm mà là để xem bệnh, mau đến xem Lam Lam thế nào?"
Giang Vô Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới bên giường nhìn Yên Lam, khoa trương nói: "Cận Thế Phong, cậu vì việc này mà gọi tớ đến sao, chẳng qua chỉ
là sốt nhẹ mà thôi, ngay cả thuốc cũng không cần uống, chỉ cần nghỉ
ngơi, uống nhiều nước một chút là được."
Không để ý đến sắc mặt Cận Thế Phong, Giang Vô Ngân lại tiếp tục nói: "Cậu đúng là chuyện bé xé ra to mà!!"
Nhìn mặt của Cận Thế Phong đang dần đen lại, Giang Vô Ngân thức thời chuyển
sang đề tài khác: "Gần đây, cơ thể của cô ấy có chút suy nhược, phải rèn luyện thân thể một chút, tốt nhất là nên chạy, qua vài ngày sẽ bình
phục thôi."
"Thế Phong, nếu không còn chuyện gì thì tớ đi trước đây, tớ còn nhiều việc phải làm."
Nói xong, không chờ Cận Thế Phong đáp, hắn liền bước ra ngoài. Trời ạ! Thế
Phong tính tình đúng là chẳng thay đổi chút nào, nhìn mặt hắn đen thui
thế kia nói không chừng vừa rồi còn muốn mang máy bay ném bom rơi loạn
xạ! Hắn thừa nhận Cận Thế Phong mà tức giận thì thật là đáng sợ! Cho
nên, đành phải 'Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách'
Giang Vô Ngân thật không ngờ Cận Thế Phong vì có Yên Lam bên cạnh nên cả máy bay ném bom cũng không mở.
"Thế Phong, anh xem, ngay cả bác sĩ Giang cũng nói không sao, anh có thể yên tâm rồi chứ?" Yên Lam rúc vào trong lòng Cân Thế Phong nói.
"Đúng vây, em không sao thì anh yên tâm rồi." Cận Thế Phong vòng tay ôm lấy Yên Lam nói.
"Nhưng mà.." Yên Lam nói thêm, "Bác sĩ Giang đùa thật là vui, hai người chắc hẳn là bạn thân đúng không?"
"Đúng vậy!" Cận Thế Phong giải thích, "Bọn anh là bạn rất thân."
"Chả trách! Nhưng mà, anh ta thực hiểu rõ anh, vừa nhìn đã hiểu được phải
coi sắc mặt mà mở mồm, ôi chao! Nhìn mặt anh biến sắc, lập tức chạy
thuật nhanh!" Yên Lam cười nói, "Anh ta thực sự rất hiểu anh!"
"Được rồi không nói đến cậu ta nữa, bụng của em chắc đã đói rồi phải không?
Chúng ta xuống lầu ăn cơm đi, vú Trương đã chuẩn bị xong rồi." Cận Thế
Phong nói.
"Được ạ, bây giờ em thực sự rất đói!" Yên Lam nói xong liền đứng dậy.
"Thiếu gia, tiểu thư tiểu Lam hai người xuống dưới đi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn
xong, có thể ăn được rồi." Vú Trương nhìn Cận Thế Phong cùng Yên Lam từ
trên lầu đi xuống nói.
"Cám ơn vú Trương, thật phiền đến bác quá" Nhìn vú Trương chuẩn bị đồ ăn sáng cực kì phong phua, Yên Lam mỉm cười, gật đầu nói.
"Không có gì, tiểu thư tiểu Lam, đây là công việc của tôi mà. Chỉ cần hai
người thích, vú Trương cũng rất vui vẻ!" Nói xong, vú Trương xoay người
đi ra.
"Ừm, cháo hôm nay thực ngon." Không đợi nói xong, Yên Lam
quay đầu, có chút kì quái ngẩng đầu nhìn hướng đối diện, phát hiện Cận
Thế Phong có chút ngây người.
"Này ! Này!" Yên Lam đưa tay trước mắt Cận Thế Phong quơ quơ, " Du hành gia vũ trụ, mau hoàn hồn."
Cận Thế Phong trừng mắt nhìn, không hiểu cho nên nhìn Yên Lam, "Làm sao vậy?"
"Là em hỏi anh mới đúng chứ!" Yên Lam trả lời, "Sao lúc ăn cơm anh lại
không chú ý vậy, có chuyên gì quan trọng cần phải suy nghĩ sao?"