"Tổng tài, ngài đừng sốt ruột, nói không chừng tiểu Lam đang có việc gì, cho nên không có nhận điện thoại, chúng ta về công ty nhìn xem đi!" Kỉ
TồnViễn ở bên cạnh an ủi.
"Anh nói cũng đúng, được rồi chúng ta trở về thôi" Cận Thế Phong nóng lòng gật đầu nói.
Sau khi trở lại công ty, Cận Thế Phong mới phát hiện sự tình thật không đơn giản như vậy, người ở công ty nói Lam Lam hôm nay trong người không
thoải mái, đã xin về sớm, còn ở nhà thì vú Trương nói không thấy Lam Lam về, thật ra nàng đang ở đâu?
Cận Thế Phong giống như kiến bò
trên chảo nóng, cầm lấy di động gọi cho Lam Lam, nhưng lúc này ở đầu dây bên kia truyền tới âm thanh đơn giản: Xĩn lỗi, thuê bao quý khách đang
gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Chết tiệt, Lam Lam rốt cuộc đã đi đâu, chẳng nhẽ là đi gặp Triệu Ngọc Văn kia sao?
Không, không thể nào, nếu cô ta thật sự có ý đồ gì với Lam Lam thì đã không
nói với hắn qua điện thoại như thế, không phải là đã để lộ ra ý đồ của
cô ta sao?
Nếu không phải thì Lam Lam hiện giờ đang ở đâu?
Sau khi rời khỏi công ty, Yên Lam đi trên đường không có mục đích, cũng
không biết mình muốn đi đâu, nhưng nàng không thể về nhà, bởi vì như vậy sẽ làm nàng nhớ tới Cận Thế Phong, nhớ tới lời nói của người phụ nữ
kia.
Trong đầu nàng bây giờ toàn là lời nói của Triệu Ngọc Văn,
nàng thật sự không thể đối mặt với Cận Thế Phong, sợ hắn sẽ nói rằng
mình vẫn còn yêu Triệu Ngọc Văn! Nếu như vậy, nàng thật sự không thể
chịu nổi.
Đi lẫn trong đám nguời trên đường, Yên Lam giờ phút này tỏa ra một hơi thở bi thương, cô độc. Chỉ là cứ đi về phía trước, không phân biệt phương hướng, cũng không biết mình thật sự muốn gì.
"Tiểu Lam?" Bỗng có người gọi nàng, phá vỡ sự sầu tư của Yên Lam.
"Anh Mậu Đức, là anh sao! Sao anh lại ở đây?" Yên Lam nói.
"Đúng vậy, Lam Lam, là anh. Vừa vặn đi ngang qua đây, thấy em cho nên đến
chào hỏi một chút. Chúng ta hình như đã lâu rồi không gặp? Gần đây không thể gặp được em, công việc bề bộn vậy sao?" Vương Mậu Đức quan tâm nói.
"Đúng vậy, gần đây em có hơi bận" Yên Lam cười, nói.
"Dù vậy nhưng vẫn phải chăm sóc bản thân chứ!" Vương Mậu Đức đau lòng nói, "Anh thấy em gầy đi rồi đấy".
"Vâng, em biết rồi." Yên Lam đáp lại.
"Trời đã tối rồi, Lam Lam, em xem chúng ta có thể cùng đi ăn tối không?" Vương Mậu Đức nhìn đồng hồ hỏi Yên Lam.
"Việc này...." Yên Lam do dự một chút rồi nói: "Vâng, được ạ!"
"Vậy chúng ta đi thôi!" Nói xong Vương Mậu Đức liền dẫn Yên Lam tới chỗ xe của mình.
"Vú Trương, Lam Lam còn chưa trở về sao?" Cận Thế Phong vừa về tới nhà thấy chỉ có mỗi vú Trương liền hỏi.
"Đúng vậy, thiếu gia, tiểu Lam tiểu thư còn chưa trở về." Vú Trương trả lời.
"Được rồi, tôi lên lầu trước, nếu Lam Lam trở về thì cho tôi biết." Cận Thế Phong nói xong liền đi lên lầu.
"Vâng, thưa thiếu gia." Vú Trương đáp lại.
Ở trong phòng toàn là một màu đen tối tăm, bởi Cận Thế Phong không có bật đèn, đứng ở cửa sổ lặng lẽ nhìn ánh tà dương dần đi xuống, Lam Lam vẫn
chưa trở về.
Cận Thế Phong trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, sao lại thế này? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Lam Lam sao? Còn
không liên lạc được với nàng, hay là có nguyên do khác!
Đốt một điếu thuốc, nhìn tàn thuốc cứ từng trận lụi tàn, Cận Thế Phong không thể không cảm thấy áp lực.
Đột nhiên tầm mắt hắn bị bóng người ngoài cửa sổ hấp dẫn, là Lam Lam, nhưng người đàn ông đi cùng nàng kia là ai?
Ánh mắt Cận Thế Phong bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, là Vương Mậu Đức! Vì sao
trong khi hắn lo lắng đến phát điên mà nàng lại cùng với người đàn ông
khác đi ra ngoài? Chẳng lẽ lời của Triệu Ngọc Văn nói là sự thực!
Cận Thế Phong nhớ tới lời nói của Triệu Ngọc Văn, Lam Lam cùng với Vương
Mậu Đức gần đây rất thân thiết? Không, không thể, làm sao có khả năng
này? Cận Thế Phong nhanh chóng loại bỏ ý niêm này trong đầu.
Xoay người, Cận Thế Phong nhanh chóng đi xuống lầu, đi ra trước cửa.
"Anh Mậu Đức, cám ơn đã đưa em trở về." Yên Lam từ trong xe đi ra, nói với Vương Mậu Đức, "Tạm biệt, anh đi đường cẩn thận nhé!"
"Anh biết rồi tiểu Lam, hẹn khi khác gặp lại!" Vương Mậu Đức nói xong liền khởi động ôtô đi luôn.
Yên Lam nhìn ôtô của Vương Mậu Đức đi, một lúc sau liền sửng sốt, nhớ tới chuyện về nhà.
Xoay người lại, Yên lam bị bóng đen phía sau làm cho hoảng sợ, "Thế Phong,
là anh sao? Sao anh không lên tiếng, làm em giật cả mình." Yên Lam hờn
dỗi nói.
Cận Thế Phong không hề để ý đến thái độ của Yên Lam, tức giận nói: "Sao hả? người đã đi rồi, em còn luyến tiếc sao? Em và Vương
Mậu Đức tại sao lại đi với nhau, anh không phải đã nói về sau em không
cần gặp lại hắn ta sao? Em vì sao không nghe lời anh! Còn nữa, hôm nay
sao em lại về sớm như vậy, cả điện thoại cũng tắt máy, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu lần không? Kết quả thì sao chứ, em lại ở cùng với
người đàn ông khác! Trong lòng em nghĩ gì vậy!?"