“Không cần, hiện giờ cái mũi của em không còn đau nữa, không cần chườm
đá, em có thể tự đi, anh mau buông em ra! Thế Phong!!!” Yên Lam sống
chết cự tuyệt hành động của Cận Thế Phong, tuyệt đối không thể để cho
anh đi ra khỏi văn phòng.
“Không được, Lam Lam, đừng động đậy
nữa, nếu em lại động đậy, anh sẽ khiêng em ra ngoài! Em phải chườm
đá!”Cận Thế Phong nhìn Lam Lam uy hiếp.Nói xong, anh lấy khăn mặt đưa
cho cô chườm đá.
Nhìn Cận Thế Phong cứng rắn ôm mình ra khỏi văn phòng, Yên Lam hết hi vọng, cũng chẳng dám phản kháng.
Cô dùng hai tay che mặt, tự nhủ trong lòng, “không ai thấy mình, không
ai thấy mình….” Tự lừa mình dối người, cô nghĩ sẽ không có ai nhận ra
mình hay chú ý đến mình.
Từ trên tầng xuống dưới, dọc theo lối đi,Yên Lam đều cúi đầu, nhắm chặt mắt,cố gắng dùng hai tay che kín khuôn mặt.
Cận Thế Phong kéo hai tay Yên Lam xuống, khiến cô vội cầm khăn lên che
mũi. Yên Lam chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh, quả nhiên thấy mọi người
đang sững sờ tại chỗ. Trời ạ!!! Yên Lam thầm oán thán, thật mất mặt mà.
Sau này cô làm sao đến công ty đây? Đáng ghét!
Thế Phong dẫn Yên Lam đến bệnh viện kiểm tra qua, nghe bác sĩ dặn dò, lấy thuốc , sau đó hai người về nhà.
“Thiếu gia, Yên Lam tiểu thư, hai người về rồi”
Dì Trương vừa làm cơm xong, từ phòng bếp đi ra, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng khách, vội vàng ra ngoài đón.Thấy Thế Phong và Yên Lam
trở về, bà đi đến gần nhưng kinh ngạc khi nhìn thấy mũi Yên Lam bị
thương.
“Trời ạ, Yên Lam tiểu thư, mũi cô bị sao vậy?”
“Dì Trương, Thế Phong, anh ấy bắt nạt cháu…”.Yên Lam thấy ánh mắt săn
sóc, vội vàng ôm lấy dì Trương, hơn nữa còn phụng phịu tố cáo tội ác của Thế Phong hôm nay.
Ban đầu mọi chuyện đều rất tốt, nhưng từ lúc cô bị đụng mũi, mọi chuyện xui xẻo đều nhằm cô mà xảy đến.
Đầu tiên là Kỷ học trưởng, thấy Thế Phong từ văn phòng ôm cô đi ra,
tưởng cô bị làm sao, vội vàng chạy tới hỏi han. Biết cô vì ngủ mơ màng
mà bị đụng mũi, lại cười nhạo cô.
Sau đó, Thế Phong ôm cô xuống dưới tầng lại gây ra một trận xôn xao.Nhìn mọi người trong đại sảnh
công ty lúc đó sửng sốt nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ cúi đầu đến thấp
không thể thấp hơn, thật là muốn tìm một cái thùng chui vào.
Lúc Thế Phong chạy xe được nửa đường, mũi của cô lại bắt đầu chảy máu,
không thể cầm máu được, dọa cô sợ nhảy dựng cả lên. Thế nhưng Thế Phong
có vẻ còn khẩn trương hơn cả cô, nhán ga phóng đi, kết quả là vượt vài
cái đèn đỏ, bị cảnh sát giao thông bắt rồi lại còn bị giáo huấn một hồi.
Cuối cùng, đến bệnh viện, Thế Phong cũng không cho cô xuống xe tự đi, tự mình ôm cô đi vào bệnh viện, làm cho các bác sĩ tưởng bệnh gì rất nặng. Đến lúc biết cô chỉ bị chảy máu mũi, hung hăng liếc cô một
cái.
Tóm lại, dù sao… Dù sao hôm nay cô đã mất hết mặt mũi, sau này không dám đi gặp người khác! ==
“Cái gì?” Dì Trương nghe thấy Yên Lam nói Thế Phong bắt nạt cô, kinh
ngạc há hốc miệng, chẳng lẽ mũi của Yên Lam là do thiếu gia đánh? Không
thể nào!!! Nghĩ lại, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía Thế Phong.
Cận Thế Phong nhìn dì Trương dùng thái độ không tin cùng nghi
hoặc nhìn mình, bất đắc dĩ cười khổ. Hai người kia rõ ràng ông nói gà bà nói vịt mà. Dì Trương sao có thể nghĩ anh đánh Lam Lam chứ?
Kéo Yên Lam từ người dì Trương về, Thế Phong bất đắc dĩ nói: “Dì Trương, Lam Lam bị đụng mũi!”
“Bị đụng?” Thì ra là bị đụng mũi, dọa bà nhảy dựng lên,còn tưởng thiếu gia đánh người.
Bà đã nói đó thôi, từ nhỏ bà đã chăm sóc thiếu gia, nhìn thiếu gia lớm
lên,cho tới bây giờ bà không nghĩ thiếu gia có khuynh hướng bạo lực gì
đó. Là thiếu gia thích Yên Lam như vậy, làm sao đánh cô được.
“Trời ạ, Yên Lam tiểu thư, cô sao lại không cân thận như vậy? lại đụng
trúng mũi, xem cái mũi nhỏ sung lên kìa…” Sauk hi hiểu hết tình hình, bà đau lòng nhìn mũi Yên Lam, muốn đưa tay lên sờ vào cái mũi đó.
“Dì Trương, không nên đụng vào, bác sĩ nói như vậy sẽ bị nhiễm trùng, tôi đi bôi thuốc cho Lam Lam trước”.
Nói xong, Thế Phong kéo Yên Lam đi đến sô pha ngồi xuống.
Đồng thời, anh quay lại nói với dì Trương ở phía sau mình, “ Dì Trương, chúng tôi còn chưa ăn cơm. Bữa tối làm phiền dì”
“Thiếu gia, cậu không cần lo lắng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.hai người bôi thuốc xong là có thể ăn”. Dì Trương trả lời.
“Đến đây, Lam Lam, ngồi xuống đi”. Anh nhìn thấy sự giận dỗi trong mắt
Yên Lam, bất đắc dĩ nói, cũng đưa tay ngăn Yên Lam giẫy dụa.
“Lam Lam, ngồi xuống đối diện với anh, được không? Để anh bôi thuốc cho
em.” Nói xong, anh cũng cảm thấy hôm nay bản thân rất khoa trương, nhưng anh vừa thấy Lam Lam bị thương sẽ khẩn trương vạn lần như vậy. Hơn nữa, lúc mũi của Lam Lam không cầm được máu, anh hoảng hốt, chuyện gì cũng
không nghe lọt tai, cho nên…
Nghe giọng điệu lo lắng, Yên Lam
quay đầu về phía Cận THế Phong, nhín thấy anh lo lắng, ánh mắt đau lòng
cùng bất đắc dĩ, cô liền tự trách bản than. Nếu cô không bị thương, anh
cũng sẽ không lo lắng như vậy.Cô chẳng những không cảm ơn Thế Phong, mà
còn ở đây cố tình gây sự, quả thực giống như một đứa trẻ nhỏ không hiểu
chuyện.