Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 110: Chương 110: Nghĩ cách cứu viện




"Cận tiên sinh," đội trưởng phòng cháy chữa cháy đi về phía Cận Thế Phong, hắn đứng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy.

"Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng," Cận Thế Phong chăm chú lắng nghe anh ta giải thích, "Thang máy bị kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hơn nữa dây cáp đã đứt mất một nửa, hiện tại thì chỉ còn lại chưa đến phân nửa dây cáp còn đang giữ lại buồng thang máy này, nếu như chưa đến phân nửa này cũng đứt gãy, thang máy liền..." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa.

Cận Thế Phong có thể tưởng tượng ra những điều đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa là gì, nếu như dây cáp đứt, như vậy thang máy sẽ rơi thẳng từ tầng 20 xuống đến tầng 1, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng tới chuyện như thế. Không! Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không!

"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể cứu họ ra, anh nói cho tôi biết?!" Cận Thế Phong lo lắng hỏi.

"Chúng tôi chuẩn bị đập mở cửa thang máy từ một tầng phía trên, sau đó thả dây thừng, đập mở nóc thang máy, rồi sẽ cứu những người từ bên trong ra." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy giải thích kế hoạch cứu người của bọn họ.

"Để tôi đi." Cận Thế Phong nhìn anh ta với ánh mắt kiên định, nói.

"Không được, hành động cứu viện này có nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, lại sẽ liên lụy anh cũng gặp nguy hiểm." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy nghiêm túc từ chối, "Nhất định cần phải có những nhân viên chuyên nghiệp mới được, hơn nữa phải cẩn thận từng li từng tí, động tác không thể quá mạnh, bằng không thì ngay cả người nghĩ cách cứu viện cũng có thể gặp nguy hiểm." Anh ta giải thích, "Cận tiên sinh, anh phải tin tưởng chúng tôi."

"Không, để tôi đi." Cận Thế Phong vẫn kiên quyết nói, "Những điều anh nói tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ cẩn thận, anh để tôi đi đi. Người yêu của tôi ở bên trong, tôi nhất định phải tự tay cứu cô ấy ra."

Nhìn ánh mắt kiên định của Cận Thế Phong, đội trưởng phòng cháy chữa cháy biết mình không ngăn cản hắn được, liền thở dài nói, "Được rồi, vậy để anh đi, nhưng mà, anh nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của chúng tôi, không được phép tự ý hành động, biết không?"

Dây thừng được thả xuống dưới từng chút từng chút một, bác Trương vừa đứng ở trên vừa nóng lòng như lửa đốt, ông trời, người nhất định phải phù hộ tiểu thư Tiểu Lam bình an vô sự nha! Bằng không thiếu gia sẽ rất thương tâm.

Nhanh một chút nữa đi! Hiện tại Cận Thế Phong hận không thể lập tức liền rơi xuống bên cạnh Yên Lam, nếu như không cứu được Lam Lam, vậy hãy để bản thân mình ra đi cùng nàng đi! Cận Thế Phong thầm hạ quyết tâm trong lòng, hắn đã không thể xa rời Yên Lam thêm lần nào nữa, những ngày đó, thì sống cũng không bằng chết!

Cận Thế Phong theo chỉ thị mở nóc phía trên thang máy ra, lúc trông thấy Yên Lam vẫn còn nguyên vẹn ngồi trong thang máy, trái tim điên cuồng nhảy loạn của hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vang, Yên Lam cùng Bảo Bảo cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên, "Lam Lam, là anh."

Nghe thấy tiếng gọi lớn của Cận Thế Phong, Yên Lam không dám tin mở to hai mắt, là hắn, thật sự là hắn, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của nàng, đã để hắn tới cứu nàng, nếu như không phải đang ở trong thang máy, bây giờ Yên Lam nhất định sẽ nhào như bay vào trong lòng Cận Thế Phong, suốt đời không bao giờ bước ra nữa!

"Thế Phong, anh đã đến rồi, em biết, anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến..." Yên Lam vẫn chưa nói dứt lời, đã không nói không nên lời nữa, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

"Lam Lam, đừng khóc, chúng ta không có nhiều thời gian, đến đây, đưa tay em cho anh, anh kéo em lên." Cận Thế Phong nói.

"Không, Thế Phong, anh cứu Bảo Bảo trước đi! Lát nữa hãy tới em, anh cứu con bé lên trước đi." Yên Lam cự tuyệt nói.

"Ai? Bảo Bảo? Con bé là ai?" Cận Thế Phong bây giờ mới nhìn thấy trong lòng Yên Lam có một cô bé, đang chớp đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn mình.

"Con bé? Là em tình cờ gặp được lúc nãy, con bé muốn đi tìm mẹ, cho nên em liền đưa con bé lên đây, đừng nói gì nữa, Thế Phong, anh mau mau cứu Bảo Bảo lên trước đi."

"Được, vậy em bế Bảo Bảo đưa cho anh trước," Bởi vì sợ Cận Thế Phong nguy hiểm, vì vậy dây thừng cũng không có nối dài như vậy, Yên Lam nhất thiết phải bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong mới đón tới được.

Yên Lam đáp lời Cận Thế Phong, bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong đón lấy con bé, nói, "Lam Lam, chờ anh, anh nhất định sẽ xuống cứu em lần nữa."

"Cô, Bảo Bảo cũng sẽ ở phía trên chờ cô." Theo âm thanh non nớt xa dần của Bảo Bảo, trong thang máy lại khôi phục không gian tĩnh lặng.

Yên Lam nhìn nơi Cận Thế Phong từ từ mất hút, sự cảm động trong lòng không thể chỉ dùng vài ba lời để diễn đạt. Trong thang máy lại chỉ còn lại có mình nàng đơn độc một mình, sự vắng vẻ có chút lạnh lẽo.

Yên Lam hai tay siết chặt lấy vai, cố gắng giữ ấm, hồi tưởng lại những ngày trước, lần đầu tiên cùng Thế Phong gặp gỡ, đã bị khuôn mặt anh tuấn của hắn thu hút, rồi mình trở thành thư ký riêng của hắn, đến sau này lại làm tình nhân trên hợp đồng của hắn, bước đi trên con đường đó là biết bao hiểm trở, từng có hạnh phúc, cũng từng có khổ đau.

Toàn bộ ký ức tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào tâm trí Yên Lam, những giọt nước mắt, niềm vui sướng, hân hoan, hờn giận, đau thương, vui vẻ, tất cả đều sống động tươi mới hiện ra ở trước mắt như vậy, đã từng tưởng rằng sẽ lãng quên, thế nhưng trên thực tế, làm thế nào cũng không thể quên đi những điều đó! Nhớ tới sự ôn nhu của Thế Phong với nàng, trong tim Yên Lam liền trở nên ấm áp dễ chịu.

Lúc này, Cận Thế Phong vừa mới bế Bảo Bảo đưa trở lại trên lầu, khi đang chuẩn bị xuống cứu Yên Lam lần nữa, đột nhiên rầm một tiếng, dây cáp lại đứt mất một đoạn, toàn bộ thang máy đã trượt xuống hai tầng, bị kẹt lại ở tầng 17.

"Không," Cận Thế Phong gào lên, nhìn thang máy trượt xuống dưới, trái tim hắn dường như cũng rơi xuống theo, không thể nào, Lam Lam từng nói, sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nàng không thể nào rời bỏ hắn trước, điều đó tuyệt đối không có khả năng!

Cận Thế Phong rướn đầu, hướng về phía trong buồng thang máy gọi lớn, "Lam Lam, em có thể nghe thấy anh gọi em không? Nghe thấy thì trả lời."

Phía dưới không có tiếng vọng lại, Cận Thế Phong vẫn đang chưa từ bỏ ý định gọi lớn, cuối cùng, bên dưới truyền đến tiếng trả lời của Yên Lam, nàng không sao cả, Cận Thế Phong không khỏi vui mừng nói thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.