Cận Thế Phong thâm tình nói xong, cúi đầu nhìn Yên Lam, tựa như nhìn một vật báu của đời mình mà cẩn thận đợi chờ đáp án. Sau một lúc lâu, ngay
lúc anh nghĩ cô không trả lời, Yên Lam nằm trong lòng anh nhẹ nhàng gật
đầu.
Nằm trong lòng Cận Thế Phong, Yên Lam yên lặng lắng nghe
những lời tâm tình của anh, nói không cảm động chính là nói dối. Một
người đàn ông tốt như vậy, vĩ đại như vậy, lại đem lòng yêu cô, quan tâm cô, vì cô mà có thể làm bất kì chuyện gì. Anh khiến cô cảm thấy giờ
phút này, hạnh phúc tràn đầy tim, tưởng như vỡ òa, vô cùng khó thở.
Nhớ tới những ngày Cận Thế Phong đã trải qua, những ngày không có cô,
những ngày bị Triệu Ngọc Văn phản bội, anh mỗi ngày đều trải qua những
giờ phút đen tối, hàng đêm một mình ra vào chốn này. Nhà kính lạnh như
băng, không có chút hơi ấm, thật sự rất cô độc. Lòng cô thật rất đau, vì anh mà vô cùng đau.
Thấy Cận Thế Phong đang chờ đáp án của
mình, thấy anh vô cùng cẩn thận đợi chờ, Yên Lam khẽ gật đầu. Cô nguyện ý ở bên anh, suốt đời này.
Nghe được đáp án từ miệng của cô, cảm giác hạnh phúc khó tả lập tức xuất hiện. Anh cảm thấy cả thế giới này
vì có cô mà tốt đẹp hơn bao nhiêu. Niềm sung sướng tươi cười trên khuôn
mặt anh hết ngưng kết lại tràn ra, khóe miệng không ngừng cong cong. Cô
vĩnh viễn sẽ ở bên anh.
Trên giường hai người gắt gao ôm nhau,
yên lặng ngắm sao, cảm nhận hơi thở của nhau, cảm giác yên bình hạnh
phúc cùng tự tại dần lan tỏa ra xung quanh.
“Thế Phong, em hát cho anh nghe nhé?”
“Thật không? Lam Lam hát cho anh nghe ? Anh còn chưa nghe em hát bao giờ!”
Trời thu mênh mang, em tựa đầu bên cạnh anh
Lặng lẽ nhìn ánh sáng lung linh, lá đỏ kia sao rơi đầy phiến đá
Tâm tình chất chứa trong lòng
Nửa tỉnh nửa say, đôi mắt biết cười
Em như mây bay trong trời tuyết, nhẹ hôn lên khuôn mặt anh
Triền miên bên anh
Thế gian có bao nhiêu là tình yêu, hay là phù du dễ tan biến
Có tình là có duyên
Có phải kiếp này bên nhau không
Giống nhành liễu mảnh mai trong gió xuân, hết xuân là hết liễu
Khiến anh chìm đắm, trong lòng vô cùng cuồng nhiệt
Ôm ấp mãi một bóng hình xuân.
Lắng nghe người nằm trong lòng vì mình mà hát lên những lời tha thiết
đó, Cận Thế Phong vô cùng cảm động, những rung động từ nội tâm cứ thế
trào dâng.
Ôm thân thể mềm mại trong lòng, làm cho cô càng kề sát bên mình. Đôi môi không nhịn được khẽ hé mở.
Yên Lam vì giật mình mà trợn to hai mắt xinh đẹp , không e dè ngại ngùng nhìn chằm vào dung nhan tuấn tú của Cận Thế Phong đang kề ngay chính
mình.
Nhìn biểu cảm của Yên Lam, Cận Thế Phong thật muốn thở dài. Cô gái của anh thật là, lúc hôn môi cũng không biết nhắm mắt lại!
“Lam Lam, nhắm mắt lại đi em….” Tạm thời buông tha đôi môi đỏ mọng của
cô, Cận Thế Phong thì thầm, lại cúi sát hơn khiến cho Yên Lam càng thêm
mê muội.
Đến khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh phủ lên đôi mắt, Yên Lam mới không tình nguyện nhắm mắt lại.
Xung quanh tối đen cũng là một thế giới tuyệt vời, quanh mình mọi thứ
đều mơ hồ không rõ, chỉ có nhiệt độ cơ thể anh, cùng đôi môi ấm áp dây
dưa trên miệng, đầu lưỡi tùy ý bá đạo càn quét.
Hơi thở nam tính tỏa ra ngày càng nồng đậm, Cận Thế Phong hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Nhưng anh cố gắng kiềm chế bản thân không nên quá mức nóng vội, hai tay nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt quét qua
hàm răng, khiến cô một trận run rẩy, đôi môi đỏ mọng mê người càng sưng
đỏ hơn.
“Anh yêu em, Lam Lam, yêu rất nhiều!” Anh ôm cô, ở bên tai thấp giọng thủ thỉ tâm tình.
Anh khát vọng cô như núi lửa bùng nổ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực mà đập loạn xạ, hai mắt thấm đẫm vu tình, cứ như vậy mà say
đắm ngắm nhìn mỹ nhân trong lòng.
“Được không? Lam Lam…..?” Cho dù ở thời điểm sắp mất đi lí trí, anh vẫn xem trọng ý kiến của cô, dịu
dàng đối xử với cô. Cho dù bây giờ chính bản thân mình vô cùng gian nan, nhưng vẫn kiên trì đợi cô đồng ý mới tiếp tục đi xuống.
Cảm
động vì Cận Thế Phong đối với mình vừa quý trọng vừa yêu thương, Yên Lam không trả lời chủ động ôm lấy anh, thay lời nói biểu đạt tâm ý.
“Anh yêu em, Lam Lam, dùng hết toàn sinh mạng khí lực cuộc đời này yêu em…..” Cận Thế Phong mừng rỡ cuồng nhiệt nói.
Nằm dưới thân Cận Thế Phong, Yên Lam có thể sâu sắc cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của anh.
Khi Cận Thế Phong hôn lên cơ thể cô, đầu óc cô trống rỗng, nhiệt độ trên cơ thể anh tưởng như có thể thiêu cháy cả da thịt cô.
Môi anh không còn nhẹ nhàng hôn cô, mà trở nên gấp gáp, tràn ngập cảm
giác sở hữu xâm chiếm. Đôi tay nóng bỏng không ngừng du ngoạn trên cơ
thể cô.
Cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Dịu dàng nhìn anh, anh là người đàn ông yêu thương cô hết mực, che chở cho cô, dùng hết khí lực yêu cô.
Tất cả những gì thuộc về anh,cô đều yêu, cũng dùng cả sinh mạng khí lực cuộc đời này yêu anh. Mãi không xa….