"Ai nói vậy! Mình có làm mà! Thế nhưng, thật sự bức anh ấy nổi giận, kết quả là, anh ấy vẫn không hề nói ra câu nói đó! Anh ấy hẳn là thật sự
không yêu mình. Có phải hay không?" Yên Lam đau đớn nói.
"Đương
nhiên không phải, Lam Lam, cậu tốt như vậy, hắn sao có thể không thích
cậu chứ, hắn nhất định là có nguyên nhân gì đó." Trần Mạt bên cạnh phân
tích, nói.
Thật vậy sao? Hắn thật sự thích nàng sao? Yên Lam nở nụ cười khổ.
"Lam Lam, mình có chuyện phải đi trước, ông nội muốn mình lập tức về nhà."
Trần Mạt vừa nhận điện thoại xong, nói "Lát nữa cậu cũng quay về sớm một chút đi!" Nói xong, Trần Mạt đi về phía cửa.
"Được, mình biết rồi, Mạt Mạt, cậu đi thong thả một chút." Yên Lam đáp lại, thế nhưng, đã ra khỏi cửa, Trần Mạt chẳng nghe thấy.
Yên Lam cười lắc đầu, Mạt Mạt vẫn vậy, một chút cũng không đổi khác, chẳng hề quan tâm đến mọi thứ như một đứa trẻ.
Yên Lam lại ngồi ngây ngốc một hồi, đứng dậy, đi về phía toilet. Lúc này,
bên cạnh, có một người cũng đứng lên theo, đi về phía toilet.
Người đó chính là Cận Thế Phong, hôm nay, hắn cùng Kỷ Tồn Viễn tới đây bàn về việc hợp tác với người lãnh đạo cấp cao của cửa hàng bách hóa, mới vừa
hoàn thành cuộc thảo luận, trong lúc đang nhàn nhã uống rượu, Cận Thế
Phong đột nhiên chau mày lại, bởi hắn nhìn thấy Yên Lam đang bước vào.
Vì sao nàng lại đến những chỗ này? Cận Thế Phong trong nháy mắt liền
thấy nghi hoặc, sau khi lại nhìn thấy Trần Mạt, hắn mới nhẹ nhõm thở
phào, hóa ra là cùng với cô ấy!
Sau khi Cận Thế Phong nhìn thấy Trần Mạt đi khỏi, Yên Lam đứng dậy đi vể hướng toilet, hắn cũng đứng dậy đi theo sát nàng.
"Trương tổng, mọi người cứ uống gì đó trước, tôi xin phép vắng mặt một lát." Sau đó mỉm cười bước ra.
Yên Lam bước tới cửa toilet, đang đứng trên hành lang, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi nàng.
"Lam Lam"
Nàng dừng bước, quay đầu lại, thì ra là Vĩ Kiệt, "Vĩ Kiệt, đã lâu không gặp
rồi a!" Yên Lam cất tiếng chào. (Vĩ Kiệt: Bạn trai bị bỏ mặc trước đây
của Yên Lam, đã từng được nhắc tới ở chương mở đầu.)
"Lam Lam,
anh rất nhớ em!" Vĩ Kiệt nói, "Anh vẫn không quên được em, mấy ngày nay
em đã đi đâu? Anh đều tìm không được em, đến công ty của bọn em, họ nói
em đã từ chức, anh vẫn rất lo lắng cho em. Em đừng rời xa anh có được
hay không? Anh không thể không có em mà!"
Yên Lam lắng nghe những lời hắn nói, bất giác lui từng bước ra sau, nhíu nhíu mày "Vĩ Kiệt, em
đã nói rồi, chúng ta thật không có khả năng ở cùng nhau. Em vẫn chỉ xem
anh như một người bạn tốt mà thôi. Hiện tại, tâm tình em đang rất rối
loạn, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Phiền anh đi trước đi, để em
yên tĩnh thoải mái một chút"
"Lam Lam, anh cũng không muốn gây
phiền toái cho em, nhưng anh.....Quên đi, anh vẫn nên đi trước, chúng ta liên lạc lại sau vậy. Vậy em, có thể hay không, có thể hay không cho
anh một cái ôm?" Vĩ Kiệt dè dặt khẩn cầu. "Coi như là giữa hai người bạn tốt, được không?"
Yên Lam vươn tay ôm lấy hắn, nói, "Uhm, nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn là bạn tốt!"
"Uhm, anh sẽ ghi nhớ." Vĩ Kiệt nói xong, liền xoay người rời đi.
Nhìn Vĩ Kiệt đã đi xa. Yên Lam nhịn không được mà rơi nước mắt, vì sao mình
không thích hắn, ở bên cạnh hắn, hẳn là sẽ rất hạnh phúc, không phải
sao? Hắn yêu thương mình như vậy. Thế nhưng, hiện tại...Thật sự rất
thống khổ!
Lúc Cận Thế Phong đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng
Yên Lam rơi lệ đó, hắn châm chọc nói " Nếu luyến tiếc như vậy, thì hãy
mang hắn quay lại đi!"
Yên Lam ngẩng đầu lên, "Anh sao lại ở
đây?" Nhìn Cận Thế Phong trước mắt, nói, những chuyện vừa nãy hắn đều đã nhìn thấy? Vậy cớ sao hắn còn muốn nói với nàng như vậy, nàng rõ ràng
đã cự tuyệt!
"Vấn đề này hẳn là anh phải hỏi em mới đúng chứ?" Cận Thế Phong giận dữ nói.
"Em đến cùng Mạt Mạt, " Yên Lam hồi đáp.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà! Em thực sự luyến tiếc hắn sao? Em
là vì hắn mà khóc?" Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trước mắt,trong lòng đau xót, cười cười, hắn
không hiểu, hắn vẫn không hiểu, không hiểu nỗi lòng của nàng, có đôi khi rời xa cũng chỉ là vì muốn được giữ lại mà thôi. Sau đó, xoay người
bước về phía trước, cũng không muốn nói thêm lời nào với hắn, trái tim
thực sự đã quá mệt mỏi, cũng quá đớn đau!...
Cận Thế Phong nhìn
thấy Yên Lam lạnh lùng cười trước mặt mình, sau đó chuẩn bị xoay người
rời đi, trong nháy mắt, trong lòng kinh hoảng, liền vội vàng kéo tay
nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, hoảng hốt nói "Em muốn đi đâu? Em chỗ nào cũng không thể đi, em chỉ có thể ở bên anh, em là của anh, biết
chưa? Anh sẽ không cho em rời khỏi anh! Em là do chính anh mua về, thì
đã là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi đâu! Bất kể em đi tới đâu,
anh đều có thể tìm em về!"
Yên Lam ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Cận Thế Phong, "Vậy xin anh buông tay đi! Tôi mệt mỏi rồi, chơi đùa không nổi nữa."
Cận Thế Phong hung hăng trừng mắt nhìn Yên Lam, dường như muốn nhìn thấu
nàng, lửa giận trong thoáng chốc mạnh mẽ trỗi dậy, "Vì sao? Vì sao lần
nào em cũng muốn rời khỏi bên cạnh anh? Anh không buông, anh tuyệt đối
sẽ không buông tay! Em có nghe hay không? Em là của anh, anh sẽ không
nhường em cho người khác!" Cận Thế Phong quát lên bên tai nàng.
Yên Lam cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, không nói gì, cũng không động đậy nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Cận Thế Phong kéo Yên Lam ra khỏi PUB, ấn nàng lên xe, khởi động, hướng thẳng về nhà.
Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói một lời, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong
lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn,
những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi
trước....Uhm, được, cứ như vậy, bye."