"Em chỉ sợ là đã uống say rồi, nhưng mà em dùng cái lông gà này thế nào
cũng không nôn được." Yên Lam rất buồn bực đem cái lông gà thoạt nhìn
vẫn còn rất đẹp giơ lên trước mặt Cận Thế Phong bất đắc dĩ nói.
"Đây là cái gì?" Cận Thế Phong vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu hỏi.
"Em uống nhiều rượu lắm nhưng lại không nôn được, bồi bàn nói dùng cái này
cào cào cổ họng, sẽ nôn ra được, nhưng mà em đã thử thật lâu rồi, nôn
đến nước mắt cũng chảy ra, nhưng vẫn không nôn ra được gì." Yên Lam rưng rưng nước mắt nói, đổi lại là bộ dạng cười ha hả của Cận Thế Phong,
hành động này khiến nàng lập tức có chút xấu hổ không khỏi buồn bực.
"Anh cười cái gì chứ! Em chính là lần đầu tiên uống rượu trắng đó, lại uống
nhiều như vậy, rất có thể là uống say rồi! Nhiều rượu cồn nông độ cao
như vậy không nôn được sẽ không tốt đối với cơ thể." Yên Lam bên cạnh
xấu hổ nói, vừa không khỏi tức giận tìm kiếm khắp xung quanh một chút,
cân nhắc xem có nên tìm một chiếc vỏ lon rỗng hay một thứ gì đó, sau đó
trực tiếp ném chết cái người đang cười đến không biết giữ hình tượng
kia, rồi ngày mai có thể dùng cớ uống say mà thoái thác trách nhiệm.
"Em uống say? Anh rất sợ đó nha, em có khi nào lại muốn mượn rượu gây rối
không ta!" Cận Thế Phong cố nín cười trêu đùa nàng, cô bé này có lẽ chưa hề gặp qua bộ dạng của một người uống say là như thế nào.
"Thế Phong, đừng trêu em nữa, thực sự là em hơi khó chịu đó." Yên Lam có chút bực bội cau mày nói.
Ngẫm lại Lam Lam thoáng cái uống cạn một cân rượu trắng nồng độ rất cao, Cận Thế Phong cũng là có chút lo lắng, nhưng mà nhìn bộ dáng của nàng rõ
ràng là vô sự, nghe nói phụ nữ hoặc là nhất định không uống rượu được,
một chén liền say, hoặc là cho dù có là rượu tiên, thì nghìn chén cũng
không say. Hiển nhiên Cận Thế Phong cho rằng Lam Lam thuộc dạng người
thứ hai, loại trời sinh nghìn chén không say.
Cận Thế Phong rút lại vẻ trêu đùa, lo lắng hỏi: "Vậy có muốn anh đưa em đi bệnh viện rửa ruột hay không?"
"Rửa ruột?" Yên Lam hỏi lại một câu, nghĩ đến một cái ống dẫn cùng một đống
nước thuốc từ cổ họng theo xuống đến đi vào trong dạ dày rồi hòa trộn
lại với nhau, nàng không khỏi lập tức làm rùng mình một cái. Nhanh chóng lắc đầu, nàng nói, "Không cần đâu, dạ dày của em cũng không khó chịu."
Nhìn Yên Lam bộ dạng khó chịu biểu tình có chết cũng không đi rửa ruột, lại
nhìn nàng bất luận thế nào cũng không có gì rõ ràng chứng tỏ thân thể
không khỏe, Cận Thế Phong đành phải thôi.
Miễn cưỡng cùng Cận Thế Phong trở về tiệc rượu, Yên Lam cố gắng uống nước lọc, nồng độ rượu cồn rất cao, để nước hòa lẫn vào, hẳn là sẽ làm loãng, với cơ thể sẽ không
có mấy thương tổn đâu nhỉ. Trên lý thuyết là nói không sai như thế, Yên
lam lẩm bẩm an ủi bản thân.
Khoảng thời gian còn lại Yên Lam điên cuồng uống nước cho đến tàn tiệc, nàng chỉ nhớ rõ lúc gần ra về, John
muốn lấy số điện thoại của nàng, nói là hôm nào mời nàng ăn cơm, dựa vào nguyên tắc khách nàng chính là thượng đế, với lại anh chàng John này
thoạt nhìn còn như là người tốt, cho nên nàng không tính toán lo lắng gì cả rất thản nhiên đồng ý.
Tiễn mấy người "Thượng đế" , người bên này cũng chia nhau tản ra, Cận Thế Phong nghiêm mặt tối sầm chuẩn bị đưa Yên Lam trở về.
Yên Lam vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn hắn, "Thế Phong, sao anh từ sau khi
kết thúc bữa tiệc tới giờ mặt cứ tối sầm như vậy, ai chọc ghẹo anh sao?"
"Vì sao em lại cho cái gã John kia số điện thoại của mình?" Cận Thế Phong
tức giận hỏi. Trước mặt hắn còn làm trò cho gã đàn ông khác số điện
thoại, có phải là do gần đây thật tốt với nàng quá hay không, cho nên,
nàng đã được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Đó là bởi vì anh ta muốn mà!" Bộ dạng Yên Lam nhất thời thấy khó hiểu.
"Hắn muốn em liền cho sao!" Cận Thế Phong quát.
"Vậy, vậy anh ta là khách hàng, em làm sao có thể từ chối anh ta." Yên Lam bị Cận Thế Phong gào to lại càng hoảng sợ.
Hóa ra là như vậy, Cận Thế Phong có phần nguôi giận , "Chẳng nhẽ em không
nhìn ra sao? Hắn muốn theo đuổi em." Lại thêm một quả bom nặng bùng nổ
khiến Yên Lam giật mình.
"Cái gì? Anh ta muốn theo đuổi em, sao có thể chứ!" Nét mặt Yên Lam biểu hiện rõ ràng anh có lầm không.
Hóa ra cô bé này chậm chạp như vậy, lại không có cảm giác. Ban nãy ở trong
bữa tiệc, nhìn cái gã John kia xum xoe săn đón mọi nơi với Yên Lam, bản
thân mình bưng nguyên thùng dấm chua lên uống sạch còn chưa đủ, thật
không ngờ, cô bé này một chút cũng không nhận ra. Vậy cả thùng dấm chua
mà hắn ăn chả phải là vô ích rồi sao? Trong lòng Cận Thế Phong nhất thời thoải mái đi rất nhiều, "Sau này, không được tùy tiện cho bất kỳ người
đàn ông nào khác số điện thoại của em."
"Vì sao?" Yên Lam kháng nghị nói, "Đó là tự do của em, anh không được phép giới hạn tự do cá nhân của em!"
"Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?" Cận Thế Phong mặt lại tối sầm lại.
"Đủ rồi...đủ rồi, sau này em sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện đem số điện thoại
cho người khác nữa." Yên Lam chán nản nói. Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, mặc dù nàng có chút say, nhưng mà những đạo lý này vẫn còn hiểu
biết. Việc nhổ lông ở trên đầu con cọp này vẫn là giao cho người có gan
lớn đi làm đi, nàng chính là rất sợ chết nha!~~
Cận Thế Phong dìu Yên Lam vừa đi vào bãi đỗ xe, một bóng dáng đỏ rực lập tức niềm nở bổ nhào đi đến.
"Thế Phong, chúng ta đã lâu không gặp nha!" Nhìn thân ảnh bổ nhào tới Cận
Thế Phong theo phản xạ tự nhiên lánh ra, như lại quên mất Yên Lam bên
cạnh. Hai người đâm vào nhau, làm cho Yên Lam nhỏ nhắn xinh xắn trực
tiếp lảo đảo ngã trên mặt đất.
"Lam Lam, em có làm sao không?"
Không thèm để ý cái người bổ nhào tới, Cận Thế Phong vội vã đỡ yên Lam
dậy, nền đất bãi đỗ xe cứng rắn mà sần sùi, trông thấy trên tất chân Yên Lam đã thấm ra một chút vết máu, hắn không khỏi có phần tự trách mình
kéo tay Yên Lam qua xin lỗi: "Lam Lam, xin lỗi, xin lỗi..." Đổi lấy cũng là Yên Lam run lên.
Cảm giác được trên tay có cảm giác dính dính như hồ, Cận Thế Phong cúi đầu xuống nhìn không khỏi thêm hoảng sợ, bàn
tay trắng nõn của Yên Lam đã bị trầy xước hoàn toàn, từng giọt máu từ
chỗ vết thương tứa ra ngoài. Hắn vội vã kéo bàn tay của nàng lên xem,
bàn tay này so với bàn tay kia mà nói còn muốn nghiêm trọng hơn một
chút.
"Chúng ta đi bệnh viện." Cận Thế Phong không chút nghĩ ngợi liền một tay xốc kéo Yên Lam đứng dậy chạy ra phía xe của hắn.
"Chờ một chút đã, Thế Phong, người đàn bà này là ai?" Cái thân ảnh bị bỏ qua từ nãy giờ kia tiến lên hỏi.
"Là ai thì cô không cần phải biết, tôi nhớ rõ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa." Nhìn người đàn bà trước mặt kia, "Cô thông mình thì hãy cầu
nguyện cho nàng không có bất luận chuyện gì, bằng không thì tôi sẽ không bỏ qua cô. Lộ Na!" Cận Thế Phong lạnh lùng nói xong, cũng không thèm
quay đầu lại ôm Yên Lam rời đi.