“Vâng….” Nghe được lời nói động viên của Cận Thế Phong, Yên Triết ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Sở Thành Minh.
“Cháu ngoan, nói cho ông biết, từ nhỏ cháu cùng chị gái sống như thế
nào? Ba cháu đâu? Ba tên là gì?” Sở Thành Minh hỏi, ngữ khí hiền lành,
nhẹ nhàng.
“Cháu….” Yên Triết hơi cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Bà nội chúng cháu mất rất sớm, ngay cả chị cháu cũng chưa
từng gặp, chúng cháu toàn nhìn ảnh trong nhà mới tưởng tượng ra khuôn
mặt,hình dáng của bà. Ba cháu nói, khi ông sinh ra đã không còn ông nội, bà nội cứ vậy một mình nuôi ba cháu….”
Lúc ấy cậu còn rất nhỏ, không thể nhớ nổi điều gì. Không biết mặt ông nội, cũng không được nhìn thấy bà nội của mình. Sau khi sinh ra ba cậu, cuộc sống của bà mẹ đơn
thân vô cùng vất vả. Bà nuôi ba cậu lớn lên, trưởng thành, đi làm rồi
kết hôn. Lúc bà nhắm mắt xuôi tay cũng thấy không hổ thẹn với lòng vì đã toàn tâm toàn ý cho con trai mình.
Sự tình cụ thể như thế nào, Yên Triết cũng không rõ lắm. Lúc bà mất chị Lam Lam còn chưa sinh ra,
nói gì đến cậu. Có nhớ chăng là khuôn mặt bà chụp trong bức ảnh gia
đình.
Đến khi cậu sinh ra, chẳng được bao lâu ba mẹ cũng qua
đời. Lúc ấy cậu rất nhỏ, chỉ biết cùng chị gái nương tựa lẫn nhau sống
qua ngày. Sức khỏe cậu không được tốt, nên chị cậu càng vất vả hơn. Hồi
đó, chị cậu ngoài việc đến trường còn phải đi làm thuê cho người ta,khó
nhọc kiếm từng đồng cho cậu ăn, lại cho cậu uống thuốc. Lam Lam chỉ mải
mê chăm lo cho đứa em bệnh tật mà không để ý bản thân, thường xuyên bị
suy nhược cơ thể, mày chau mặt ủ vì bệnh tình của em trai.
Có
một thời gian, trong nhà quá khó khăn, để chăm sóc tốt cho cậu, cho cậu
sức khỏe tốt nhất, hàng ngày chị đều nấu cá hoặc trứng với các loại thực phẩm khác cho cậu tẩm bổ, còn mình thì ăn cơm không với dưa muối, loại
đồ ăn chẳng có lấy một chút dinh dưỡng nào.
Nghe Yên Triết kể
lại, mọi người đều trầm mặc. Họ không ngờ, trước đây Yên Lam lại chịu
quá nhiều khổ cực như vậy. Ngay cả Trần Mạt cũng không thể tưởng tượng
nổi, bởi trước mặt cô, Yên Lam không quá tỏ ra khốn khó hay vất vả.
Cận Thế Phong gắt gao nắm chặt hai bàn tay, đến nỗi móng tay đâm sâu
vào da thịt,những giọt máu chậm chạp chảy ra mà anh cũng không hề quan
tâm. Nhìn Yên Lam nằm bất động trên giường,trái tim anh đau đến không
thể nói thành lời.
Thì ra trước đây cô vất vả như vậy, vậy mà
lúc đó anh còn hiểu lầm cô, Cận Thế Phong cảm thấy chính mình giống như
một kẻ vô lại. Đáng chết! Lúc đó sao anh có thể đối xử với Lam Lam như
vậy chứ?
“Vậy cháu có biết bà nội cháu qua đời như thế nào không?” Mãi rất lâu sau, Sở Thành Minh mới run run lên tiếng.
“Nghe ba cháu nói là vì bệnh tật.Bà mang theo ba cháu đi kiếm kế sinh
nhai, vất vả lâu ngày thành bệnh. Bà không muốn ba lo lắng nên giấu kín. Đến khi ba cháu phát hiện ra thì không kịp nữa rồi.”
“Vậy, ba cháu thì sao? Ba cháu tên là gì?”
“Ba cháu tên Yên Tư Vũ!” Yên Triết ngẩng đầu nhìn Sở Thành Minh dõng dạc trả lời.
“Tư Vũ, Tư Vũ…Sở Hàm Vũ….” Sở Thành Minh vô thức nhắc đi nhắc lại cái tên này.
Nhất định không sai, là Yên nhi! Tư Vũ, tưởng niệm Hàm Vũ.
“Trời ơi, vì sao? Yên nhi, sao lúc ấy lại không cho ta biết em đã có
thai , vì sao không nói cho ta biết em đã mang trong người cốt nhục của
chúng ta? Vì sao lại gạt ta, bỏ ta mà đi?”
“Em nhất định rất hận ta, nên mới bỏ ta đi phải không?” Sở Thành Minh hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.
“Cháu có nghe Lam Lam nói qua, trong hộp trang sức có một bức thư, hình như gửi cho một người tên Sở Hàm Vũ…” Cận Thế Phong đột nhiên nhớ tới
điều gì đó, lên tiếng tiếp lời Sở Thành Minh.
Nghe Cận Thế
Phong nói vậy, Sở Thành Minh như được tiếp thêm sức lực, hai mắt sáng
ngời nhìn anh, “Thư nào? Mau lấy cho ông xem?”
“Nhưng mà….” Cận Thế Phong có chút khó xử.
Thấy biểu tình trên mặt Cận Thế Phong, Sở Thành Minh cất giọng rõ ràng
mạch lạc, “Ông biết cháu nghi ngờ ông, nhưng Sở Hàm Vũ chính là tên của
ông lúc đó. Mãi sau này vì một vài lý do mà sửa thành Sở Thành Minh.”
“Cháu không có ý này, cháu biết lá thư này là bà nội Lam Lam để lại cho ông. Nhưng…”
“Sao vậy?”
“Vì Lam Lam nói muốn cất bức thư này đi, cháu cũng không biết ở nơi nào. Có lẽ phải đợi Lam Lam tỉnh dậy mới có thể….”
Không đợi Cận Thế Phong nói xong, Sở Thành Minh đã có thể hiểu được.
Nếu nha đầu kia mà không tỉnh lại, sẽ không ai biết được lá thư này để ở đâu.
Có chút thất vọng, Sở Thành Minh yên lặng cúi đầu. Một
lát sau, ông chậm rãi ngẩng đầu hướng ánh nhìn về phía Yên Triết, “Tiểu
tử, ông là ông nội của cháu, cháu gọi một tiếng ông nội được không?”
Yên Triết nhìn Sở Thành Minh, trong mắt ông là sự mong chờ mãnh liệt, cậu đáp lại không hề do dự, “Ông nội!”
“Được, được, cháu nội ngoan của ông….” Một tiếng ông nội mới cảm động
làm sao, Sở Thành Minh không kìm được nước mắt thi nhau lăn xuống. Vừa
là nước mắt của sự vui mừng, vừa là nước mắt cảm động trong lòng.
Sở Thành Minh thở dài, điều chỉnh lại tâm tình của mình, trầm tĩnh kể lại chuyện của ông năm xưa.