“Đúng là tôi, phải làm thế nào bây giờ!? Cận Thế Phong, anh có thể làm được gì tôi nào??!!” Triệu Ngọc Văn kiêu ngạo nói.
“Triệu Ngọc Văn, cô rốt cuộc muốn như thế nào?? Muốn tiền? Cô muốn cái gì tôi
đều có thể cho cô, nhưng cô không được làm hại Lam Lam, tôi không cho
phép cô chạm vào một sợi tóc của cô ấy biết không? Nếu cô dám thương tổn Lam Lam, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!” Cận Thế Phong giờ phút này đã muốn điên rồi, anh mất đi khả năng phán đoán, cũng mất đi lý
trí, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh Lam Lam bị lăng nhục.
“Ha
ha ha…… Tôi muốn gì a? Cái tôi muốn anh thật không biết sao? Tôi muốn
tiền sao? Không, Cận tổng tài, anh nói sai rồi, tôi không cần tiền, cái
gì cũng không cần, tôi chỉ muốn mạng của ngài, ngài dám cho tôi không??
Vì cô ta, anh có thể không cần mạng của mình sao??” Triệu Ngọc Văn lời
nói tàn nhẫn vang lên.
Cô
căm hận !! Vì sao Cận Thế Phong không thích mình, nếu tôi không chiếm
được, thì cô ta cũng đừng mơ tưởng có được, Cận Thế Phong, anh chờ xem,
anh cũng có ngày này tôi sẽ không để anh yên.
“Được, mặc kệ cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng cô, nhưng mà nên thả Lam Lam trước.” Cận Thế Phong trầm thấp giọng đáp.
“Tốt, nếu anh nói vậy, trước hết anh phải ra khỏi công ty, sau đó tôi sẽ nói cho anh biết người mà anh mong nhớ ở đâu?”
“Được.” Cận Thế Phong nghe xong lời nói của Triệu Ngọc Văn, lập tức cầm lấy áo
khoác cùng chìa khóa xe rời khỏi văn phòng, Lam Lam không cần lo lắng,
không phải sợ, anh lập tức sẽ cứu em!!
Chiếc xe thể thao màu bạc lao nhanh như tia chớp trong bãi đỗ xe đi ra đường
lớn, giống như một luồng ánh sáng dài, chạy cấp tốc.
Cận
Thế Phong khẩn trương nhìn xe, một bên cầm lấy điện thoại trong tay
quát,“Triệu Ngọc Văn, các người rốt cuộc ở nơi nào?!!” Lúc nói chuyện,
tay cầm lái đã sớm nổi gân xanh. Đột nhiên, bên góc đường kia có một
chiếc xe tải, anh nhìn về phía kính chiếu hậu bên trong xe thể thao,
chiếc xe chẳng những không giảm tốc độ, đã vậy còn tăng tốc chạy băng
băng về phía trước.
“Oành” một tiếng nổ, sau đó liền thấy khói mịt mù, tiếp theo Cận Thế Phong mặt đầy máu tươi nằm ở trong xe, ánh mắt mở ra rồi nhắm lại, môi cũng còn
động đậy muốn nói cái gì đó, nhưng thật yếu làm người ta nghe không được rõ ràng.
Cận
Thế Phong ngã trong vũng máu, tay phải vẫn còn cầm di động, ánh mắt vẫn
nhìn chằm chằm điện thoại, di động reo, muốn cầm để lên tai mình để
nghe, nhưng lại lực bất tòng tâm .
Lúc
này, Triệu Ngọc Văn ở bên kia điện thoại cũng nghe được một tiếng
nổ,nàng cười điên cuồng,“Ha ha ha ha…… Cận Thế Phong, không thể tin được ngươi một người khôn khéo, kết quả vẫn bị mắc mưu, bị ta lừa, thật sự
là quan tâm quá sẽ mất lí trí!! Cận Thế Phong, tôi muốn anh cùng người
ngươi yêu vĩnh viễn đều không có cơ hội gặp lại!!!!”
“Không thể tin được ngươi cũng có hôm nay, Cận Thế Phong, thế nào, cảm giác
cái chết khổ sở thế nào?!!” Điên cuồng nói xong, Triệu Ngọc Văn quay đầu nhìn một cặp diễn viên do mình tìm được, nếu không có họ, Cận Thế Phong cũng không có khả năng tin tưởng mình.
Lúc
này Yên Lam đang ngồi ở quán cà phê, vừa rồi Vương Mậu Đức gọi điện
thoại cho mình, nói là có việc muốn gặp mình, cho nên cô liền hẹn gặp,
nhưng không biết vì sao trong lòng luôn có cảm giác không yên. Đột
nhiên, trong lòng Yên Lam bỗng nhói đau, giống như có kim đâm vào thật
đau đớn.
Ngực bỗng nhiên đau nhói, đau đến mức như muốn xé rách thân thể, Cận Thế
Phong muốn hét to, muốn phát tiết, lại phát hiện chính mình cái gì cũng
làm không được, không động đậy, cũng nói không được.
Ý
thức trong đầu thật hỗn loạn, thường xuất hiện rất nhiều gương mặt xa
lạ, anh nghe được có người đang gọi, trong lúc ấy xung quanh thực ồn ào, anh nghe không rõ những người đó đang nói cái gì, ánh mắt nhìn thẳng
vào kính chiếu hậu, thấy mọi người đang vội vã, có vài người đứng chụm
lại với nhau bàn tán này nọ.
Nhưng mà rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì? Bản thân một chút cũng nghe không
rõ ràng được. Ý thức dần dần trầm trọng, mệt mỏi quá thật mệt mỏi, cuối
cùng Cận Thế Phong trong đầu hiện ra gương mặt Lam Lam thật rõ ràng, cơ
thể muốn đi, vẫn không ngăn được bóng tối kéo đến, nhưng ý thức vẫn dần
dần rời xa.
Bên
cạnh giường bệnh bày đầy những dụng cụ lạnh băng, mùi thuốc khử trùng
khó ngửi, còn có vú Trương cùng Kỉ Tồn Viễn sắc mặt trầm trọng, Yên lam
vừa mới chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cận
Thế Phong nằm im trên giường bệnh, giống như đang ngủ, sắc mặt tái nhợt
cùng màu trắng trong phòng giống nhau, bị màu trắng căn phòng bao phủ
nhìn lúc này Thế Phong thật yếu ớt, dường như có thể ra đi bất cứ lúc
nào. Chuyện gì đã xảy ra? Buổi sáng không phải còn tốt sao? Buổi sáng
anh ấy còn cùng mình nói buổi tối trở về cùng nhau ăn cơm, sao bây giờ
lại như thế này? Có ai có thể nói cho nàng???
“Sao lại thế này?” Yên Lam lo lắng nhìn vú Trương cùng Kỉ Tồn Viễn, muốn đáp án của bon họ!“ vú Trương, học trưởng, hai người nói cho tôi biết, rốt
cuộc sao lại thế này, tại sao Thế Phong xảy ra tai nạn xe ? Anh ấy có gì nghiêm trọng không, bác sĩ nói như thế nào ??”
“Tiểu Lam, em phải thật bình tĩnh nghe anh nói.” Kỉ Tồn Viễn ở một bên an ủi nói.
“Tình huống của tổng tài cũng chưa biết cụ thể, vừa rồi phòng cấp cứu mới đẩy ra, chờ một lát bác sĩ đến đây, chúng ta sẽ hỏi bác sĩ cụ thể!!”
Dừng một chút, Kỉ Tồn Viễn còn nói thêm,“Về phần xảy ra tai nạn xe, phía
cảnh sát đang điều tra, có nhân chứng nói là chiếc xe tải kia cố ý nhắm
hướng xe Thế Phong, về phần tài xế xe tải hiện giờ đang ở bên phía cảnh
sát để thẩm vấn.”