“Không cần, người đã tìm thấy. Tên Tô Anh đúng không? Ta đã phái người mang cô ta về đây rồi!” Lời vừa dứt, Sở Thành Minh đã đứng bên cửa phòng bệnh.
Đi sau Sở Thành Minh còn có Sở Thiên Võ. Sở Mặc Hàm nhất thời kinh ngạc nhìn ông và cha mình đang thong dong đi vào.
Phòng bệnh nhỏ lập tức trở nên chật
chội, có người tới thăm bệnh cả trong và ngoài ý muốn. Sở Thành Minh đến là điều nằm trong suy đoán của Cận Thế Phong, nhưng ngay cả Chủ tịch
tập đoàn Sở thị Sở Thiên Võ cũng có mặt ở đây thăm Yên Lam là việc
không ai nghĩ tới.
“Lam Lam, cháu tỉnh rồi à?” Thấy Yên Lam đang ngồi trên giường, Sở Thành Minh kích động lao đến, hai mắt đỏ hoe
cầm lấy tay Yên Lam.
“Vâng, cháu tỉnh rồi! Cháu xin lỗi vì đã để ông phải lo lắng!” Yên Lam áy náy nhìn Sở lão gia gia.
“Không, nha đầu này! Để cháu chịu cực
khổ, phải là ta xin lỗi cháu mới đúng.”Nghe Sở Thành Minh nói, Yên Lam
cảm thấy có chút buồn cười, có phải ông lo lắng quá rồi không?
“Sở gia gia à, ông khách khí với cháu
quá rồi! Đây là chuyện của cháu, có người muốn hại cháu. Ông làm sao
biết được, nên chuyện này không liên quan đến ông, ông xin lỗi cháu làm
gì ạ?” Yên Lam tự nhiên trả lời.
“Không khách khí không khách khí, chúng ta là người một nhà mà!” Sở Thành Minh cười ha ha bên cạnh.
Yên Lam có chút buồn bực nhìn Sở lão gia gia. Sao lại người một nhà chứ, một chút huyết thống cũng chẳng có mà?
Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, Yên
Lam ngẩng đầu nhìn Sở Thành Minh. “Sở lão gia gia, ông nói Tô Anh thế
nào? Ông tìm được chị ấy rồi sao? Sao chị ấy lại muốn hại cháu?”
“Việc này cháu cứ yên tâm giao cho chúng ta, chúng ta ắt biết cách xử lý. Hôm nay ta đến đây chỉ muốn nói chuyện gia đình thôi.” Sở Thành Minh ân cần nhìn Yên Lam nói.
“Chuyện gia đình?” Yên Lam nghi hoặc
nhìn Sở Thành Minh rồi nhìn Cận Thế Phong, “Sở lão gia gia và cháu có
chuyện gia đình nào muốn nói ạ?”
“Nói chuyện bà nội cháu.”
Không đợi Yên Lam lên tiếng thắc mắc thêm, Sở Thành Minh run run đặt một hộp trang sức xuống trước mặt Yên Lam.
Cái hộp này…. Yên Lam cầm lên chăm chú
ngắm nhìn, chẳng phải là hộp nữ trang bà cô tặng lại đó sao? Yên Lam lại mở hộp ra, toàn bộ những tấm ảnh lần trước vẫn còn, khuôn mặt người
thanh niên trong ảnh và Sở lão gia gia trước mặt có phần tương tự nhau.
Trong lòng Yên Lam nảy lên một loại cảm giác quỷ dị, không hiểu chuyện
gì đang xảy ra.
“Nha đầu này, ta thật sự là ông nội của
cháu! Là ông nội thân sinh của cháu!” Sở Thành Minh mắt mũi đỏ hoe, kích động nhìn Yên Lam khiến cô khiếp sợ không thôi.
Đúng là sở lão gia gia và người trong
hình rất giống nhau, khiến trong lòng cô cũng có không ít nghi vấn. Thế
nhưng lời nói của Sở Thành Minh có ý gì? Nhất thời làm cho ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra không biết nữa?
Thấy biểu tình của Yên Lam. Sở Thành
Minh vội vàng lấy ra một tấm ảnh chụp thời xưa của mình cùng đôi nhẫn,
đưa đến trước mặt Yên Lam.
Yên Lam nhìn đôi nhẫn, rõ ràng kiểu dáng cùng một bộ với đám nữ trang kia, người đứng giữa tấm ảnh chụp không
khác gì người đàn ông trong hộp nữ trang. Bà nội cô đứng cạnh một người
đàn ông, là ông nội cô, giờ phút này lại đang đứng trước mặt cô.
“Làm sao có thể?” Yên Lam không dám tin
nhìn những thứ mình cầm trên tay. “Ba cháu nói, khi ba sinh ra ông nội
đã qua đời rồi cơ mà? Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Giọng cô có chút
nghẹn ngào, trân trân nhìn Sở Thành Minh.
“Tiểu Lam, là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi!” Sở Thành Minh bi ai trả lời.
“Hiểu lầm ư? Chẳng phải người đó tên Sở
Hàm Vũ sao? Sở lão gia gia , tên ông đâu phải đọc là Sở Hàm Vũ?” Yên Lam không tin, kiên quyết nói.
“Không, Sở Hàm Vũ là tên ta lúc trẻ, sau này mới đổi lại là Sở Thành Minh.”
Sau đó, Yên Lam im lặng nghe Sở Thành
Minh kể lại một đoạn tình yêu kinh tâm động phách, thật cảm động, thật
bi thương mà cũng thật xưa cũ. Hai người yêu nhau, bởi vì thân phận địa
vị, môn không đăng hộ không đối, người con gái không được nhà trai chấp
nhận, lại còn bị hiểu lầm là với cao, một bước lên mây. Lại xuất hiện
một người con gái phù hợp với vị trí con dâu hơn cô, cô thương tâm mà bỏ đi, cuối cùng chuốc lấy tất cả bi thương đau khổ.
Nghe xong chuyện xưa của Sở Thành Minh,
Yên Lam cảm thấy không đáng thay cho bà của mình, cho dù có bị phản đối, bị ngăn cản, bà cũng không nên rời bỏ người mình yêu. Chẳng qua cũng
chỉ là mây tạm che khuất mặt trăng, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, có
chuyện gì mà không giải quyết được đây?
Nếu bà của cô kiên trì thêm một chút
nữa, có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch. Bà nội cũng sẽ không phải cả đời
không được gặp lại ông, không phải một mình nuôi ba lớn lên, ba cô vừa
sinh ra cũng không bị mang tiếng là mồ côi cha. Có lẽ, bây giờ cô cũng
sẽ có một gia đình vui vẻ hòa thuận, sớm tối bên nhau.
Nhưng, thế sự vô thường, không có gì là
nếu hay có lẽ. Lúc trước cho dù bà nội cô không rời đi, liệu hai người
họ sẽ có kết quả tốt không? Sẽ hạnh phúc bên nhau không? Vĩnh viễn cô
không thể biết được, nếu số mệnh đã an bài thì nên an phận mà chấp nhận
thôi.
Mọi người trong phòng bệnh đã nghe qua
chuyện của Sở Thành Minh một lần, không ai còn kinh ngạc nữa mà chỉ còn
sự thổn thức, thương xót. Sở Thiên Võ lần đầu nghe cha mình kể chi tiết
như vậy, ông vừa ngạc nhiên vừa buồn bực. Sở Mặc Hàm yên lặng đứng bên
cửa sổ, trên mặt thoáng nét cảm động, xót xa.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Võ.
Trong trí nhớ về người cha của mình, Yên Lam thấy ông và Sở Thiên Võ có
đến bảy tám phần giống nhau, hao hao giống Sở Thành Minh. Vì Sở Thành
Minh kết hôn muộn, tuổi của Sở Thiên Võ cũng không quá lớn, khiến Yên
Lam có cảm giác như người cha đã mất của mình còn đang hiện hữu trước
mặt cô, càng khiến cho cô tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội của mình.