Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 116: Chương 116: Tình cũ trở lại




Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ chiếu vào tòa nhà cao chót vót, tại tầng cao nhất Cận Thế Phong đứng trước cửa sổ từ trên nhìn xuống toàn bộ thành phố. Châm điếu xì gà khiến khói thuốc lượn lờ, bay lơ lửng trước mắt hắn, toàn bộ văn phòng nhất thời tràn ngập sự yên tĩnh.

Nhớ đến cuộc điện thoại buổi sáng, con ngươi hắn càng lộ ra vẻ âm trầm.

Tiếng chuông vang lên phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng, Cận Thế Phong quay người trở lại bàn làm việc cầm lấy điện thoại đang rung lên, dãy số biểu thị đập vào mắt hắn nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.

"Có tin tức gì?" Cận Thế Phong lạnh lùng hỏi.

"Chính là tổng tài Vương Mậu Đức ở công ty bên Canada tuyên bố chính thức phá sản, hắn cùng Triệu Ngọc Văn đã về nước cùng nhau. Chuẩn bị kế thừa sự nghiệp." Người trong điện thoại cẩn thận báo cáo chi tiết mọi hành động của Triệu Ngọc Văn.

Cận Thế Phong xoay người về phía trước, cầm cà phê trên mặt uống một ngụm, trong miệng dường như không chịu được mùi vị ngọt, hương thơm như gỗ.

"Tốt lắm, tôi biết rồi, anh không cần ở lại theo dõi bọn họ nữa, trở về đi." Nói xong, Cận Thế Phong liền cúp điện thoại!

Vẻ mặt mỉa mai cười lộ ra, hắn đã đoán trước không lâu sau bọn họ sẽ gặp mặt, cô ta sẽ thế nào? Lúc trước từ bỏ hắn, hiện tại cô ta hối hận sao?

Không thể không thừa nhận, hiện giờhắn có chút hưng phấn, thậm chí có thể nói là chờ mong, đợi chờ nhiều năm đau khổ dường như đã kết thúc.

Nhiều năm như vậy đã qua, tình yêu hắn dành cho cô ta sớm đã biến mất hẳn hầu như không còn, hận cũng không.

Nhớ tới khuôn mặt thanh tú đáng yêu của Yên Lam hiện ra, Cận Thế Phong khẽ nở nụ cười, hiện tại hắn toàn tâm toàn ý yêu Lam Lam, ngoài ra hắn không muốn gì hơn nữa .

Triệu Ngọc Văn còn có mặt mũi tìm hắn ra ngoài nói chuyện, đây là phản ứng đầu tiên của Cận Thế Phong sau khi nhận được điện thoại của cô ta. Cô còn muốn làm gì? Cầu xin được tha thứ sao? Cúp điện thoại Cận Thế Phong nghĩ, không sao cả, xem đến rốt cuộc cô ta muốn làm gì đi!

Quán cà phê vắng lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh người phụ nữ thấp giọng khóc thành tiếng. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh, mái tóc dài được uốn thành từng gợn sóng, khuôn mặt tinh tế, tư thế tao nhã, ngay cả nước mắt trên mặt cũng vậy, đều khiến người khác nhìn không khỏi động lòng, thật ấn tượng. Nhưng mà, người trước mặt cô sẽ không bị vẻ bên ngoài lừa gạt.

Lúc này Triệu Ngọc Văn điềm đạm đáng yêu, dung mạo tựa hồ càng thêm động lòng người. Cận Thế Phong vừa tiến vào quán đã thấy Triệu Ngọc Văn chờ ở trong, ánh mắt hắn bắt gặp người phụ nữ này, trong lòng phẫn nộ, lạnh giá, đã từng muốn đem tất cả tự mình vùi lấp.

Cận Thế Phong lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt khóc, chẳng những không có một chút thương xót, trong ánh mắt ngược lại tràn ngập chán ghét, tuy nói không hận, nhưng là lần nữa gặp mặt vẫn gợi lại trong hắn hồi ức xưa.

"Cận Thế Phong, tôi không còn yêu anh. Anh cũng là tự đánh giá bản thân mình quá cao, lúc trước tôi và anh yêu nhau là vì anh bộ dạng phong lưu. Kết hôn? Tôi làm sao có thể kết hôn với anh, thật buồn cười! Anh dựa vào cái gì? Anh ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài thì mọi thứ đều không có! Anh không có khả năng làm cho cuộc sống của tôi tốt hơn, cũng không khả năng làm cho tôi trở thành người của xã hội thượng lưu. Tôi làm sao có thể chấp nhận lấy anh!"

Lời cô ta nói khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, thế nhưng bây giờ lại chạy tới cầu xin hắn, ở trước mặt hắn khóc lóc, Cận Thế Phong tỏ ra ánh mắt xem thường.

"Phong.,, anh tha thứ cho em được không, em yêu anh, năm đó chuyện kia không phải là em sai, là Vương Mậu Đưc bức em!" Triệu Ngọc Văn hai mắt đẫm lệ, tuy rằng đã năm năm trôi qua, nhưng năm tháng không để lại dấu vết nào trên thân thể của người phụ nũa này, cô vẫn như trước, xinh đẹp động lòng người.

Cận Thế Phong cười khinh bỉ, người phụ nữ này thật sự rất thích làm chuyện câu dẫn đàn ông, nếu không phải năm đó hắn biết rõ chân tướng, thật đúng là sẽ bị lừa gạt! Hắn thật không ngờ, năm năm trôi qua, cô chẳng những không thay đổi, ngược lại trở nên càng thêm tham lam, nếu cô không ham tiền của hắn, nếu hắn không có tiền, như vậy phụ nữ này căn bản sẽ không tìm tới hắn!

"Vương phu nhân, theo tôi được biết, cô còn chưa ly hôn với chồng mình, lúc này cô ở trước mặt tôi khóc lóc kể lể liên tục có phải có chút không ổn hay không?" Cận Thế Phong châm biếm nói.

Triệu Ngọc Văn biến sắc,"Phong, anh phải tin tưởng em, em là bị ép buộc , Vương Mậu Đức ép em, ba em thiếu tiền hắn, liền bắt em gả cho hắn, còn nói nếu em không đồng ý, liền bắt ba em vào ngục giam lại, em cũng là không có cách nào mới gả cho hắn , anh nhất định phải tin tưởng em, Phong, em yêu anh, trước kia em kết hôn một lần cũng là hắn bức em cùng hắn diễn, kỳ thật bọn em không có làm gì nhiều hơn!" Cô vội vàng giải thích , đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người khác, như thể bản thân mình chính là bị hãm hại, không hề làm gì sai trái cả!

Lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn lén sắc mặt của Cận Thế Phong, Triệu Ngọc Văn nghĩ nếu biết vậy đã chẳng làm thế, hồi đó vì sao mình không chọn hắn? Nếu ở cùng hắn, hiện tại mình cũng không có nghèo túng . Vốn nghĩ cùng với Vương Mậu Đức đi Canada, sẽ có cuộc sống sung sướng, nhưng ai ngờ còn chưa đến hai năm công ty hắn liền kinh doanh không tốt mà lỗ vốn, hiện tại chống đỡ cũng không nổi, bọn họ đành ảo não về nước. Sau khi về nước, nghe được tất cả đều là tin tức của Cận Thế Phong, biết hắn đã trở thành một tổng tài của một tập đoàn lớn, giá trị con người so với Vương Mậu Đức còn cao hơn vài chục lần, chính mình hối hận muốn chết.

Cho nên cô ta gạt Vương Mậu Đức tìm đến Cận Thế Phong, muốn xem hắn còn chút nào yêu thích mình không, nếu là còn, cô lập tức cùng Vương Mậu Đức ly hôn, trở lại bên cạnh hắn. Nếu không, cô muốn hắn một lần nữa thích lại mình, chỉ có như vậy, cô mới có thể có được cuộc sống giàu sang phú quý.

Cận Thế Phong lạnh lùng nhìn chăm chú Triệu Ngọc Văn, không có một tia biểu cảm. Dựa vào ánh mắt của người đối diện, Cận Thế Phong cũng thấy được lòng tham, nhìn ra ý đồ của cô, trời ạ! Cận Thế Phong có phần sửng sốt, lúc trước như thế nào lại không nhìn ra Triệu Ngọc Văn là loại người như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.