Hắn siết chặt lấy nó, chặt đến nỗi móng tay khảm sâu vào da thịt nhưng vẫn
hoàn toàn không nhận ra. Hắn như chỉ nhìn thấy những ngôi sao, những âm
thanh vù vù bên tai. Nhớ tới ban nãy gương mặt Lam Lam đầm đià nước mắt, nhớ tới biểu hiện nàng đau khổ cùng vẻ mặt chua xót, hắn vưà nghĩ thì
tim cũng giống như bị thiêu đốt, nỗi đau như áp đảo khiến hắn không thể
chịu đựng nổi.
Lam Lam đã tháo bỏ sợi dây chuyền, nàng thực sự
cảm thấy đau lòng. Sợi dây chuyền này kể từ khi được trao cho nàng, thì
chưa bao giờ thấy nàng gỡ xuống, ngay cả scandal tình ái vừa rồi, nàng
cũng không làm như vậy. Thế nhưng lần này...
Cận Thế Phong không
ngừng cảm thấy hoảng sợ, hắn muốn đi tìm Lam Lam để nói lời xin lỗi. Lời nói ban nãy không phải là chủ ý của hắn, chỉ bởi vì Ước Hàn nói yêu
nàng, mà chính là... Hắn chỉ nhất thời phẫn nộ mới nói như vậy, hắn cần
nàng tha thứ cho hắn.
Yên Lam bước chân không mục đích lang thang trên đường, có nên về nhà không, chỗ của Thế Phong thì không thể trở
về. Trời đã bắt đầu mưa tí tách, vốn đã vào thu nên thường xuất hiện
những cơn mưa, và một ít hơi lạnh.
Yên Lam dùng cánh tay bao
quanh thân mình như muốn chống lại cái lạnh bên ngoài. Mưa đã nhỏ dần,
thế nhưng toàn thân cô đều ướt đẫm, váy dạ hội màu trắng vì thấm nước
mưa nên dính sát vào da thịt làm lộ ra một thân hình xinh đẹp mỹ miền.
Cô không chứ ý đến phía trước mình xuất hiện hai bóng người.
"Ai
nha! Mỹ nữ, tâm trạng không tốt sao? Đã trể thế này sao lại đi một mình, có muốn bọn anh chăm sóc cưng không?" Âm thanh phát ra từ hai người có
dánh vẻ lưu manh ở phía trước truyền đến.
Yên Lam vô thức ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là hai tên côn đồ, tóc nhuộm vàng, ánh mặt dâm đảng nhìn mình chằm chằm.
"Sao cưng không nói lời nào vậy! Sợ rồi à? Đừng sợ, bọn anh sẽ cưng chiều em mà!" một tên trong số họ nói, đưa tay muốn kéo Yên Lam vào lòng.
Yên Lam lắc mình tránh sự đụng chạm ấy. "Các người muốn làm gì? Coi chừng tôi la lên."
"Ha..ha.. Anh xem kêu cứu thế nào!" vừa nói, cánh tay hướng Yên Lam với tới.
"Buông cô ấy ra." Trong khi Yên Lam giãy dụa kêu la không ngớt, xa xa truyền đến một tiếng nói.
"Là tiếng của Thế Phong, là Thế Phong". Yên Lam ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.
"Thằng nhóc này là ai?" Đừng cản trở chuyện vui của bố mày, không muốn chết
thì nên tránh ra!" Tên lưu manh thấy Cận Thế Phong chỉ có một mình nên
ra uy đe dọa.
"Tao kêu mày buông cô ấy ra" chết tiệt, bàn tay bẩn thiểu của nó lại còn chạm vào Lam Lam, Cận Thế Phong giận dữ nhìn hắn
"Ai da! Nói mày không nghe phải không? Thằng nhóc cứng đầu này! Muốn làm
anh hùng, coi chừng bố mày đây ta cho người biến thành con chó! Anh em,
lên cho tao!" 2 người bước tới vây quanh nhắm ngay Cận Thế Phong xuất
chiêu.
Cận Thế Phong nghiêng người qua một bên tránh.
"Thế Phong, cẩn thận đó!" Yên Lam chợt cảm thấy lo lắng, lấy một chọi hai, Thế Phong sẽ bị thiệt.
"Lam Lam, em yên tâm đi, Anh không có kém như vậy đâu! Cả hai người này vẫn
không thể gây thương tổn cho anh được!" Cận Thế Phong nói.
Nghe hắn nói, Yên Lam cảm thấy an tâm không ít.
"Anh em, chúng ta cùng lên!" bị Cận Thế Phong nói thế làm đám lưu manh tức giận, xuất thủ càng thêm hung ác.
Qua một hồi đánh nhau kịch liệt, đám lưu manh cuối cùng cũng bị Cận Thế Phong đánh cho chạy trối chết.
"Lam Lam, em không sao chứ?" Cận Thế Phong bước lên phía trước kéo tay trái
Yên Lam nhìn một chút, phải nhìn một chút, lo nàng bị thương tổn. Nếu
như anh đến chậm một bước thì Lam Lam... Cận Thế Phong chỉ cần nghĩ đến
cũng rùng mình.
"Anh còn đến làm gì? Anh còn lo lắng cho em sao?
Anh đều không phải không tin ta sao?" Yên Lam ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo
lắng của Cận Thế Phong.
"Lam Lam, anh..." Đối mắt với sự chất vấn của Yên Lam, Cận Thế Phong nghẹn lời.
Dưới ánh sáng của ánh trăng, Yên Lam thấy ở khóe miệng của Cận Thế Phong có vết máu.
"Thế Phong, anh bị thương?" Cô nhẹ nhàng lau đi vết máu, rất sợ làm đau Cận Thế Phong.
"Đau không?" Yên Lam chậm rãi hỏi
"Không bằng lòng em đau, có phải không? Tha thứ cho anh, Lam Lam"." Cận Thế
Phong giữ lấy tay Yên Lam đang lau vết máu cho mình, chậm rãi nói.
"Thế Phong, anh.." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trước mắt, đôi mắt anh tràn đầy sự hối hận, cũng có chút đau lòng.
"Tha thứ cho anh có được không? Lam Lam, anh biết anh sai rồi, anh vừa rồi
không nên nói em như vậy. Anh là nhất thời tức giận nên mới nói như vậy, đó không phải là ý của anh. Anh... anh sợ em thích John nên..."
"Nói đến cuối cùng, anh vẫn là không tin em?" Yên Lam cười khổ nói.
"Không, điều không phải vậy. Anh tin em, chỉ là, chỉ là, anh không tin chính
mình. Anh sợ em cảm thấy hắn tốt hơn anh." Cận Thế Phong vội vàng nói.
"Em biết không? Anh vẫn nghĩ bản thân mình là người đàn ông tốt nhất,
nên anh rất kiêu ngạo. Thế nhưng hôm nay, John biến anh chẳng đáng một
đồng, thì anh mới phát hiện, anh thật thất bại. Hắn dám nói lên tiếng
"Yêu em", thế mà anh... hắn so với anh ôn nhu hơn, so với anh..."
"Không nên nói nữa," Cận Thế Phong bị Yên Lam ngắt lời và ôn nhu nói: "Em chỉ
yêu mình anh, Em yêu anh. Chỉ cần anh yêu em, em sẽ không bao giờ rời xa anh."
Nghe được chính Yên Lam nói yêu mình, Cận Thế Phong vui mừng muốn chết. Hắn không biết rằng tình yêu có thể nói ra như vậy.
Yên Lam đi tới trước mặt Cận Thế Phong, nhìn thật tỉ mỉ biểu tình trên mặt
anh, rất sợ bỏ lỡ cái gì, "Vậy, anh yêu em không? Nếu không yêu thì hãy
buông tay, nói đi, anh yêu em không?"
Cận Thế Phong sửng sốt,
nhìn Yên Lam đang tươi cười, mình có yêu cô ấy không? Yêu không? Nếu như không yêu thì hắn cần gì dùng nhiều thủ đoạn đem cô ấy ở cạnh bên mình, nếu không yêu thì sao suốt ngày hắn lại muốn thấy mặt nàng, nếu không
yêu sao bây giờ hắn lại đứng chỗ này... Thế nhưng bây giờ nói với nàng,
như vậy là yêu sao?