Người trên thân bỗng dừng lại sự chuyển động, hắn nhìn nàng, trong lòng chợt
dấy lên sư thương tiếc, nhất là khi nhìn thấy khoé mắt nàng lấp lánh
những giọt nước mắt. Nghĩ đến lần đầu tiên cuả người con gái này, cũng
là do chính hắn đoạt lấy khi ý thức cuả nàng mơ hồ không rõ, đôi mắt
lạnh lùng, lãnh đạm khẽ chớp vì hổ thẹn, chính mình ban nãy đã châm
chọc, mỉa mai nàng, cũng chính mình ban nãy đã thô bạo tiến vào trong cơ thể nàng…
Ánh nhìn dần trở nên ôn
hoà, diụ dàng, cùng lúc lại nhìn thấy môi dưới cuả nàng một màu đỏ sẫm,
trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Chết tiệt, nàng sao lại có
thể cắn phá chính môi mình như thế.
Mang theo một chút buồn bực, Cận Thế Phong hôn lên môi nàng, nhưng cái hôn
ấy dường như không giống như những nụ hôn thô bạo cùng ngang ngược lúc
trước, trái lại càng trở nên dịu dàng, nóng bỏng, triền miên. Hắn nhẹ
nhàng di chuyển thắt lưng mình, thậm chí cẩn thận thăm dò sự chuyển động ra vào cuả bản thân, hắn e sợ chính mình quá mức vội vàng mà làm khắc
sâu thêm sự đau đớn cuả người trước mặt.
Cảm nhận được sự ôn nhu, dịu dàng cuả hắn, trái tim Yên Lam khẽ run lên,
tựa như có cái gì đó khác thường đang bay lượn trong lòng. Thế nhưng,
không đợi nàng kịp cân nhắc lại cảm giác cuả mình, trong nháy mắt, một
khát vọng khó hiểu đã lan tràn toàn bộ cơ thể nàng, sự trống rỗng phút
chốc bị lấp đầy, khiến thân thể nàng không tự chủ được mà vặn vẹo. Đôi
môi đỏ mọng càng phát ra tiêng rên rỉ khiến kẻ khác mê loạn.. “A…”
Nhận thấy được khát vọng cuả nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cuả hắn lộ ra ý cười,
con ngươi tinh anh nhưng lạnh lùng cuả hắn lại càng tràn ngập dục vọng
cùng ham muốn. Hắn điều chỉnh tư thế, bắt đầu chuyển động thắt lưng cuả
mình càng lúc càng nhanh hơn.
Cùng với tiêng rên rỉ mị hoặc là tiếng thở dốc nặng nhọc, tạo ra một cảnh phiến tình mờ mịt bên trong gian phòng…
Khi mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên cuả buổi sáng sớm vào phòng, Cận
Thế Phong chớp mắt tỉnh giấc. Nhưng hắn lại không lập tức bật dậy như
những lần trước, mà là khẽ động khuỷu tay, những tia nắng sớm lung linh
cứ lẳng lặng dừng bên người Yên Lam. Mái tóc nàng xoã dài rối tung trên
gối, đôi mi daỳ, đen nhánh che phủ đôi mắt ngập nước càng làm nổi bật
thêm khuôn mặt trắng nõn không chút tì vết, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, hơi
thở nhẹ nhàng, đều đặn, chiếc chăn mỏng hầu như không thể che được hết
những đường cong mê người cuả người con gái này.
Nàng thật đẹp, Cận Thế Phong không kìm được khẽ chạm vào gò má mềm mại cuả
nàng, ngón tay lướt nhanh qua bờ vai nhỏ nhắn, gầy yếu cuả nàng. Nàng
thật gầy, phải biết cẩn thận chăm sóc, nhiệt độ buổi tối xuống thấp
khiến thân thể của nàng không khỏi tự giác dựa sát vào hắn, nàng ngoan
ngoãn mà tin tưởng cuộn mình lại trong lòng hắn, tựa như một đứa trẻ
không hề phòng bị, có vẻ hồn nhiên trong sáng đến không thể tưởng tượng
nổi.
Nhưng nàng không hồn nhiên, ngây thơ, trong lòng Cận Thế Phong nghiêm khắc nhắc nhở chính mình. Tiền
chính là mục đích mà nàng tiếp cận hắn, bộ dạng ngày hôm qua của nàng
khi cùng hắn thỏa thuận vô cùng điềm tĩnh, chứng minh rõ nàng đúng là có sở trường, và khéo léo khi cùng người khác “đọ sức”. Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ, vì sao nàng không sử dụng công phu sư tử ngoạm, chỉ muốn một
ít tiền, lại còn chỉ cần ba trăm vạn thôi? Chẳng lẽ nàng không biết số
tiền này đối với hắn mà nói căn bản cũng không có gì đáng kể sao? Hay là nàng còn có mục đích gì khác? Không ai bỏ qua sự cám dỗ của tiền tài,
huống chi là Yên Lam. Một nét cười lạnh lùng lướt qua trên môi Cận Thế
Phong, nếu mục đích của nàng đã đạt được rồi, vậy thì hắn sẽ cùng chơi
đùa với nàng, xem thử rốt cuộc nàng có bao nhiêu mưu tính.
Hắn rút cánh tay về, có thể là do động tác quá mạnh làm kinh động đến Yên
Lam, nàng đang ngũ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt. Nàng
chớp nhẹ hàng mi dài đôi ba cái, nhất thời tỉnh giấc không biết rõ bản
thân mình đang ở đâu.
“Chào buổi sáng” hắn khàn khàn giọng nói.
Giọng nói của hắn như thức tỉnh ký ức của nàng. Trong lúc nàng đang cố nhìn
cho rõ khuôn mặt đàn ông tuấn tú kia, hai mắt của nàng đột nhiên trừng
lớn, vội vàng luống cuống nhanh chóng giật lùi về phía sau.