Lúc chập tối mọi người tập hợp ở đại sảnh khách sạn, rồi xuất phát ra sân bay.
Vừa lên máy bay Cận Thế Phong liền bắt đầu ngủ, cũng không nói gì với Yên
Lam, Yên Lam biết hắn mệt muốn chết rồi, hai ngày nay cùng nàng ở đây
chơi nhiều nơi như vậy. Vào buổi tối, còn phải dành thời gian liên lạc
với Kỷ Tồn Viễn, giải quyết việc công ty.
Yên Lam nhìn khuôn mặt say ngủ của Cận Thế Phong, có chút lơ đãng, đưa tay
nhẹ nhàng mân mê sợi dây chuyền trên cổ, như hiểu ra gì đó chợt mỉm
cười. Sợi dây chuyền trái tim này, là do hắn tặng, đêm đó cũng chính hắn giúp nàng đeo vào cổ, nàng đã nghĩ mình sẽ không bao giờ buông tay.
Trải qua mấy giờ bay, máy bay rốt cuộc cũng về tới Đài Bắc.
Lúc xuống máy bay Cận Thế Phong liên tiếp nhận được điện thoại, nói chuyện
điện thoại xong, hắn từ từ bước tới bên cạnh Yên Lam, “Anh muốn đến công ty trước, em còn có hai ngày nghỉ, thật tốt trở về nhà nghỉ ngơi trước đi. Bác Trương hẳn là đã rất nhớ em.”
Không đợi Yên Lam trả lời, hắn liền bước nhanh ra ngoài, dẫn đầu đoàn người
chính là Cận Thế Phong cùng Y Lâm, bọn họ nhìn nhau một chút, sau đó đều nở nụ cười, vưà trò chuyện liên tục vưà sải bước đi tới phía trước.
Sau khi những người khác cả người uể oải, mệt mỏi làm thủ tục ở bên trong đi ra đều tự kéo hành lý đi về nhà nghỉ ngơi.
Lúc vừa ra khỏi cưả ra sân bay, cả luồng ánh sáng liên tục chớp nháy, một
đám ký giả cuả các tờ tuần san đã đợi thật lâu ở đại sảnh sân bay, sau
khi nhận được tin tức hôm nay Cận Thế Phong trở về, bọn họ đều vội vã
chạy tới nơi này, muốn trực tiếp lấy được tin tức quý giá.
Cận Thế Phong cùng Y Lâm, nhìn đèn chớp sáng liên tục vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt tiếp tục đi phía trước.
“Y Lâm, xin hỏi mọi người chụp quảng cáo thuận lợi chứ ? Về việc lần này
Cận tổng tài là đặc biệt đi cùng cô quay quảng caó là thế nào?”
“Xin hỏi hiện nay hai người rốt cuộc là quan hệ gì?” Câu hỏi được đặt bởi phóng viên từ xung quanh liên tục truyền đến.
Y Lâm không hổ danh là một ngôi sao lớn, nghe mấy vấn đề này, vẫn cứ có
thể mỉm cười đi về phía trước, nàng nhìn Cận Thế Phong bên cạnh, nàng
cũng rất mong đợi Cận Thế Phong sẽ trả lời vấn đề này thế nào.
Ai ngờ đến hắn ngay cả miệng cũng không mở, mặt không chút thay đổi cứ
thẳng bước đi tới phía trước, phóng viên càng ngày càng nhiều, đã ngăn
chặn lối đi của bọn họ, có vẻ như không tìm ra được đáp án bọn họ sẽ
không chiụ yên mà từ bỏ mục đích.
Cận Thế Phong thấy được từ xa Kỷ Tồn Viễn đi tới, thì biết xe đã đến trước
cổng, hắn không muốn lại tiếp tục dây dưa cùng đám phóng viên này, liền
mở miệng nói.
“Xin lỗi, xin
cho nói một chút, nếu như các vị muốn biết về việc chụp ảnh quảng cáo
hoặc là vấn đề gì khác, hoan nghênh các vị hai ngày sau đến tiệc rượu ra mắt quảng cáo của tập đoàn “Khải Thành””
Phóng viên chưa nhận được đáp án thì làm sao có thể buông tha hắn như vậy,
bọn họ cầm cameras chụp liên tiếp. Cận Thế Phong cũng không quản hành
động đó, trực tiếp đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên nghe được một
tiếng “A”, hắn nhìn lại, trợ lý Y Lâm căn bản không bảo vệ được nàng, khiến đầu của nàng bị máy ảnh của phóng viên đụng phải
một chút, Cận Thế Phong quay trở lại bên cạnh Y Lâm, cùng trợ lý che chở cho nàng, rồi cùng nhau đi về phía trước.
Hành động cuả Cận Thế Phong như một anh hùng bảo vệ mỹ nhân càng kích thích
máy ảnh trong tay của các phóng viên, bọn họ liên tiếp không ngừng hướng cameras về phiá hai người, lúc này Kỷ Tồn Viễn cũng đi tới bên cạnh Cận Thế Phong, “Mọi người nhường một chút, nhường một chút.” Cứ như vậy cuối cùng đã hộ tống Cận Thế Phong cùng Y Lâm lên xe.
Xe còn chưa khởi động, Cận Thế Phong nhìn Kỷ Tồn Viễn trên xe nói, “Tồn Viễn, cậu đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ lái xe, Lam Lam còn ở phía sau, cậu lái xe giúp tôi đưa cô ấy về nhà đi.”
Kỷ Tồn Viễn gật đầu, đem chìa khóa đưa cho Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong khởi động xe, mặc kệ đám phóng viên điên cuồng đập cửa sổ xe bên ngoài, tăng tốc vọt nhanh về phiá trước.
“Anh phải về công ty, còn em? Có phải về nhà hay không?” Cận Thế Phong hỏi.
Y Lâm quay sang nhìn Cận Thế Phong đang lái xe nói, “Em cũng quay về công ty.”
“Vậy anh đưa em về công ty trước.” Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy phóng viên vẫn không bỏ cuộc đuổi theo phiá sau xe, Cận Thế Phong chán nản nói, “Mấy gã phóng viên này thật là phiền phức, không thể cho người khác yên ổn một chút sao.” Tốc độ xe lập tức được gia tăng, muốn vứt bỏ cái đuôi ở phiá sau.
Khi Yên Lam cầm hành lý đi tới cổng đại sảnh sân bay, nàng đứng tại chỗ
nhìn thấy toàn bộ những hình ảnh đang xảy ra ở phiá trước. Cận Thế
Phong cùng Y Lâm bị phóng viên vây quanh, sau đó hắn ôm Y Lâm đi ra khỏi vòng vây cuả đám phóng viên, rồi lái xe đi. Không quay đầu lại nhìn
nàng. Dường như nàng giống như là một người ngoài cuộc, không quay đầu
lại liếc mắt nhìn nàng lấy một chút, không có quan hệ với nàng, không
một chút do dự cứ vậy lái xe đi. Đáy lòng Yên Lam có chút buồn bã, vậy
nàng nên cầm hành lý đi đâu đây? Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, là quay về
nhà cuả hắn sao?
“Tiểu Lam, chúng ta đi thôi.” Kỷ Tồn Viễn cất tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ cuả Yên Lam
“Học trưởng, anh thế nào lại ở chỗ này? Anh chưa cùng Cận Thế Phong quay về công ty sao? Em thấy anh ấy vừa mới lái xe đi đó.”
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.” Kỷ Tồn Xa xách lấy hành lý trong tay Yên Lam,“Đáng nhẽ anh phải cùng tổng tài quay về công ty, nhưng mà cậy ấy gọi anh ở
lại đưa em về nhà, sau đó mới đến công ty. Xe ở bên này, chúng ta đi
thôi.”
Nghe được Kỷ Tồn Viễn nói, là Cận Thế Phong yêu cầu anh đưa mình về nhà, Yên Lam không khỏi
vì hiểu lầm ban nãy mà xấu hổ, không nên nghĩ hắn như thế. Hắn không có
quên mất nàng, như vậy là tốt rồi.
Yên Lam dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Kỷ Tồn Viễn gật đầu.
“Cô Y Lâm đó cùng Cận Thế Phong có phải là quen nhau từ rất lâu rồi! Bọn họ…”
Kỷ Tồn Viễn nhìn Yên Lam nói, “Tổng tài cùng Y Lâm đã quen nhau từ rất lâu rồi, khi đó, bọn họ là bạn học
chung đại học, cũng là bạn bè tốt. Nhưng chỉ là bạn bè thôi.” Kỷ Tồn Viễn đặc biệt nhấn mạnh nói chỉ là bạn bè.
Yên Lam gật đầu, “Anh không cần nhấn mạnh như thế, học trưởng, em chỉ là tò mò mà thôi mà, không có gì đâu!”
Kỷ Tồn Viễn nhìn vẻ mặt buồn cười của yên Lam, giọng thở dài nói, “Em không tức giận là tốt rồi, không nên nghĩ bậy, tổng tài cùng Y Lâm không có bất kỳ quan hệ nào không trong sáng đâu.”
“Được rồi, được rồi, anh không cần phải giải thích giúp anh ấy nữa, em biết rồi, anh chuyên tâm lái xe tốt đi, học trưởng.” Yên Lam mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói.