Xem ra, hắn cảnh cáo đúng là vô ích!! Hắn cần biện pháp gì mới có thể
làm cho người phụ nữ kia nhớ kỹ, không được phép thách thức với quyền uy của hắn!?
Lời nói của Cận Thế Phong tuy rằng đã làm tổn thương
Yên Lam, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Yên Lam cùng Vương Mậu Đức đi
gặp Tiểu Triết. Cô rõ ràng biết Tiểu Triết gặp anh ta sẽ rất vui.
"Thật vậy chăng? Chị nói là thật? Chị, chị không có gạt em chứ? Ngày mai chị
dẫn anh Mậu Đức đến gặp em đi? Em đã lâu thật lâu không có nhìn thấy anh Mậu Đức , em rất nhớ anh ấy! Chờ anh Mậu Đức đến đây, em nhất định sẽ
nói cho anh ấy, em nhớ anh ấy biết bao nhiêu." Tiểu Triết giọng vui mừng ở đầu kia điện thoại truyền đến, ngay cả cô cũng bị niềm vui kia cuốn
hút mà khuôn mặt trở nên tươi cười.
Cho nên, bất luận như thế
nào, cô nhất định phải dẫn anh Mậu Đức đến gặp Tiểu Triết, cô không đành lòng thấy Tiểu Triết trên mặt lộ vẻ thất vọng.
"Vú Trương," Yên
Lam cầu xin nhìn vú Trương,"Làm ơn cho cháu đi ra ngoài, được không,
cháu đồng ý Tiểu Triết rồi, cháu không thể làm cho em ấy thất vọng, nó
vẫn rất muốn gặp anh Mậu Đức, nếu cháu không dẫn anh Mậu Đức đi gặp Tiểu Triết như đã nói, Tiểu Triết nhất định sẽ vô cùng buồn, thân thể nó bây giờ còn chưa hoàn toàn bình phục, trái tim của nó còn không thể chấp
nhận quá nhiều buồn đau, thất vọng. Cháu không muốn nghĩ đến chuyện đó!"
"Chuyện này" Vú Trương khó xử nhìn Yên Lam,"Tiểu Lam, chuyện này, bác...... bác e rằng không được phép quyết định chuyện này."
"Vú Trương, vậy thì cháu van xin bác có được hay không, sau khi trở về,
cháu sẽ giải thích với Cận Thế Phong." Yên Lam khẩn cầu nhìn Vú Trương.
"Aiz, vậy, được rồi." Vú Trương thở dài nói,"Vậy Tiểu Lam cháu đi nhanh đi!
Nhưng nhớ phải về sớm một chút đấy!" Vú Trương vội vàng căn dặn.
"Được, cháu biết rồi, cám ơn bác, Vú Trương." Yên Lam hào hứng nói.
"Yên Lam!" Nhìn căn phòng tĩnh lặng của Yên Lam, Cận Thế Phong nhịn không được phẫn nộ hét.
Vừa vừa vào Yên Lam bị tiếng giận dọa tới sợ người, ngẩng đầu, thấy Cận Thế Phong sắc mặt xanh xám ngồi ở trên giường, nhìn nàng, hai mắt lóe lên
ngọn lửa căm phẫn.
Yên Lam tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng vẫn thản nhiên hỏi, "Anh có chuyện gì sao?"
Cận Thế Phong đi đến trước mặt Yên Lam, túm tay nàng, hung tợn nói, "Có
chuyện gì!? Tôi đã nói rồi không cho em đi ra ngoài gặp Vương Mậu Đức,
không phải sao!? Có để lời của tôi nói đặt ở trong lòng sao?"
Giọng nói hổn hển, Cận Thế Phong lại tiếp lời, "Sao chứ? Em còn biết trở về!
Không thể tưởng được em một chút cũng không để lời của tôi nói bỏ vào
mắt! Em thách thức quyền uy củy tôi, nói xem, tôi nên trừng phạt em thế
nào mới phải!?" Lúc này Cận Thế Phong giống như một ma vương tàn ác, cả
người phát ra khí chất làm người ta run rẩy.
Yên Lam bị hoảng sợ, cô theo phản xạ run run một chút, thuận thế liền lui về phía sau trốn
đi, ai ngờ việc vô ý này làm cho Cận Thế Phong xem ra càng tức giận hơn.
Thấy Yên Lam lùi về phía sau trốn, Cận Thế Phong càng tức giận, "Như thế
nào, sao lại trốn tránh tôi? Còn muốn đi tìm anh Mậu Đức sao?" Hắn châm
chọc nói.
Yên Lam bình tĩnh mắt nhìn thẳng, "Em đã đồng ý với
Tiểu Triết, nó muốn gặp Anh Mậu Đức, em không thể thất hứa. Dù sao, em
cũng không phải một mình cùng Anh Mậu Đức đi ra ngoài, giữa bọn em không có chuyện gì, vì sao anh lại tức giận như vậy? Anh biết anh Mậu Đức
sao? Các anh lúc trước có thù cũ sao?"
Yên Lam dừng một chút,
tiếp tục nói, "Anh không thể bá đạo như vậy, em cũng có tự do của mình,
em cũng có thể gặp người khác, anh dùng lý trí suy nghĩ một chút xem."
Cận Thế Phong âm u mở miệng, "Như vậy, em đang ám chỉ tôi là một người không có lý trí sao?"
Cận Thế Phong nổi nóng nói, Yên Lam không khỏi có chút sợ hãi rụt bả vai
lại, nhưng vẫn là không sợ chết mở miệng nói, "Ạnh hiện tại quả thật
không giống một người có lý trí! Anh có thể nói cho em biết vì sao? Anh
vì sao đối với anh Mậu Đức có lòng căm thù lớn như vậy? Các người đã
biết nhau từ trước sao?"
"Việc này, em không cần phải biết...." Cận Thế Phong nói.
"Vì sao? Anh vì sao cái gì cũng không nói cho em biết? Anh chẳng lẽ lâu như vậy không tin tưởng em sao? Em là một người không thể chia xẻ sao?" Yên Lam nói.
"Không phải, em không cần biết gì cả." Cận Thế Phong vẫn gắt gao không nói.
"Được rồi, mời anh đi ra ngoài, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!" Yên
Lam hít sâu một hơi, miễn cưỡng nén bi ai nói. Thật không ngờ thời gian
dài như vậy, hắn đối với nàng vẫn không mở rộng lòng mình, Yên Lam có
chút đau thương nghĩ.
"Em nói gì?" Cận Thế Phong không dám tin lời hắn vừa nghe được, hắn nhíu mày lại, "Em nói lại lần nữa xem?"
"Tôi nói, xin – mời – anh – đi – ra, tôi – hiện tại – không – muốn – nhìn –
thấy – anh!" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong, từng chữ một nói ra lời.
"Em, đáng chết, tôi dựa vào cái gì phải nghe em!!?"
"Bởi vì đây là phòng của tôi."
"Phải không?" Cận Thế Phong giận dữ cười, "Em nói không có sai, đây là phòng
của em nhưng em hình như quên một việc, ngay cả người của em đều là của
tôi, còn có phòng của em sao?" Cận Thế Phong lúc này hoàn toàn mất đi lý trí, lòng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, lời nói không thương
tiếc.
"Tôi không phải người của anh, tôi thuộc về chính mình." Yên Lam nói.
"Em không phải người của tôi sao?! Tôi mua em, hiện tại kỳ hạn một năm còn
chưa qua, em chính là người của tôi, tôi hiện tại muốn làm gì là có thể
làm nấy! Em không thể ra lệnh cho tôi, em chỉ có thể ngoan ngoãn phục
tùng tôi!" Nói xong, Cận Thế Phong buông Yên Lam ra, đi tới cửa, đem cửa phòng khóa lại.
"Anh muốn làm gì?" Yên Lam hoảng sợ hỏi.
"Em nói gì? Người phụ nữ của tôi......" Cận Thế Phong giọng nói lộ ra cơn cuồng phong tĩnh mịch.