“Không, không phải ảnh chụp. Là bộ trang sức trên cổ nha đầu đó kìa.” Sở Thành Minh thất thần trả lời.
“Trang sức? Trang sức thì có vấn đề gì hả ba?” Sở Thiên Võ ngạc nhiên
hỏi,ánh mắt nhìn chằm chằm bìa tạp chí. Trên cổ Yên Lam đeo một bộ trang sức, dây chuyền lắc tay hay khuyên tai kiểu dáng tương tự nhau,cái gì
cần có đều có đủ một bộ. Không hiểu là có vấn đề gì.
“Bộ trang
sức đó là độc nhất vô nhị. Năm xưa, ta vì người trong lòng mà dốc sức
tạo ra bộ trang sức này, không thể có bộ thứ hai được!”
“Cái
gì?” nghe được lời nói chính thức phát ra từ Sở Thành Minh, hai người
còn lại như vừa nghe thấy một tiếng nổ oành oành trong đầu, nhất thời
ngây ngốc. “Người trong lòng? Ai vậy cha/ông?”
Qua một khoảng
thời gian khá lâu, khi nghe xong câu chuyện của cha mình, Sở Thiên Võ
lên tiếng. “Thì ra là vì người phụ nữ đó. Mẹ con từng nói, ba vì bà ta
mà không thích mẹ, không quan tâm mẹ, khiến mẹ suốt ngày buồn bực không
vui.”
“Ta xin lỗi!” Sở Thành Minh yên lặng nói.
“Câu đấy ba nên nói với mẹ, chứ nói với con có tác dụng gì?” Sở Thiên Võ trách móc.
“Năm đó, ta đã yêu người con gái ấy, yêu sâu yêu đậm, nhưng hôn sự ta
không được quyết. Là trưởng bối trong nhà sắp xếp cuộc hôn nhân này, ta
không hề có tình cảm với mẹ con!”
“Vậy tại sao ba còn cùng mẹ? Sao ba không cưới người đàn bà đó đi?” Sở Thiên Võ bức xúc, giọng điệu đã cao hơn bình thường.
“Con tưởng ta không muốn sao? Năm đó, Sở gia liều mạng phản đối, ta
cũng liều mạng chống cự, ta tin tưởng vững chắc sẽ cùng cô ấy kết hôn.
Nhưng không ngờ, cô ấy lại bỏ đi mất, chính ta cũng không hiểu nổi.
Không để lại một lời nhắn hay một tín vật gì, cứ vậy mà lặng lẽ bỏ đi.”
Sở Thành Minh run run, không khống chế được tâm tình của mình.
“Nhưng mẹ con rất yêu ba, vẫn cảm thấy áy náy với ba. Mẹ luôn dặn con
phải hiếu thuận với người cho tốt. Rõ ràng ba đối xử với mẹ chẳng ra
sao, nhưng mẹ không giận mà còn nói tại mẹ. Nếu năm đó mẹ không kiên
quyết đòi gia đình cho lấy ba bằng được, thì ba đã được ở bên cạnh người mình thương mà sống vui vẻ hạnh phúc. Mẹ luôn nói, mẹ mới là người
sai.” Sở Thiên Võ dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói. “Nhưng rõ ràng mẹ không sai, đúng không ba? Ba không thương mẹ, đó không phải lỗi của
mẹ!”
“Không, mẹ con không sai, người sai là cha mẹ hai bên gia
đình, tại sao lại cưỡng ép hai con người không có chút tình cảm ở bên
nhau như thế chứ? Một việc quá ích kỷ, quá tàn nhẫn!” Sở Thành Minh
khẳng khái, “Mẹ con không sai, cùng lắm là đem lòng yêu một người không
yêu mình.”
Trầm mặc một lúc, Sở Thành Minh ngẩng đầu nhìn con trai của mình. “Bộ
trang sức đó, ta vì Yên nhi mà chế tác ra, sau đó cô ấy bỏ ta đi chỉ
mang theo duy nhất món đồ này, thêm vài tấm ảnh chụp. Không thêm một thứ gì khác!”
“Nói như vậy là ba rất yêu bà ấy. Vậy tại sao ba không đi tìm? Lại cam chịu cùng mẹ kết hôn?” Sở Thiên Võ kích động hỏi.
“Không ư? Ta lại không đi tìm sao? Năm năm, ta tìm cô ấy suốt năm năm,
không một chút tin tức, không một lần thấy bóng dáng. Sau đó, người
trong gia đình ép ta tuân theo quy củ, kết hôn với mẹ con!”
“Đã cưới mẹ con, sao ba không đối xử tốt với bà một chút? Còn làm cho bà
buồn bực sinh bệnh mà chết.” Sở Thiên Võ nhếch miệng chua xót.
“Ta vô cùng xin lỗi mẹ con, nhưng một trái tim sao có thể chứa được hai
người? Tâm trí ta, đã tràn đầy hình bóng Yên nhi, không còn chỗ cho
người khác, không thể cho mẹ con tình yêu. Nhưng từng ấy năm chung sống, ta đâu có bạc đãi mẹ con quá, đúng không?”
“Ba thừa biết, mẹ
con không cần điều này. Cái bà ấy cần là tình yêu, tình yêu của ba ba có hiểu không? Bà ấy không muốn, từng ấy năm sống mà tương kính như tân( ý nói vợ chồng đối xử với nhau kính trọng như bạn bè mà không có tình
cảm)! Hơn nữa, mấy năm gần đây, vì hối hận chuyện năm đó,chẳng phải mẹ
cũng sống khổ sống sở đó sao? Cũng trải qua một ngày như một năm đó
sao?”
Hai cha con Sở Thiên Võ nói xong, liền rơi vào trầm mặc, khó xử. Rốt cuộc là lỗi của ai? Có thể trách ai đây?
“Vậy, tại sao bộ trang sức đó lại ở trên người Yên Lam?” Sở Mặc Hàm cảm thấy khó hiểu, lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo.
“Ta
cũng giật mình.” Sở Thành Minh điều chỉnh lại tâm tình, lên tiếng, “Cho
nên ta mới muốn tìm nha đầu đó hỏi cho rõ ràng. Tại sao bộ trang sức lại ở trong tay nó?”
Sáng sớm hôm sau, thấy ông nội vội vội vàng
vàng đi tìm Yên Lam, Sở Mặc Hàm rất muốn đi theo. Mấy ngày nay không gặp cô, anh vô cùng nhớ nhung, quyến luyến. Vẫn biết cô đã có người trong
lòng, cùng người đó vui vẻ hạnh phúc, nhưng anh vẫn muốn gặp cô,chỉ có ở bên cô anh mới cảm thấy có chút tình cảm ấm áp, thân thuộc.
Nhưng trong lòng lại luôn luôn có một cảm giác vô cùng kì quái, tựa như
bọn họ có mối quan hệ nào đó sắp phát sinh, long trời nở đất. Điều này
khiến anh vô cùng bất an.
Tại sao lại như vậy? Yên Lam cùng ông nội thời trẻ có quan hệ gì đó, sự tình có vẻ như càng ngày càng phức tạp.
Chờ đợi đến khi tâm tình trở nên vô cùng hỗn loạn, Sở Mặc Hàm không biết nên cùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng, điệu bộ của mình lúc này.
Anh và cô có quan hệ sao? Hay là cô và ông nội có quan hệ?
Điện thoại vang lên. Nhìn cha mình nghe điện thoại, lại nghe thấy lời ông
bên kia đầu dây, cha anh lung túng không biết phải làm thế nào, Sở Mặc
Hàm bỗng cảm thấy rất muốn cười thật to. Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Chương trình truyền hình với thần tượng lúc tám giờ sao? Ai, là ai biên
kịch cái kịch bản cẩu huyết như thế này? Anh thật muốn lôi người đó ra
đánh nhừ tử một trận.