Yên Lam theo động tác của Cận Thế Phong, cơ thể ngày càng bốc lửa, nàng
không kìm được nhìn Cận Thế Phong, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động đưa
môi lên hôn môi Cận Thế Phong.
Nhìn Yên Lam cử động, trong lòng
Cận Thế Phong càng bị kích thích, động tác thân dưới ngày càng nhanh,
nhanh chóng làm cho Yên Lam rơi vào những đợt sóng khoái cảm, dần dần
làm cho Yên Lam rơi vào một khoảng không mê muội.
Khi Yên Lam tỉnh lại, nàng phát hiện ra Cận Thế Phong vẫn đang gắt gao ôm mình, trong ánh mắt mang theo chút thương cảm.
"Làm sao vậy? Thế Phong? Em đã nói em sẽ không rời xa anh, anh không đau
lòng nữa. Có được hay không?" Yên Lam nhìn chằm chằm vào mắt Cận Thế
Phong, nói rành rọt từng chữ.
"Lam Lam, anh không có đang nghĩ chuyện đó"
Cận Thế Phong lắc đầu nói "Anh chỉ đang nghĩ đến đứa con của chúng mình, bé là trai hay gái?"
Dừng lại một lát, Cận Thế Phong nói tiếp "Còn nữa, nếu sinh ra đứa bé đó, em nói đi, theo em nó giống anh hay giống em? Nếu là con gái, nó giống em
thật là tốt, nhất định chính là một tiểu mỹ nữ, nếu là con trai, nhất
định phải đẹp trai giống anh nha!! Còn có..."
Cận Thế Phong chưa
kịp dứt lời thì Yên Lam đã chảy nước mắt, hắn hối hận nói "Lam Lam, anh
xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên nhắc tới con, nhất định làm em rất
đau lòng đúng không?"
"Không, lỗi không phải của anh. Là lỗi của
em, em không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, em thậm chí ngay cả
có con cũng không biết, em làm mẹ thế nào vậy?? Đều là lỗi sai của em."
Chứng kiến Cận Thế Phong đau đớn tự trách mình, Yên Lam càng cảm thấy đau xót hơn, vốn chuyện này cũng đã là đả kích rất lớn đối với nàng. Thế nhưng
nàng đã hết sức kìm nén nỗi đau, cho nên mới duy trì được biểu hiện vô
cùng bình tĩnh.
Thế nhưng, ngày hôm nay, tận mắt nhìn Cận Thế
Phong như vậy, nàng cảm thấy quá chấn động, hắn cũng rất tiếc thương con mình, hơn nữa lại không thoát nổi day dứt.
Yên Lam tự trách mình nói "Nếu em để ý đến sự thay đổi của cơ thể, thì em sẽ không thể bất
cẩn như vậy, đứa bé sẽ không bị sẩy. Tất cả đều là lỗi của em, không
liên quan gì đến anh."
"Không, Lam Lam, em không được nói như
vậy, chỉ mình em sai thôi là không đúng, anh cũng có lỗi, nếu không vì
anh, em đã không bị trượt chân ngã cầu thang" Cận Thế Phong áy náy nói.
"Không, lỗi không phải của anh, là lỗi của em hết. Anh nói xem, đôi khi em cứ
nghĩ liệu đứa con ấy có trách em hay không? Có trách em đã tước đoạt
quyền tồn tại của con? Trách em đã không bảo vệ con, trách em đã làm con chết..."
Nhìn hai mắt Yên Lam đau đớn, Cận Thế Phong không kìm
được, đưa tay ôm chặt Yên Lam "Không, Yên Lam, em không nên như vậy. Con chúng ta hiểu mà. Chúng ta không cố ý, con sẽ tha thứ cho chúng ta. Hơn nữa, cũng không phải do em sai, em không cần tự trách mình như vậy. Là
anh, nếu như con trách, hãy để nó chỉ trách anh là được rồi".
"Không phải, em..."
Nhìn Thế Phong tranh nhận lỗi với mình, Yên Lam không khỏi nín khóc, mỉm cười.
Nàng mở miệng nói "Được rồi, được rồi, Thế Phong, chưa có ai như chúng ta cả. Tự dưng lại tranh nhau nhận lỗi!"
"Chúng ta không nên giữ bộ dạng này, sai lầm thì đã sai lầm rồi. Chúng ta
không nên tranh nhau nhận lỗi, cũng không nên đau buồn nữa. Em tin rằng
con chúng ta cũng không muốn chúng ta như vậy" Yên Lam nhìn vẻ mặt tự
trách của Cận Thế Phong, mở miệng an ủi.
"Đúng vậy!" Cận Thế
Phong cũng buột miệng "Chúng ta không nên tiếp tục thương tiếc con nữa,
hiện tại chúng ta nhất định phải tươi tỉnh trở lại. Suy cho cùng, chúng
ta còn phải đi tiếp một chặng đường dài phía trước. Hơn nữa, nhất định
chúng ta sẽ có cơ hội có đứa con khác"
"Được rồi, sau này chúng
ta sẽ không đau buồn nữa, chắc chắn con chúng ta cũng không muốn thấy
chúng ta suốt ngày âu sầu thương tiếc hắn, nêu như vậy, hắn cũng sẽ
không yên lòng" Yên Lam lau khô nước mắt nói.
Chủ đề về đứa con tạm thời bị dẹp lại 1 bên, trong phòng lấy lại không khí yên bình.
Một lát sau, Cận Thế Phong chợt nhớ tới cái gì, nhìn Yên Lam định nói nhưng lại thôi.
Nhìn bộ dạng của Cận Thế Phong, Yên Lam đưa đôi mắt ngờ vực nhìn hắn "Làm sao vậy? Thế Phong? Anh có chuyện gì vậy?"
"Lam Lam, anh muốn hỏi em một việc, em không nên tức giận nha"
"Em sẽ không đâu, anh nói đi. Rốt cuộc có chuyện gì vậy"
"Anh, anh" Cận Thế Phong hơi ấp úng nói "Anh muốn hỏi rõ, lúc trước Triệu Ngọc Văn gọi cho em rốt cuộc có nói gì?"
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói "Triệu Ngọc Văn gọi điện thoại đến nói, hai
người bọn anh chia tay chẳng qua chỉ là do hiểu lầm, cô ấy không có phản bội anh. Lần này về nước, cô ấy tìm đến anh để giải thích, anh cũng đã
tha thứ cho cô ấy. Cô ấy nói, anh vẫn còn yêu cô ấy, cô ấy còn nói, còn
nói..."
Cận Thế Phong sốt ruột nhìn Yên Lam "Cô ấy còn nói cái
gì" Lam Lam, em nói đi, cái cô Triệu Ngọc Văn người đàn bà đê tiện kia
đã nói gì?"
"Cô ấy nói, cô ấy nói, em chẳng qua chỉ là vật thế
thân, nói anh vẫn còn yêu cô ấy, nói cô ấy đã trở về, anh sẽ không thích em nữa"
"Thật là! Chết tiệt! Cái con đàn bà Triệu Ngọc Văn kia
vậy mà dám nói như thế. Cài gì mà hiểu lầm. Lam Lam, lẽ nào em quên anh
đã nói với em thế nào sao, chuyện bọn anh năm đó là anh đã tận mắt thấy
cô ta cùng Vương Mậu Đức ở trên giường, anh đã nhìn tận mắt, thế nào có
thể là hiểu lầm được"
Cận Thế Phong tức giận nói tiếp "Còn nữa,
Lam Lam, vì sao anh không tìm anh để làm rõ mọi chuyện? Vì sao em có thể tùy tiện tin vào lời của cô ta, em phải tìm anh chứ, em phải cho anh
giải thích rõ chứ"