Nàng vấp phải một cái hố trên thảm cỏ, hung hăng giãy chân một cái, đau đến
ngồi phịch xuống, bất chấp là đang chạy trốn trối chết.
Chẳng lẽ là ông trời đã định trước, nàng sẽ thua trên tay người đàn ông này sao?
Dùng tay xoa xoa mắt cá chân đau buốt, còn chưa kịp kiểm tra xem có bị sưng
hay không, một đôi tay to lớn đã sớm cởi từng chiếc giày của nàng, nâng
đôi bàn chân trần của nàng lên, tỉ mỉ xem xét.
“Vẫn chưa sưng lên, nhưng cần phải chườm nước đá” Cận Thế Phong xoay người quay lưng về phía nàng. “Leo lên đi, anh cõng em trở về chỗ khách sạn tìm một ít nước đá.”
“Không cần, chắc là không có gì đáng ngại.”
Cận Thế Phong xoay người, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đang khó coi không thôi.“Lại không nghe lời, coi chừng anh đét vào mông em, em biết anh là người thế nào rồi đó, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc đâu.”
“Nếu không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, vậy thì không cần lo lắng cho tôi.” Nàng rầu rĩ trong ngực, người đàn ông này lại muốn đánh nhau với nàng? Hứ, đáng ghét.
“Em còn không nghe, anh thực sự sẽ để em lại chỗ này.” Hắn lạnh lùng cảnh cáo.
Mang theo nàng chạy xe nghìn dặm xa xôi đến ngắm sao, nàng chẳng những không cảm kích, còn ghét hắn như rắn rết, rốt cuộc thì hắn sai ở chỗ nào?
Nàng không thích hắn? Đương nhiên là một việc không có khả năng; nhưng
nếu nàng thực sự thích hắn, thì vì sao lại sợ hắn chạm vào nàng?
“Anh đi đi, tôi sẽ tìm người đưa về.”
“Ai? Kỷ Tồn Viễn sao?” Cận Thế Phong không hề để ý trong giọng nói của mình có bao nhiêu vị giấm
chua. Hắn nhớ rõ Tồn Viễn có nói qua với hắn, bởi vì nàng phải chăm sóc
em trai, nên thường phải làm nhiều công việc một lúc, căn bản không có
thời gian kết bạn với ai.
Nàng nhìn hắn không nói một lời, hắn lại cho rằng nàng ngầm thừa nhận.
“Em thích cậu ta?” Một cảm giác chua chát từ ngực xông thẳng lên đến tận chóp mũi.
“Đương nhiên thích, anh ấy đối xử tốt với tôi, dịu dàng chu đáo lại vừa hiền
lành thông minh, chưa bao giờ lại miễn cưỡng tôi làm những chuyện tôi
không muốn làm.” Chẳng qua chỉ là mến chứ không phải là yêu hay thích, nhưng mà nàng không cần phải nói với người đàn ông lưu manh này điều đó!
“Có phải vậy không? Hắn tốt như vậy, em vì sao không ở cùng hắn mà còn theo anh?”
“Tôi ở cùng với anh! Là bởi vì có liên quan đến hợp đồng….Quên đi, tôi không nói với anh.”
“Chẳng lẽ nếu không có hợp đồng, em sẽ không ở cùng với anh? Em sẽ không quên em là người nói sẽ làm người phụ nữ của anh chứ?” Cận Thế Phong nghe nàng nói, tức giận đến vẻ mặt xám xanh.
“Tôi chỉ nói muốn làm bạn gái của anh, không phải là người phụ nữ trên
giường, hơn nữa, hơn nữa ký hợp đồng cũng là vì bất đắc dĩ, tôi cần
tiền….”
Được, dù thế nào cũng chỉ cần đổ hết toàn bộ lên người hắn là được rồi, nàng không có sai chút nào?
“Cần tiền, cô mang bán chính mình? Cô có thể tùy tiện như vậy?” Giận nàng có thể dùng dăm ba câu rũ bỏ sạch quan hệ, giận nàng hoàn toàn
không chút lưu luyến hắn, phun ra ngọn lửa giận đang bừng lên trong
lòng. Cận Thế Phong nói không suy nghĩ.
“Anh.” Vẻ mặt Yên Lam cứng lại tái nhợt, quả thực không thể tin được hắn sẽ có
thể nói những lời này, được, là nàng thấp kém, vì tiền mang bán chính
mình; là nàng vô dụng, là nàng ngốc nghếch, là nàng khờ khạo, bằng không vì sao lại dễ dàng khuất phục trước người đàn ông bá đạo ích kỷ lại
không hiểu được người yêu trước mắt này.
“Anh cút đi! Cút đi! Tôi cả đời này không bao giờ….muốn nhìn thấy anh nữa!
Biến đi cho khuất mắt, tôi không bao giờ…muốn nhìn thấy anh nữa!” Nàng không khống chế được hét lên với hắn.
Cận Thế Phong cau mày, ngọn lửa giận trong cơ thể lại cuồng nhiệt thiêu
đốt, xoay gót, thực sự cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ đi.
Hắn vì sao lại có cảm giác quái lạ như vậy với người con gái này?
Hắn vì sao lại ngày đêm nhung nhớ một người con gái đến tâm thần rối loạn như vậy?
Yên Lam rốt cuộc có điểm nào khiến hắn điên đảo thần hồn, thậm chí bị ảnh
hưởng đến mức khiến bản thân hắn thiếu chút nữa phạm phải sai lầm?
Chết tiệt….
Hắn nhất định là bị thuốc rồi mới có thể như vậy…
Chẳng hiểu vì sao lại yêu một người con gái!
Không đúng…
Hắn vừa mới nghĩ cái quái gì? Đang suy nghĩ cái quái gì?
Yêu? Hắn yêu nàng? Có thể sao? Hắn còn có thể yêu một người sao?
Những bước chân không ngừng tiến về phía trước sững lại, Cận Thế Phong xoay
người quay đầu nhìn lại người con gái vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ phía
xa xa.
Nàng đang khóc, tiếng khóc
thút thít tuy rằng không lớn, nhưng trong không gian ban đêm tĩnh lặng
cả một bầu trời rộng lớn không có lấy một gợn mây, có thể nghe thấy rõ
ràng.
Nàng có mang theo di động,
nhưng lại không hề gọi cho bất kỳ ai cầu cứu, chỉ là lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ mà khóc, cũng không muốn mở miệng gọi hắn quay lại.
Hắn, là chỗ dựa của nàng sao?
Có lẽ, nàng, bất tri bất giác đã biến hắn thành chỗ dựa?
Bằng không, trong lòng hắn vì sao mà lại…mà…Lại vì nàng mà cảm thấy đau đớn? Thực sự yêu nàng sao? Cận Thế Phong nhíu chặt đôi mày, không muốn tiếp
tục tự vấn về vấn đề này nữa.
Từng bước quay trở lại, Cận Thế Phong cúi người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng….
Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, không nói một lời, nhưng dường như lại kể với hắn hàng vạn hàng nghìn nỗi ủy khuất.
“Xin lỗi, anh không nên bỏ em lại một mình…” Hắn nhẹ giọng nói, ôn nhu hôn lên môi nàng.
Gió đêm khẽ khàng lướt qua, ánh trăng dịu dàng phảng phất phía chân trời
mỉm cười nhìn họ, nhẹ nhàng thở than về tình yêu tươi đẹp….