Hợp Hoan

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Chú thích:

(1) Xảo tiếu thiến hề: cười tươi lanh lợi sáng ngời

Mỹ mục phán hề: mắt đẹp (khiến) người muốn ngắm

Phiên nhược kinh hồng: Linh lợi nhanh nhẹ như chim hồng bị kinh sợ

Uyển nhược du long: uyển chuyển đẹp như rồng đang bơi

Do quá nhiều thành ngữ, và từ ngữ quá sức…. nên mạn phép giữ nguyên

(2) Thủy quang liễm lạm: có ý chỉ ướt át gợi tình

(3) Hồng nhân nhi: Theo nghĩa hiện đại là VIP

Tỉnh giấc, trước mắt vẫn như cũ là trướng xanh quen thuộc buông rũ, hết thảy tựa hồ như không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho đầu óc hỗn độn của ta tỉnh táo lại, ta nhớ lại, hôm nay ta sẽ phải ra đi. Người nam nhân ta yêu sẽ đưa ta qua tay người khác, mà ta lại không cách nào phản đối, chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười cho đẹp lòng kẻ khác.

Ngơ ngác ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng. Ta biết đáng ra mình nên khóc mới đúng, nhưng hốc mắt lại khô khốc, nước mắt như thế nào cũng không chảy ra được. Vào cái đêm năm xưa, nước mắt ta có lẽ đã cạn khô mất rồi.

Chậm rãi rời khỏi giường, lấy nước rửa mặt. Vương gia hẳn không thích ta cứ dùng dằng đợi người khác thúc giục mới chịu đi. Nếu hắn ngày hôm qua phân phó ta như vậy, ta cũng chỉ có thể mà ngoan ngoãn chuẩn bị cho tốt hết thảy trước khi cất bước.

Dùng nước có bỏ hoa lan rửa sạch mặt, lại lấy muối chà xát hàm răng. Ta kéo ra một bộ đồ tốt, chậm rãi mặc vào.

Nội sam thuần trắng, bên ngoài khoác cẩm trường bào, phủ ngoài là áo choàng xanh cánh ve nhàn nhạt, đai lưng trắng, dây buộc xanh đen, thắt lưng đeo bạch ngọc.

Mặc đồ vào, ngồi trước bàn trang điểm, lấy ra phấn hạp, bôi lên một lượt nhàn nhạt, dùng than chì tô tô lên mặt mày, dùng nước ép từ hồng mẫu đơn mà tô lên môi cho có sắc đỏ, lấy lược ra tinh tế chải tóc, mái tóc xanh dài ba thước, quang khả giám nhân.

Dần dần, trong gương hiện ra dung nhan xảo tiếu thiên hề, mỹ mục phán hề, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long*. Ta biết đó là ta, nhưng ta lại tìm không ra lấy một điểm bóng dáng mình trong đó. Cái “ta” từng đứng thẳng giữa trời, tự nhiên thanh thản đi đàng nào rồi? Chỉ có trước mắt một cái thể xác bất nam bất nữ.

Dùng lụa xanh nhạt giản đơn buộc lại phía sau đầu, ta đứng dậy, nhìn lại căn phòng lần cuối cùng, sau đó đẩy cửa, bước ra ngoài.

Lý Trung cùng mấy tiểu tư đã ở bên ngoài đứng chờ, nhìn thấy ta đi ra, mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh dị, chằm chằm nhìn thẳng vào ta một hồi lâu mới phục hồi lại được. Ta biết ta rất mỹ lệ, nhưng mà ta lại thống hận cái loại mỹ lệ này. Bởi vì bọn họ sau khi đã lấy lại tinh thần thì trong ánh mắt xem ta lại chỉ còn hèn mọn cùng khinh thường.

“Được rồi? Nên đi đi thôi!” Lý Trung trầm giọng nói, lập tức xoay người hướng viện trù phòng đi đến.

Đi? Đi như vậy sao? Nhưng ta còn chưa gặp qua Vương gia mà? Hắn có thể cứ như vậy khiến ta rời đi, không cho ta một lần gặp mặt cuối cùng sao? Ta nghĩ muốn đi đến hướng ngược lại nơi có phòng ngủ của Vương gia, nhưng lại thấy cách đó không xa, Lý Trung lộ ra ánh mắt mất kiên nhẫn đứng nhìn, đành chỉ có thể bỏ ý đinh trong đầu, theo hắn đi đến.

Tâm, lại bắt đầu đau đớn.

Qua trù phòng, rồi tới cửa bên cho hạ nhân. Tại dãy phố đằng sau Lễ thân vương phủ, không người qua lại, bởi vậy mà yên tĩnh không tiếng động. Trước cửa đậu một xe ngựa bình thường, Lý Trung chỉ chỉ xe ngựa, ý bảo ta lên trên.

Ta quay đầu nhìn vào bên trong phủ, vẫn như cũ không thấy được bóng dáng Vương gia đâu. Giờ trời còn sớm như vậy, Vương gia chắc còn chưa dậy. Lỡ như khi hắn tỉnh lại, lỡ như hắn lại muốn gặp ta, ta cứ như vậy đi sao được? Nói không chừng, chờ thêm một chút, hắn sẽ gọi giữ ta lại.

“Còn chờ cái gì? Chì chì hoãn hoãn. Còn không mau đi tới!” Lý Trung không nhịn được nữa, chộp lấy tay ta, kéo lên trên xe ngựa.

Không nên, không nên! Ta phải đợi Vương gia. Nói không chừng Vương gia sẽ tới gặp ta liền bây giờ. Trong lòng nghĩ thế, nhưng miệng lại không phát ra lấy một thanh âm. Sống một năm trong phủ Vương gia đã khiến ta học thói quen thuận theo người, trừ lúc ở trên giường phát ra mị khiếu mê hoặc người, những lúc khác, ta đều sẽ không lắm lời. Ta bị đẩy lên xe ngựa, xe lập tức liền ly khai.

Cuối cùng, ta ngay cả một lần cuối muốn gặp mặt Vương gia cũng không được, đã phải cất bước ra đi.

Lẳng lặng ngồi trên xe, Lý Trung ở bên cạnh xem xét ta. Chẳng lẽ sợ ta chạy mất sao? Sẽ không, chỉ cần là người phân phó, ta nhất định sẽ hoàn thành, như thế nào lại chạy trốn? Chạy trốn thì sẽ không thể trở về bên cạnh người nữa rồi.

Xe ngựa dọc theo ngõ hẻm đường xóc nảy, từ xa xa truyền đến âm thanh xôn xao mơ hồ náo nhiệt. Buổi ban ngày tại kinh thành bắt đầu rồi, người người cũng bắt đầu bôn ba lo kế mưu sinh. Còn ta, ta sẽ bị đưa đến nơi nào đây? Chí ít ta biết được, ta sẽ không đến thẳng Dư vương phủ.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ!” Lý Trung trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng.

“Lát nữa chúng ta đưa ngươi đến một chỗ. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đó là tốt rồi. Sẽ không lâu nữa, Dư thân vương khẳng định sẽ đi đến đó. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ xuất ra tất cả bản lĩnh học được ở vương phủ mê hoặc hắn, khiến hắn đem ngươi mang về Dư vương phủ là tốt rồi. Những việc khác, ngươi không cần xen vào. Còn nữa, nếu người khác hỏi ngươi từ nơi nào tới, ngươi đem chính chuyện của ngươi ra nói là được. Có điều chỉ được nói ngươi chạy trốn đến kinh thành, rồi nói ngươi vì cần tiền, bị Tê Phượng quán mua đi. Điều khác, đừng có lắm miệng. Người khác hỏi ngươi chuyện khác, chỉ cần nói không biết, thế thôi.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng đã mơ hồ đoán được họ đưa ta đến nơi nào.

Xe ngựa dừng lại. Lý Trung đưa ta xuống xe. Mã xa lập tức rời đi. Nơi này nguyên bản vắng dấu chân người, bên cạnh là một tiểu môn. Không giống như ta tưởng tượng, nơi đây là chốn nào?

Lý Trung nhấc chân hướng bên trong đi đến, ta lại chỉ có thể bỏ qua nghhi vấn, ngoan ngoãn đi theo hắn vào trong. Đây là một tiểu viện bình thường, người ở bên trong thấy chúng ta cũng không ngạc nhiên, Lý Trung đưa ta cho một người phụ nữ ở đây, hướng bà ta gật đầu, lập tức rời đi. Ta thoáng luống cuống. Đây là nơi nào?

Bên cạnh không có lấy một người thân thuộc. Ta thê lương đứng tại đó, không biết nên như thế nào cho phải. Phụ nhân kia ngẩng đầu liếc ta một cái, cất tiếng cười lạnh: “Trách không được. Nguyên lai là một nam sủng xinh đẹp như vậy. Nhìn bộ dạng của ngươi, hẳn là đã quen dưới thân hấp dẫn nam nhân a. Ta cũng không nên lo lắng. Người Vương gia chọn tuyệt sẽ không sai. Theo ta đi!”

Tâm rất đau. Lại như bị xé rách banh ra. Tại sao bất kỳ người nào đều dùng ánh mắt khinh khi hèn mọn đó nhìn ta.

“Bảo nhi bảo bối của mẫu thân a! Bảo bối mẫu thân yêu nhất!”

“Bảo nhi hài tử tốt nhất a, nhất định sau này sẽ thành nam tử hán đội trời đạp đất!”

Bên tai lại truyền tới tham âm của phụ mẫu, nói ta bảo bối ra sao. Nhưng mà, ta bây giờ, đã không còn là bảo bối của các người nữa rồi, chỉ là một nam sủng hạ tiện. Nếu lúc đầu ta cùng hai người đều đi, như vậy thật tốt biết bao nhiêu. Nếu như lúc đầu, ta không có gặp nam nhân kia, cũng sẽ thật tốt, tâm sẽ không phải đau đớn.

Nhưng mà đã chậm mất rồi, ta ép lấy chính trái tim mình, không bao giờ được phép tùy tâm tùy ước mà tự quyết lấy thân thể chính mình nữa. Nó giờ là thuộc về nam nhân kia. Ta không được phép suy nghĩ nhiều, lại bị đưa lên xe ngựa. Thì ra nơi này rốt cuộc chỉ là một chốn che tai che mắt người ta thôi.

Từ đó về sau, ta phải đổi mấy lượt xe ngựa. Suốt dọc đường đi, người phụ nữ kia vẫn theo cứ đi theo trông chừng. Chúng ta từ cửa Tây ra kinh thành, lại đi đường vòng ra hướng nam, ra tới ngoài cửa nam. Trong rừng cây, một cỗ xe tinh xảo đứng đó, càng xe có khắc dấu hiệu. Mắt ta nhói lên..

Đó là ký hiệu hoan quán, là ký hiệu nam hoan quán. Quả nhiên, ta bị đưa tới nam kỹ viện. Ta chợt có nỗi lo sợ lớn hơn. Bọn họ có hay không ép ta tiếp khách, bắt ta hầu hạ thêm những nam nhân khác nữa. Đêm qua vất vả lắm mới ép được tâm phủ lên một lớp cứng rắn. Ta không cách nào tưởng tượng được chính mình sẽ phải ở dưới thân càng nhiều nam nhân óc đầy bụng phệ mà mở thân lấy lòng.

Phụ nhân bất mãn mà lườm ta một cái: “Còn lo lắng cái gì? Nhanh đi xuống đi. Quả nhiên chỉ được cái mặt xinh đẹp người thì ngu ngốc!”

Lo sợ ngồi lên xe ngựa. Hy vọng xe ngựa này lại chỉ là thứ đồ dùng che mắt người. Nhưng mà, trời không chiều lòng người. Ta cứ như vậy một mạch đi thẳng từ cửa nam vào kinh thành theo đường lớn mà tới nam hoan quán lớn nhất kinh thành – Đoạn Tụ cư. Sau đó, vượt quá dự liệu của ta, tất cả mọi người tại Đoạn Tụ Cư đều ở đại sảnh chờ ta, chờ kẻ vì ham tiền mà bị Tây Phượng quán mua lấy làm hồng bài.

Màn đêm buông xuống, ta một mình ngồi đợi trong phòng, nghe từ dưới lầu những tiếng ồn ào bát nhào đùa cợt. Đột nhiên ta thấy xung quanh mình như thoáng cái đã trăm năm. Mới ban sáng, ta còn là nam sủng tại Lễ thân vương phủ, vậy mà qua một buổi chiều, ta đã là hồng bài Đoạn Tụ Cư mới mua về. Ta mong sao đây chỉ là giấc mộng. Tỉnh mộng, ta sẽ vẫn ở tại Lễ thân vương phủ, vẫn nhận Vương gia nhục mạ cùng sủng hạnh.

Nhưng mà, ta lại một lần nữa thanh minh, vô ích mà thôi. Mộng mãi chỉ là mộng mà thôi.

Đêm nay, đại đường có rất nhiều khách nhân. Nghe nói đều là vì muốn thấy ta, hồng bài của Tây Phượng quán mà đến. Nhưng Cửu nương lão bản và cái người nữ nhân đi theo ta dọc đường kia lấy lý do ta lặn lội đường xa, lộ trình mệt nhọc,thân thể không tốt, không cho ta ra ngoài tiếp khách. Ta thở phào thật dài. Xem ra ta cũng không cần đi tiếp khách rồi.

Ngây ngây dại dại ngồi đến cả nửa ngày, cả người chợt thấy khốn đốn không chịu nổi. Đoán rằng không còn việc cần ta nữa. Vì vậy ta cởi y phục, chỉ mặc trên người tiết y vừa vặn, nằm xuống giường. Ánh đèn mờ tối chập chờn trước mắt, ta dần dần rơi vào mơ hồ, tâm trí bắt đầu chìm trong trống rỗng, chuyện bên ngoài hết thảy đều cùng ta không quan hệ nữa rồi.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng đóng chặt đội nhiên bị phá tung, một người trung niên nam tử khí vũ hiên ngang đi tới. Ta bỗng chốc từ trong mộng bừng tỉnh, từ trên giường chống dậy, kinh ngạc mà nhìn hắn.

Cửu nương cuống quýt vội vã từ bên ngoài chạy vào: “Ôi chao, Dư vương gia người sao lại nóng vội như vậy, ta đã nói Hợp Hoan thân thể không thoải mái, người lại cố xông vào. Hợp Hoan của chúng ta tính tình là cũng rất khó chiều. Chọc giận hắn, mặc kệ ngươi là Vương gia cái gì, hắn cũng không xem sắc mặt ngươi a. Ta cũng không đem hắn cho kẻ khác nhìn trước, người Dư thân vương muốn, ta còn dám đem người khác nếm trước sao? Được rồi Vương gia, người cũng đã gặp rồi, trước xin ra ngoài a, ta kêu Thanh Vũ hầu hạ ngươi.”

Hắn chính là Dư thân vương?

Theo lời Cửu nương nói, ta minh bạch, đây chính là Cửu nương cố ý.

Ngẩng đầu nhìn Dư thân vương.

Dư thân vương hơn bốn mươi tuổi, nhưng thân thể tráng kiện. So với Vương gia nhà ta thì thật rất giống, có điều gương mặt góc cạnh hơn một chút. Cả người đầy khí phách. Lúc này, mắt hắn mang dục vọng không thể che dấu nhìn ta.

Cúi đầu lại nhìn chính mình. Dây lưng buộc quanh thân đã tuột ra, lộ một khoảng lớn trước ngực, hai hạt thù du trong áo như ẩn như hiện. Vì không đề phòng gì, hai chân đều lộ ra ngoài, hơn nữa mắt còn đang ướt át mơ màng, lại nửa người nằm trên giường, tuyệt đối với nam nhân, đặc biệt là loại hảo nam sắc lại càng có lực hấp dẫn.

Ta muốn kéo áo xuống, không muốn để hắn trông thấy ta như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt Cửu nương đứng phía sau Dư thân vương cảnh cáo, ta lại đành giữ nguyên bất động.

“Vương gia, mau ra ngoài a! Cứ thế này, Hợp hoan sẽ thực sự sinh khí a!” Cửu nương làm bộ lôi kéo.

Dư thân vương gạt tay Cửu Nương, đi thẳng đến trước ta, sau đó đưa tay nâng mặt ta lên, nói: “Sẽ như thế nào? Ta đây đường đường là Vương gia, hắn như thế nào lại tức giận? Hơn nữa ngươi nhìn hắn xem, hắn từ lúc thấy ta, đều giữ nguyên bộ dạng quần áo lơi lả, rõ ràng là đang câu dẫn ta đây. Có phải hay không? Tiểu mỹ nhân?” Lời cuối, là hướng ta mà nói.

Ta cố gắng làm ra nét cười mỵ hoặc mê người nhất, sau đó xoay người như muốn ngủ. Ta biết hắn sẽ đè lên thân. Quả nhiên, Dư vương gia vươn qua cơ thể ta, áp người xuống. Cửu Nương biết điều liền lui xuống.

“A, Tiểu mỹ nhân cư nhiên lại dám không để ý ta sao?”

“Hợp Hoan nào dám? Vương gia không phải chính mình đã đè lên? Hợp Hoan có để ý hay không có gì khác biệt?” Ta dùng thanh âm mềm mại phả vào bên tai Dư vương gia.

“TIểu mỹ nhân miệng lưỡi linh lợi lắm. Bổn vương gia sẽ làm cho ngươi hôm nay biết thế nào là lợi hại.” Dư vương gia hô hấp đã trở nên nặng nề.

“Hợp Hoan thật vốn không chịu nổi dày vò, thỉnh xin vương gia thương tiếc!” ta cố ý chọc hắn phát hỏa, hạ thân cố ý vô tình mà đụng chạm phân thân của hắn. Tâm tư lại một lần nữa ứa máu.

Dư vương gia một tay túm lấy áo ta, đem nó vứt ra đất. Sau đó nắm lấy, đẩy ta xuống giường, túm lấy đầu ta, móc ra phân thân thật lớn, đưa đến bên miệng ta. Ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngậm lấy, còn phải giả bộ cười cười.

Dương khối của hắn thật lớn, đã tiến thật sâu vào yết hầu ta rồi mà vẫn lộ một phần bên ngoài, ta dùng tay vuốt ve. Mùi cơ thể nồng liệt đến nỗi muốn nôn, nhưng ta chỉ có thể nhịn, không ngừng chuyển động đầu lưỡi nơi đầu, theo rãnh nhỏ mà đảo quanh. Nơi này có thể gợi khoái cảm mạnh nhất cho nam nhân.

Quả nhiên, Dư vương gia hô hấp trở nên nặng nề, tay gắt gao nắm lấy đầu ta, bắt đầu di chuyển trong miệng ta, mỗi lần đều vào thật sâu trong yết hầu, mới rời ra, rồi lại hung hăng mà tiến vào.

Ta nghĩ giờ hẳn trông ta như thủy quang liễm lạm(2), môi đỏ mọng mềm mại nhu động, tay ta chậm rãi hướng về phía sau, kéo mở mông ra, sau đó đưa ngón tay luồn vào. Tư thế này thật *** đãng. Quỳ gối dưới đất, miệng còn ngậm dương khối nam nhân, lại tự mình tách ra hậu đình trống trải, cũng thật hấp dẫn nam nhân trước mặt.

Quả nhiên, hắn tiếp tục di chuyển mãnh liệt thêm vài lần, đến khi dịch thể từ vật rất lớn đó bắn ra, không chỉ tràn trong miệng ta, còn chảy ra ngoài khóe môi. Ta *** mỵ vươn đầu lưỡi liếm dịch đang chảy xuống, thắt lưng đong đưa, phát ra tiếng rên rỉ êm ái câu dẫn hắn.

Dư vương gia thấy bộ dạng này của ta, vừa mới phát tiết lại bắt đầu dục động. Hắn một tay nhấc thân thể ta lên, ép lên giường, thuận lợi đưa côn thịt nóng rực đâm vào. Đau quá!

Dù hậu đình ta đã tiếp nhận vô số phân thân của nam nhân, vừa rồi chính mình cũng nới lỏng một chút, nhưng lớn như vậy lại cường ngạnh tiến vào, ta cảm thấy đau đớn kịch liệt bóp nghẹt lấy ta.

Nhưng ta một tiếng cũng không kêu, ngược lại còn gắt gao co rút hậu đình, hấp thụ hắn.

“Hợp Hoan, ngươi thật bổng. Quả nhiên là vưu vật hạ tiện, khát được thao như thế!” Dư vương gia vận động cuồng liệt, ta bị hắn ép đến vô lực cử động, chỉ có thể cố sức ôm lấy hắn, lên tiếng ngọt ngào: “Vương gia, nhanh lên một chút, nhanh nữa đi. Ngươi muốn thao chết Hợp Hoan rồi. Người thật lớn, thao Hợp Hoan thật thống khoái a!”

Hai mắt ta mê đi, phóng đãng mà kêu càng thêm hấp dẫn hắn, hắn càng dùng sức mà đẩy ta. Kịch liệt giao hoan như vậy, ta lại hoàn toàn thanh tỉnh, thần trí phảng phất như thoát ly thể xác, thanh tỉnh mà nhìn chính bản thân trên giường *** loạn, nghe sau huyệt tiếng va chạm tục tĩu, phảng phất như hết thảy đều thuộc về kẻ khác. Nhưng sự thật không cách nào thay đổi, đó trước sau vẫn là ta.

Tối nay, ta thật sự đã thành công dùng thân thể lấy lòng nam nhân, nhưng cũng đã không thể trở về được.

“Ha!” Vương gia thét lớn, một lần nữa đem chất lỏng nóng bỏng bắn vào cơ thể ta. Đây là lần thứ tư hắn tại cơ thể ta phát tiết. Ta sớm đã vô lực, chỉ có thể mặc hắn bài bố. Nhưng ta biết, ta đã hoàn thành bước đầu. Ưu, Vương gia của ta, người biết liệu có cao hứng? Hợp Hoan nhất định sẽ hoàn thành việc người giao phó.

—————————————————

Từ lần đó đến nay đã một tháng, ta vẫn như trước ở tại Đoạn Tụ cư, chỉ là, Dư Vương gia mỗi ngày đều đến, cùng ta mây mưa một phen. Ta cũng chỉ cần ứng phó một khách nhân là hắn là được rồi.

“Vương gia, ngài thích Hợp Hoan sao?” Sau một lần giao hoan, ta mềm mại yếu ớt dựa trên người hắn hỏi.

“Đương nhiên thích rồi? Tiểu mỹ nhân, tại sao lại hỏi như vậy?”

“Vậy người tại sao không mang Hợp Hoan về phủ? Để Hợp Hoan ở chỗ này bị người ta khi dễ.” Ta dùng thứ thanh âm thực ủy khuất lại thực mỵ hoặc mà nói. Suốt một tháng qua, ta đã luyện đến thành thục nhuần nhuyễn. Quả nhiên có tài năng thiên phú câu dẫn nam nhân. Ta cười tự giễu.

“Kẻ nào? Ai dám khi dễ ngươi!” Thanh âm của hắn có chút tức giận. Hắn thật sự mê luyến ta đi.

“Hôm nay, có một kẻ vô lại tới quán, lại muốn Hợp Hoan bồi hắn!”

“Cái gì? Ngươi không nói ngươi là người của ta sao, chỉ có ta mới có thể chạm đến!”

“Có nói! Nhưng hắn lại nói, ta chỉ là một tiểu quan hạ tiện. Một khi ngài đã chơi chán, sẽ đem ta vứt bỏ. Ta chỉ có thể mặc cho bọn hắn khi dễ. Hợp Hoan làm sao chịu nổi cục tức này, ô ô…”

Thanh âm của ta đã mang thêm tiếng khóc, nước đã phủ kín hai tròng mắt. Cũng thật kỳ quái, khi muốn khóc, ta đến một giọt nước mắt cũng không chảy ra được. Nhưng khi muốn giả bộ thì nước mắt nói đến là đến.

“Hỗn láo!” Hắn tức giận đến phát run, tay gắt gao ôm lấy thân thể ta!

“Vương gia, mang Hợp Hoan về phủ đi! Chỉ có đi theo ngài, ta mới không bị người ta khi dễ. Hơn nữa Vương gia cũng không cần khổ cực mà chạy tới Đoạn Tụ quán. Hợp Hoan lúc nào cũng có thể hầu hạ ngài! Hay là, Vương gia ghét bỏ Hợp Hoan, cho rằng Hợp Hoan không xứng tới Vương phủ!”

“Nào có! Hảo! Ngày mai ta sẽ đưa ngươi về phủ!” Hắn hùng hổ nói.

Khóe môi lộ ý cười. Một tháng qua, hắn đã sớm điều tra ta rồi, tra thấy giống với những gì ta nói, nên đã buông lỏng cảnh giác. Bây giờ nghe ta nói như vậy, hắn lập tức đáp ứng. Vương gia, ta đã từng bước tiến gần rồi. Người cao hứng chăng? Người liệu có còn nhớ đến Hợp Hoan?

Do Cửu nương “gây khó dễ”, Dư vương gia dùng một ngàn lượng bạc thay ta chuộc thân, đưa ta nhập Dư vương phủ.

Một ngàn lượng bạc! Lúc đầu nhà chúng ta vì gần năm mươi lượng bạc đã bị đẩy đến bước đường cùng, lưu lạc tha hương, khiến mẫu thân phải chết nơi xứ người. Nhưng hôm nay, thân ta lại có giá đến một ngàn lượng bạc, thật sự là trời cao không có mắt.

Sáng ra, thu thập sẵn sàng, vẫn là trang phục ngày đó ta tới Đoạn Tụ cư, xe ngựa đón ta đã tới rồi. Xe bát bảo treo màn ngọc xanh? Đón một nam sủng như ta, không phải vậy là quá hoa lệ rồi sao? Người tới đón ta là một nam nhân to béo trông có vẻ trung hậu.

Nhìn thấy ta xuống, hắn lập tức chào đón: “Hợp Hoan công tử, Vương gia bảo ta tới đón ngài. Ngài có gì phân phó, cứ trực tiếp bảo ta là tốt rồi. Ta là Điền Lực, là tổng quản Dư vương phủ.”

Lời nói nghe cung kính vô cùng, nhưng ta thấy rõ trong ánh mắt hắn lóe ra tia khinh miệt. Quả nhiên, thân phận của ta vốn chưa từng được người ta đồng tình. Ta gật đầu, hướng đến xe ngựa, nhưng lại lơ đãng nhìn thấy trong mắt hắn hiện rõ phẫn nộ, phỏng chừng thấy ta không nói tiếng nào, cho rằng ta tự cao tự đại đi, có điều ta thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Ngay lúc ta chuẩn bị bước lên xe, Cửu nương đột nhiên xuất hiện ở cửa, miễn cưỡng kêu: “Hồng nhân nhi(3), phải đi rồi, sao lại không biết quy củ như vậy hả!”

Ta dừng bước, xoay người hoang mang mà nhìn, có ý gì? Ta phải làm sao? Tâm ta lại bối rối.

Cửu nương thâm trầm mà liếc mắt nhìn ta một cái, đi tới kéo ta, cười nói với Điền Lực: “Ôi chao, Điền Tứ gia. Hợp Hoan nói thế nào cũng là người Đoạn Tụ cư chúng ta, hôm nay phải đi, cũng nên theo hầu chuyện các huynh đệ trong nhà, làm phiền ngài chờ cho một chút.”

ĐIền Lực lập tức cười nói: “Xem Cửu nương nói kìa. Cửu nương đã mở miệng, ta còn có thể nói gì được đây?”

Nghe được những lời này, Cửu nương lập tức kéo ta vào trong đại môn.

Người của Đoạn Tụ cư đã ngồi sẵn trong nội đường rồi.

Mặc dù mới tới một tháng, nhưng ta hầu như chưa từng cùng họ nói chuyện, chỉ biết trước khi ta đến, đệ nhất hồng bài của Đoạn Tụ cư là Thanh Vũ, một người vừa lạnh lùng lại vừa cao quý, mặc dù xinh đẹp, nhưng tuyết đối không phải vẻ đẹp mỵ hoặc nữ tính như ta, mà dường như có nam tình mị lực. Nhìn hắn, ta tự nhiên cảm thấy tự ti.

Hôm nay Thanh Vũ tựa trên lầu, lạnh lùng mà nhìn ta.

Cửu nương đẩy tay ta, ý bảo ta nói chuyện. Ta mấp máy môi, nhưng không nói được một từ, ta thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể bất lực mà nhìn Cửu nương.

Mọi người xung quanh bắt đầu bất mãn, Tu Tiêu hồng bài của Đoạn Tụ cư bắt đầu lạnh giọng: “Cái quái gì vậy,đã  đến nơi này không chào hỏi rồi, hôm nay rời đi, cũng không có một lời. Tự cho mình vào vương phủ thì sẽ cao giá sao, cũng chỉ là nam sủng cho người ta cưỡi…”

Không phải như thế, ta không nghĩ như vậy, ta thật sự không có. Tại sao các người ai cũng xem ta như vậy, ta đã làm sai cái gì?

“Tích đức chút đi, nói người khác như vậy, chẳng khác nào nói chính ngươi.” Thanh Vũ đột nhiên mở miệng nói.

Thanh âm mát lạnh truyền đến thoải mái khó nói hết được, ta cảm kích nhìn về phía hắn, nhưng phát hiện hắn căn bản không nhìn ta, mà đang chăm chú nhìn Tu Tiêu, trong chớp mắt, ta thấy Thanh Vũ vốn từ trước đến nay chưa bao giở bỏ mặt lạnh lùng, nay gương mặt lại thật ôn nhu.

Ta vốn nghĩ Tu Tiêu sẽ cùng Thanh Vũ làm ầm ĩ lên. Người ta nói tại Đoạn Tụ cư này Tu Tiêu là kẻ tính tình khó chịu nhất, một khi đã không hợp ý hắn, hắn nhất định sẽ đại náo lên. Ngay cả Cửu nương cũng không có cách nào với hắn. Nhưng Tụ Tiêu thế mà lại yên lặng, vẻ mặt vô tội nhìn Thanh Vũ, môi dẩu ra, chẳng khác nào hài tử đang làm nũng. Ta bị làm cho mơ hồ rồi.

“Muốn đi thì đi đi. Sám dớm dựng chúng ta dậy không phải là để đưa tiễn sao. Giờ người gặp rồi, cứ như vậy đi. Ta về ngủ.” Thanh Vũ nói tiếp, động tác thật ưu nhã, hướng về phòng đi mất.

Thanh Vũ đã nói như vậy, những người khác cũng theo gương, chỉ một thoáng, chỉ còn Cửu nương đứng cạnh bên ta.

Ta vô cùng cảm kích Thanh Vũ, tuy lời nói không dễ nghe, nhưng ta hiểu hắn đã giải vây cho ta. Ta thực hâm mộ hắn, trong Đoạn Tụ cư, uy tín của hắn rất cao, hầu như tất cả mọi người đều nghe hắn cả. Tuy rằng hắn cũng làm cái nghề đê tiện này, nhưng lại rất được người ta tôn kính. Tại sao ta không thể có được sự tôn trọng như vậy. Ta bi ai thầm nghĩ.

“… Nhất định phải chiếm được sự tin cậy của Vương gia, phải để mọi người trong vương phủ đều nghĩ ngươi thật trung thành tận tâm với vương gia.” Tiếng Cửu nương lần thứ hai vang lên bên tai, ta ngẩng đầu, thấy nàng không hài lòng mà nhìn ta, có lẽ khó chịu thấy ta thất thần a. Ta gật đầu, Cửu nương kéo ta, đưa ta ra khỏi cửa.

Điền Lực vẫn chờ bên ngoài, thấy ta và Cửu ngương đi ra, lập tức nghênh đón. Cửu nương cười nói: “Tứ tổng quản, Sau này Hợp Hoan nhà chúng ta phải nhở ngươi chiếu cố rồi. Hắn nếu như không hiểu quy củ, xin ngươi thông cảm, nói đỡ cho hắn vài câu, đừng để Hợp Hoan bị khi dễ.”

“Không dám không dám. Hợp Hoan được vương gia sủng ái như vậy, sau này ta còn muốn nhờ cậy hắn ấy chứ. Hợp Hoan công tử, đi được rồi chứ?”

Ta gật đầu, nhìn nhìn Cửu nương, đi tới xe ngựa.

“Hợp Hoan công tử, còn hành lý đâu?” Điền Lực hỏi ta.

“Ta không có hành lý.” Ta chỉ có quần áo trên người là mang từ Lễ thân vương phủ, mọi thứ khác đều là của Đoạn Tụ cư, ta không cần.

“Vậy lên xe thôi, chúng ta đi. Vương gia có nói, trưa trở về muốn thấy ngài tại Dư vương phủ.”

Áo trong trắng, áo ngoài xanh. Cả người từ đầu đến chân hầu như chỉ có hai màu ấy. Làm tớ nhớ đến truyện “Gót sen ba tấc”, tuy chẳng hề liên quan. Những màu sắc ngày hôm đó Bảo nhi khoác lên người, không chỉ thanh nhã thoát tục, mà còn là màu tang tóc. Ngày em bước chân ra khỏi phủ, là vô tình hay hữu ý, mà cả người không có lấy sức sống nào, thậm chí còn như đang mặc áo tang vậy. Trong tiềm thức em, rời khỏi người kia, cũng đồng nghĩa với cái chết.

Hừ, nghe sao mà thảm quá mức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.