CHƯƠNG 4
Chú thích:
(1): Hàn mai ngạo tuyết: mùa đông, hoa mai vẫn nở khinh thường tuyết lạnh
—————————
Ngày đến vương phủ vẫn là mùa xuân cây cỏ xanh um, thế mà chỉ trong nháy mắt đã thấy cảnh đông hàn mai ngạo tuyết(1).
Đã rõ lòng mình, ta khôi phục bộ dạng trước kia, tuyệt không để bản thân vì Dư thân vương dịu dàng chăm sóc mà đắm chìm, hàng ngày hoặc ở trong vương phủ an nhàn hoặc sẽ chạy đến Đoạn Tụ cư tìm Thanh Vũ trò chuyện.
Thanh Vũ có khí chất vô cùng đặc biệt, khiến người ta có chuyện gì trong lòng đều không kìm được mà nói hết với hắn. Tu Tiêu mỗi lần thấy ta, đều không giữ được nét hòa nhã nào. Nhưng ta biết, hắn hiện giờ đã không còn khinh rẻ ta như lúc ban đầu, đơn giản là đang ghen ta lại chạy đến tìm Thanh Vũ mà thôi.
Thật ao ước được như hai người bọn họ, mặc dù ở trong hoan quán, nhưng bọn họ vẫn có thể cùng người trong lòng cùng một chỗ. Thanh Vũ nói bọn họ còn cần tiền, chờ khi gom đủ bạc rồi sẽ rời Đoạn Tụ cư, sống một cuộc sống bình thường. Lúc nào ta mới có thể được như vậy đây?
Cửu nương mỗi lần thấy ta đều căn dặn ta phải khiến cho mọi người trong vương phủ cho rằng ta thật trung thành tận tâm với vương gia. Nhưng đến nay mà nói, người trong vương phủ rất coi thường ta. Ta thực không biết phải làm thế nào mới thể hiện được sự trung thành. Mỗi ngày đều thỏa mãn dục vọng của Vương gia sao? Cái này có tính không?
Nhiều ngày nay, hạ nhân trong Dư thân vương phủ trở nên rất bận rộn.
Mai trong Mai viên Dư thân vương phủ đã nở rộ, hương thơm bay bốn phía, khoan khoái nói không nên lời, đẹp đẽ không cách gì mô tả được. Vì vậy vương gia mở đại yến đãi tân khách, mời các công khanh quý tộc tới phủ thưởng mai. Nhưng thưởng mai là hư, củng cố quan hệ mới là thực. Tuy một năm nay ta trong vương phủ vẫn an phận thủ thường, nhưng nhiều ít cũng biết được một số chuyện không nên biết.
Chẳng hạn, Dư thân vương vẫn chiêu binh mãi mã bốn phương, chẳng hạn, Dư thân vương có ít nhiều bất mãn với thái tử đương triều… Chẳng hạn… Có điều ta hiểu, Dư thân vương chỉ là muốn sau này khi tân hoàng kế vị, có thể giữ lấy quyền thế hiện tại, vốn không có ý định mưu phản gì.
Có điều, thế sự nhân gian, thật khó nói. Mặc cho ngươi muốn hay không muốn, kẻ khác vẫn sẽ cố ý tìm ngươi gây phiền phức – nhất định vậy. Bằng không, sao ta lại ở đây. Không sớm thì muộn vương gia của ta cũng sẽ dùng những việc kia đưa phiền phức đến cho Dư thân vương. Nhưng những thứ đó ta không muốn quan tâm, hiện giờ ta nên quan tâm đến, có lẽ phải là thứ đang liên tục ra vào hậu đình mới phải.
“Tiểu yêu tinh, lại thất thần rồi, xem ra ta còn chưa đủ nỗ lực… Ân…” Vừa nói là đến, vài xung động mạnh mẽ đẩy tới, hung hăng thúc nào chỗ mẫn cảm của ta, lần này, không cần phí sức giả vờ, ta buột miệng phát ra khiếu thanh “A, ân a, a…”
Ta toàn thân trần trụi, sống áo bừa bãi trên bàn lớn trong thư phòng vương gia, nhưng cả trọng lượng toàn thân lại đang nhờ hậu đình chống đỡ. Ta đang ngồi trên người vương gia, tiếp nhận sủng ái của ngài.
Dư thân vương vẫn quần áo chỉnh tể, chỉ là lộ ra nam căn thô to nóng rực, ở trong thân thể ta mãnh liệt tàn phá, đến nỗi dường như muốn đem đẩy hết lục phủ ngũ tạng của ta ra đường miệng. Mà nam căn của ta bị hắn dùng lụa cột tóc buộc lại, cứng dần lên trước bụng, vừa đỏ lại vừa căng ra, rất khó chịu.
Thứ đã dâng tràn đến lại bị người ta ngăn lại, tích lũy dần dần tại nơi vốn không lớn, sắp bức ta vào tuyệt cảnh rồi. Phía sau bị tiến nhập càng mạnh mẽ, nhưng ta không có chút cảm giác vui sướng nào, toàn thân đều không có cảm giác gì, tất cả lực chú ý có được đều bị dồn lại tại nơi bị trói buộc đó mất rồi.
“A, cứ chặt thế này, thật sảng… a…” Vương gia gầm nhẹ rồi lần thứ ba bắn dịch vào trong cơ thể ta, cuối cùng cũng có lòng tốt tháo bỏ ràng buộc, tay hắn ở nới đó ma sát vài cái, ta chỉ cảm thấy trước mặt bạch quang lóe lên, khoái cảm bị kìm nén đều phun ra, cả người lâng lâng như ở trên mây, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại ta phát hiện ra mình đang nằm trên giường nhỏ, sắc trời đã ngả, vương gia đang ngồi bận bịu trước bàn. Nhúc nhích một chút, mới phát hiện cả người mềm nhũn vô lực.
Nhưng chính động tác đó lại quấy nhiễu Dư thân vương, hắn quay đầu nhìn ta cười: “Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”
Bỗng dưng nhớ lại ngày còn nhỏ. Khi đó trẻ con ham chơi, bình thường sẽ ở bên ngoài nghịch ngợm cả ngày, sau đó sẽ lăn ra một gò đất hoang nào đó mà ngủ gục. Mỗi lần tỉnh lại, sẽ lại thấy mình đang nằm trong nhà ấm áp khô ráo, rồi cha sẽ ở bên cạnh cười hỏi: “Bảo nhi, dậy rồi? Có đói bụng không?” Sau đó người sẽ ôm lấy ta, bế đến bàn cơm dỗ ta ăn.
Nghĩ đến đây, một nỗi thương cảm lại dâng lên trong ngực. Khoảng thời gian này, Dư thân vương cũng ôn nhu với ta ta như thế, trong lòng ta đã nghĩ hắn là phụ thận, lại nghĩ sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ gây nên chuyện bất lợi cho hắn. Lòng ta lại không nhịn được khổ sở. Giường nhỏ rung động, hoàn hồn nhìn lại, vương gia đã ngồi xuống bên cạnh mình.
“Lại nghĩ đến chuyện gì? Nhớ gì sao?”
Ta chớp mắt tự suy xét một chút, xem chừng nói thật là cũng không dễ gì lộ ra sơ hở nào. Vì vậy dùng thanh âm ai oán ủy khuất mà nói: “Ta nhớ đến chuyện khi còn nhỏ. Mỗi lần ra ngoài chơi mệt quá ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại nhất định là đã ở nhà. Sau đó, cha sẽ hỏi ta: “Đã tỉnh rồi? Đói bụng không?”
“A a. Ngươi xem ta là cha ngươi sao?”
“Hợp Hoan quá phép rồi, thỉnh vương gia thứ tội.”
“Không sao cả. Tuổi ngươi vốn không khác tiểu nhi tử của ta là bao, lại rất hợp ý ta, hay ta nhận ngươi làm nghĩa tử thì sao nhỉ? Có điều, ta nhất định sẽ luyến tiếc ngắm nhìn ngươi, chạm vào ngươi. Chờ xem ta hết hứng thú với ngươi rồi hẵng nói nha.”
“Vương gia trêu đùa rồi, ta cũng không dám trèo cao. Vương gia nếu như chán ghét ta, không đem ta thưởng cho hạ nhân đã là phúc đức của Hợp Hoan rồi. Hợp Hoan nào dám có mộng tưởng không an phận nào.”
“Lại nữa rồi. Ta không thích bộ dạng ai oán này của ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không làm như vậy. Đến lúc đó, ta đưa ngươi trở lại Đoạn Tụ cư thì sao? Ngươi đã chuộc thân những vẫn thường trở lại, hẳn là cũng có chút thích nơi đó đi. Sau này có trở lại hẳn cũng thoải mái chứ.”
“Tạ ơn vương gia. Hợp Hoan chỉ là cùng Thanh Vũ nói chuyện rất hợp ý, nên mới thường xuyên tìm Thanh Vũ mà thôi.”
“Ta biết. Đói bụng không. Cũng nên dùng bữa tối rồi. Cơm xong hãy tắm rửa một chút rồi ngỉ ngơi. Ngày mai có rất nhiều khách quý tới. Ngươi cũng nên đến xem một chút.”
“Ta cũng đi? Thế thì còn ra thể thống gì. Hơn nữa, vương phi hẳn sẽ không vui.”
“Ngày mai các nàng sẽ không xuất hiện. Ta muốn ngươi đi thì cứ đi, ai dám nói gì?”
Ta có muốn đi không? Nhiều nhân vật lớn như vậy. Vương gia nhà ta liệu có tới không? Nếu hắn thấy ta như vậy liệu có tức giận? Chắc không đâu, hắn căn bản không để ta vào mắt, làm sao có thể tức giận. Chỉ là ta đi lâu như vậy, vẫn không thực hiện được yêu cầu của hắn, hắn hẳn sẽ tức giận rồi.
***
Nắng ban mai bao phủ không trung, bóng người lay động. Sáng sớm, toàn bộ vương phủ đã bắt đầu bận rộn. Nô tài lớn nhỏ đều mang hết tâm sức ra chuẩn bị. Chỉ cần một người sơ sót, sẽ làm hỏng hết chuyện, chịu đòn đã là nhẹ, rơi đầu mới đáng sợ. Ta và vương gia cũng đã thức dậy từ sáng sớm.
Giúp vương gia chải đầu, mặc trường bào xám ẩn hiện những hoa văn vân long bằng chỉ bạc, đi một đôi giày mềm trắng màu gạo. Xong xuôi ta cũng ngồi xuống chải đầu, chậm rãi chỉnh sửa trang phục. Vương gia đứng dựa vào thành giường nhìn ta.
Phản chiếu trong gương, khuôn mặt vương gia lạnh lùng nghiêm nghị, góc cạnh rõ ràng, tuy rằng đã bốn mươi, nhưng nhìn vẫn chỉ như mới hơn ba mươi tuổi. Nếu không phải ta gặp vương gia nhà ta trước, sợ rằng ta sẽ giao trái tim cho hắn. Nhưng việc đời khó định, chỉ hận gặp gỡ không đúng thời điểm. Vương gia dường như nhận ra hướng ta đang nhìn, cũng từ trong gương nhìn lại. Ta vội vàng quay đi, chăm chú chỉnh sửa y phục cho xong.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chợt nghe tiền đình bắt đầu huyên náo. hẳn khách khứa đã tới rồi. Ngực lại thấy bất an. Ngày hôm nay tới đây đều là những đại nhân vật, ta đi ra ngoài xem bọn họ có thật được không? Nhưng vương gia không cho phép ta nghĩ linh tinh nữa, đã đưa ta ra phía ngoài, khiến ta lộ diện trước mặt mọi người.
Xem ra ta đã quá lo lắng rồi. Nhà công khanh nuôi vài nam sủng cũng không phải là chuyện gì đặc biệt. Những đại nhân đó thấy ta, một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo chạy đến trước mặt vương gia chào hỏi. Nếu có, cũng chỉ là khen dung mạo ta xinh đẹp, ý tứ ngầm khen vương gia ánh mắt thật tốt.
Thân thể khó lắm mới thư giãn được lại nghe tiếng hô chào Thân vương đến bên tai, lại căng thẳng gấp mười, tim đập gấp gáp, trước mắt cái gì cũng không thấy rõ.
Giữa ánh mặt trời chói lòa, vương gia của ta cứ như thiên thần đi tới trước mặt ta. Vương gia vẫn như thế, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, ta không nghe được xung quanh náo động, cũng không thấy trước mắt người người đông đúc, chỉ có thể thấy người ta yêu thương đang dùng phong thái không ai bì được tới thỉnh an Dư thân vương. Sau đó, lại cả nhìn cũng không ban cho ta một cái, theo hạ nhân đi mất.
Tâm, lại thêm một lần như rơi xuống vực.
Mai viên hôm qua thanh lãnh u tĩnh, hôm nay nơi nơi đều rộn rã tiếng cười nói. Nơi đây ra vẻ phong nhã uống rượu xướng ca, làm thơ chơi chữ. Nơi kia không chút để ý hình tượng, ngang nhiên liếc mắt ve vãn tỳ nữ vương phủ, náo động đến độ đất đá cũng run lên. Chỉ có vương gia của ta đơn lẻ, im lặng uống rượu. Cao quý như vậy, thật không giống người thường.
“Sao vậy? Sắc mặt ngươi kém quá?” Bên tai nghe được thanh âm Dư thân vương. Từ khi bắt đầu yến hội, hắn vẫn mang ta bên người, khiến ta sát kề bên hắn.
“Không phải, Hợp Hoan chỉ nghĩ nơi đây náo loạn quá, có chút không quen mà thôi.”
“À, ngươi thích yên tĩnh, ta thật sơ sót.”
“Không sao cả. Hợp Hoan chỉ là chưa từng gặp cảnh như thế này bao giờ. Các vị đại nhân nơi đây đều tước hào phú quý, không ngờ lại cũng giống phố phường tiểu dân đến vậy.”
“Ha ha, nói đúng lắm. Nhưng chính vì bọn họ chẳng khác phố phường tiểu dân là mấy, cũng đều tham lam cả, nên mới có thể để ta sử dụng.”
Ta cười cười, lảng sang chuyện khác. Ta cũng không muốn biết nhiều mà làm gì. Biết quá nhiều, hắn sẽ không còn mê luyến coi trọng ta nữa. Hắn muốn, là một Hợp Hoan không màng thế sự.
Cứ như vậy một hồi, đã không còn thấy vương gia của ta ở chỗ cũ nữa. Tâm, chơi vơi. Rất muốn gặp hắn, được cùng hắn nói chuyện, được hắn ôm lấy. Tuy rằng trong đầu có một thanh âm kiên quyết bảo: “Không được, không thể đi tìm hắn. Như vậy quá nguy hiểm.” Nhưng bên tai ta đã nghe thấy tiếng chính mình vang lên: “Vương gia, Hợp Hoan có thể lui ra một lát không?”
“Khó chịu sao? Có cần mời đại phu?”
“Không phải, Hợp Hoan chỉ muốn yên tĩnh một chút. Chốc nữa sẽ trở lại bên vương gia, được không?”
“Vậy ngươi đi đi. Ta không theo được. Nếu thấy khó chịu thì về nghỉ ngơi đi. Tối ta sẽ đến bồi ngươi.”
“Vâng.”
Ta mềm yếu nhu thuận từ trên người vương gia lui xuống. Nhưng vừa thoát khỏi tầm mắt Dư thân vương, bước chân ta không tự chủ được đã trở nên gấp gáp. Vương gia, Ưu của ta, ngươi ở nơi nào? Ở nơi nào?
Chung quanh không có lấy một bóng người. Dư thân vương phủ rộng đến vậy, ta ruốt cuộc phải đi đến nơi nào tìm vương gia của ta đây? Không biết chừng, hắn chỉ ra ngoài đi tiểu, một chốc sẽ trở về. Cảm giác mất mát bao phủ lấy toàn thân, ta nhgơ ngẩn đứng đó, không biết đi nơi nào.
“Tìm ta?” âm thanh trầm ấm bỗng vang bên tai. Tim ta muốn vọt ra khỏi ***g ngực, ta thấp thỏm quay người về phía tiếng nói. Vương gia, vương gia của ta vẫn khí thế phi phàm như thế đứng ngay phía sau ta, dùng đôi mắt sắc bén thâm trầm của hắn soi dõi ta.
“….” Tận tâm muốn gọi hắn hàng nghìn ngàn vạn lần, nhưng khi thực sự thấy hắn, ta lại không thể nào mở miệng, một tiếng cũng không nói được.
“Hanh. Sao vậy? Không nhận ra ta rồi?” Vương gia nhìn ta một chút, rồi cười châm chọc: “Xem ra ngươi ở nơi này hưởng thụ không ít. Không nhận ra ta cũng là bình thường.”
“Không, không phải! Ta không phải!” Thanh âm mất đi đã trở lại. Dù như thế nào, cũng không thể để hắn hiểu lầm ta. Ta nóng lòng, chỉ mong biểu lộ sự trung thành của mình với hắn.
“Không ư? Theo ta thấy, hình như không phải như vây.” Thanh âm vương gia sao mà băng lãnh.
Hắn bỗng nhiên bước tới, ngay đến trước mặt ta, dùng tay siết lấy cằm, nhẹ giọng nói: “Hợp Hoan, đừng quên thân phận của mình. Ngươi có ngày hôm nay, là do ai mang lại. Ngươi đi đã lâu như vây, ta cũng chỉ cho ngươi một việc. Nhưng ngươi ngay cả chuyện đơn giản thế cũng làm không xong. Ngươi nói xem, ta có nên tức giận không?”
Lời vương gia lạnh quá, lạnh quá. Lòng ta run lên. Ta gật đầu, lại lắc đầu: “Ta sẽ làm tốt. Ta sẽ làm tốt. Vương gia, Hợp Hoan sẽ không để người thất vọng đâu.”
Vương gia buông ta ra, nói: “Nói được làm được. Ngươi chậm chạp như vậy, khiến ta rất phiền lòng. Thế nên, ta sẽ giúp ngươi một chút. Đợi lát nữa, ngươi có thể ở trước mặt công chúng, mà biểu hiện ngươi rất trung tâm.”
“…” Ta im lặng nhìn hắn, không thể hiểu ta phải làm cái gì.
“Mau trở lại đi. Chờ lát nữa, nếu như ngươi có chút thông mình, sẽ tự biết phải làm như thế nào.”
Hoảng hoảng hốt hốt trở lại yến hội, Vương gia đã trở lại chỗ ngồi, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn ở nơi đó lẳng lặng rót rồi lại uống.
“Khá hơn chưa?” Dư thân vương ân cần quan tâm.
Ta gật đầu, ngực vẫn không ngừng tự hỏi vương gia vừa rồi, là ý gì đây?
“Kẻ nào?”
“Người đâu? Mau! Có thích khách!”
“Mau bắt hắn lại!” Giữa lúc ta còn đang hoảng hốt, tiếng la hỗn loạn vang lên, bên tai là tiếng mọi người la hét, tiếng Dư thân vương hít mạnh.
Ta giương mắt nhìn, một bóng áo đen khí thế như sấm vang chớt giật tràn đầy sát khí. Nơi vừa đi qua, thi thể vô số. Khách đến hôm nay đều là các đại nhân vật, như chỉ là tới ngắm hoa mà thôi. Thế nên đề phòng cũng không nghiêm ngặt. Không ngờ lại có thích khách.
“Đợi lát nữa, ngươi có thể ở trước mặt công chúng, mà biểu hiện ngươi rất trung tâm!”
Bên tai chợt truyền đến lời Ưu vừa nói. Ta quay đầu, nhìn về phía hắn. Quả nhiên, ánh mắt hắn rõ ràng đang nói với ta: “Ta đang chờ xem ngươi đó.”
Ta hiểu rồi, hiểu rõ rồi. Muốn ta dùng cách đó biểu hiện lòng trung thành sao. Ta sẽ nghe lời. Chỉ là, nếu ta bị thương, ngươi liệu có thể có chút nào thương tiếc?
Thích khách đã gần ngay trước mặt, thanh đao sắc bén lạnh lẽo lóe sáng, thẳng hướng Dư thân vương đâm tới. Lập tức, ta băng người tới, một cảm giác lạnh buốt đâm xuyên cơ thể ta.
Thật sự rất khó chịu. Lần thứ hai nhìn về phía vương gia của ta, ánh mắt hắn có ý tán thưởng, có ý cười. Thật tốt quá, ta đã khiến ngươi hài lòng rồi.
“Hợp Hoan!” Bên tai truyền đến tiếng hô của Dư thân vương. Rồi hắc ám cứ thế trùm lấy ta. Mệt mỏi quá!
Đau quá, nóng quá, đau đớn muốn thiêu cháy ***g ngực, khó chịu quá. Mẫu thân, mẫu thân, Bảo nhi rất khó chịu. Mẫu thân, người sao lại bỏ Bảo nhi lại? Bảo nhi rất đau, rất khó chịu, sao người không đến xem ta? Bảo nhi làm sai cái gì rồi? Là tại Bảo nhi không ngoan nên phải chịu thống khổ như vậy sao? Nóng quá, mẫu thân…
Ta không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy nơi ngực như có một đám lửa, thiêu đốt mãi khiến ta khó chịu, ta cũng không hiểu vì sao ta lại khó chịu như vậy. Ta vẫn luôn nghe lời mà, ta chưa hề tổn thương người khác bao giờ, tại sao ta lại phải chịu đau đớn như vậy.
Chịu đựng một hồi thiêu đốt hành hạ, ký ức ta bắt đầu dần khôi phục. Những gì diễn ra hai ngày trước sáng tỏ trước mắt. Ta đã đem chính mình ra đỡ lấy nhát đao ấy. Tuy vết thương vẫn đau đớn như thế, nhưng tâm lại không còn nhức nhối nữa. Ta là vì người ta yêu mà thụ thương mà, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm ấy Ưu nở nụ cười tán thưởng, ta sẽ thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Hiện tại xung quanh ta vẫn chỉ là bóng tối dày, tuy không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, nhưng giờ ta đã có thể cảm nhận được bên ngoài rồi.
Có lẽ, Dư thân vương phủ hẳn là bị đảo tung cả lên rồi. Không biết kế sách này của vương gia có cần đến ta nữa không? Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như vương gia cho rằng ta đã vô dụng, không còn coi trọng ta nữa, ta liệu còn có thể trở lại Lễ thân vương phủ?
Không, không, không thể nào. Ta sẽ nỗ lực làm tốt mọi việc, đừng vứt bỏ ta, hãy để ta quay lại, quay trở về Lễ thân vương phủ. Ưu, van cầu người, hãy cho ta trở lại. Ta vẫn còn hữu dụng mà, Ưu…
“Hợp Hoan, Hợp Hoan, Hợp Hoan! Ngươi tỉnh rồi? Hợp Hoan?”
Ai, là ai đang gọi ta?
“Hợp Hoan? Mở mắt đi mà, Hợp Hoan?”
Ánh sáng mất bao ngày cuối cùng cũng phá bỏ được màn sương dày đặc, xé rách tấm màn đen trước mắt ta, giống như dao nhọn đâm vào mắt. Đau quá. Ta lại nhắm mắt lại. Qua một hồi lâu, ta mới có thể mở mắt ra lần thứ hai, trước mắt, là khuôn mặt vui sướng của Dư thân vương.
“Hợp Hoan! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”
“Vương gia…” Ta yếu ớt gọi hắn một tiếng, cổ họng khô rát, chỉ có thể phát ra tiếng thều thào vỡ vụn, ngay cả ta cũng không thể nghe ra mình đang nói cái gì.
“Thật tốt quá, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh! Người đâu, mau mời Vương thái y! Mau lên!”
Theo tiếng Vương gia kêu lớn, một vị cung phụng lục phẩm (người hầu hạ trong cung, tước lục phẩm, trên hệ cửu phẩm) cũng kính tiến đến, hành lễ trước vương ra một cái, rồi cầm lấy tay ta bắt mạch.
Một lúc lâu sao, hắn mới buông tay ta ra, nghiền ngẫm một chút rồi mới nói với vương gia: “Khởi bẩm Vương gia, Hợp Hoan công tử tuy thương tích nghiêm trọng, nhưng đã được cứu trị cẩn thận, không còn đáng ngại. CHỉ cần ăn uống chú ý thêm một chút, không nên ăn đồ có nhiều dầu mỡ quá, uống thuốc đúng giờ, sẽ không có vấn đề gì cả.”
“Được rồi. Thôi Nhị, đưa Vương thái y trở về, đưa phong bì thưởng hậu!”
“Tạ ơn vương gia ban thưởng!” Vương thái y cảm tạ, rồi cùng quản gia Thôi Nhị ra ngoài.
Căn phòng vừa ầm ĩ đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại ta và Vương gia.
Dư thân vương vẫn còn mang vẻ mệt mỏi, nhưng lại có vẻ hưng phấn đi lại, ngồi xuống bên cạnh ta. Vừa mới tỉnh lại, ta không biết nên làm cái gì cả, chỉ ngây ngốc nhìn hắn ngồi xuống, sau đó vươn tay, chạm đến gương mặt ta. Nhẹ nhàng vuốt ve, rồi mở miệng: “Đứa bé ngốc này, nghĩ gì mà lại thay ta đỡ đao? Chút nữa thôi là cả mệnh cũng không giữ được. Thấy ngươi vừa rồi phải kêu mẫu thân lên như vậy, rất đau phải không.”
Dư nói sao mà ôn nhu. Tâm tưởng thoáng chốc trở lại ngày còn nhỏ. Khi đó ta vẫn còn có thể được coi là một đứa bé trai thật sự.
Có lần, theo A Mao ca nhà cạnh bên ra ngoài chơi. Hắn lừa ta trèo lên một cây thật cao, sau đó chạy mất, để lại ta một mình trên đó không thể trèo lên, không thể trượt xuống. Ta cuống cả lên, thấy trời sặp tối tới nơi, chẳng còn cách nào đành chậm rãi trượt xuống. Lúc đó còn cách đất một đoạn cao, nhưng tay ta đã mỏi nhừ, không giữ được nữa, thế là từ trên cây rơi xuống.
Đau quá a! Đau nhức kịch liệt khiến ta khóc ầm lên!
Ta khóc đến lúc trời đã tối đen rồi, thì một đôi tay dịu dàng ôm lấy ta, lau đi nước mắt: “Bảo nhi ngoan nào, đừng khóc, rất đau sao? Bảo nhi nhà ta là ngoan nhất, một lát là không đau rồi.” Tay cha thật ấm ấp, thật ôn nhu. Nhớ tới đó, viền mắt ta nóng lên, nhưng lại vẫn khô khốc như cũ, nước mắt vẫn như thế không cách nào chảy ra được.
Vương gia bỗng nhiên ôm lấy ta, cẩn thận tránh đụng tới miệng vết thương, nói: “Vì sao cản thích khách giúp ta?”
Ngây ngốc lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng không biết!” Dẫu sao cũng không thể nói cho ngươi biết là vì vương gia của ta được.
“Ngươi a. Càng ngày càng khiến ta khó hiểu rồi. Hợp Hoan a Hợp Hoan, ta dường như động tình với ngươi rồi, phải làm sao bây giờ? Thấy ngươi ướt những máu nằm trong lòng ta, tâm ta vô cùng đau đớn, thậm chí không màng cả việc bắt thích khách, chỉ một lòng muốn cứu ngươi. Hợp Hoan a Hợp Hoan, ngươi là nam sủng đầu tiên khiến ta động tình đó.”
Vậy sao? Ngươi có tình với ta rồi? Một nam sủng hèn mọn như ta cũng có thể có người yêu thương sao? Ta cao hứng, rồi lại bi ai. Xin lỗi, ta không thể nhận tình cảm ngươi được rồi. Tâm chỉ có một, đã cho đi rồi, không thể cho người thứ hai được nữa. Dư thân vương, đời này người ta phải xin lối nhiều nhất, chỉ sợ là ngươi rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt chỉ có thể giả bộ kinh hỉ vạn phần, mắt hàm lệ long lanh nhìn hắn: “Vương gia quá yêu thương rồi. Hợp Hoan nào dám vọng cầu tình cảm của người, chỉ cần có thể thường xuyên là bạn bên người ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Ai. Hợp Hoan! Có đôi lúc ta thực sự thấy ngươi mơ hồ quá, thật khó nắm được. Ta không thích ngươi nói như vậy, không hợp với ngươi đâu. Hợp Hoan, ngươi rốt cuộc là kẻ như thế nào?”
“Vương gia…”
“Được rồi, không nói nhiều nữa. Ngươi vừa mới tỉnh lại, còn rất yếu, ngủ đi.”
Sao cảm giác như đang nằm mơ vậy, vừa tỉnh giấc, chuyện gì cũng thay đổi.
Ta vẫn là Hợp Hoan, là nam sủng được Dư thân vương yêu thích nhất. Nhưng trong mắt người trong phủ, ta tựa hồ như đã thay đổi thành một người khác. Trong mắt họ không còn ý khinh khi mà nhìn ta nữa, mà mỗi người đều cung kính với ta đến nỗi không thể tưởng tượng được, khiến ta không biết phải làm sao.
Ngay cả Vương phi trước kia hận ta tới không thể ăn tươi nuốt sống sau trưa ngày hôm đó cũng “đột ngột” xuất hiện, cho ta một đống thuốc bổ, một đống bảo bối tinh xảo, luôn miệng kêu ta là kẻ trung thành nhất trong vương phủ.
Trung thành nhất ư? Đúng vậy, trung thành nhất. Đáng tiếc, người mà ta trung thành nhất không phải Dư thân vương vẫn dùng mọi cách yêu thương chiều chuộng ta, mà là Lễ thân vương trong mắt trước giờ luôn giữ hình bóng một kẻ khác.