Hợp Thể Song Tu

Chương 244: Chương 244: Bóng lưng của yêu tổ! (1+2)




Hạo Thần một bộ quần áo đỏ, ho ra đầy máu đen, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.

Nhưng ngoài sự chán ghét, còn có nhiều hơn một vẻ khó tin.

Hạo Thần y là hoàn khố nổi danh ở Bắc Mạc thành. Còn Lục Bắc, lại là một tên cực đoan khác.

Hạo Thần bạt hỗ, lại rất có thực lực, vả lại cha của y, chính là ti chưởng Bắc Mạc thành giác tỉnh huyết trì tế ti, rất có thân phận.

Mà Lục Bắc bạt hỗ, là chỉ dám bạt hỗ đối với kim đan tiểu bối, thực lực trong nguyên anh tính như mạt lưu, gia tộc cũng đã sớm không tính.

Thậm chí, Lục Bắc đã từng ở Bắc Mạc thành thấy Hạo Thần công tử, còn phải chắp tay thi lễ, khách khí chào hỏi.

Hôm nay, Lục Bắc này sao đổi tính, liều lĩnh dám đả thương mình như vậy!

Một cái tin khó tin nhất, là có ‘nguyên anh yếu nhất' danh xưng là Lục Bắc, lại có biện pháp chỉ dựa vào khí thế hung hãn, thương tổn được mình!

Đây quả thực là hoang đường, nhưng lại chân thật phát sinh trước mắt!

Hắn là... Lục Bắc phế vật lớn nhất của La Vân bộ lạc đây sao?!

Từng tên lão quái một, đua nhau thay đổi sắc mặt.

Nhất là nguyên anh lão quái, lúc này mới nhớ tới, khó trách cảm giác đâu đó ra mắt Ninh Phàm, thì ra người này hẳn là phế vật ngoài phế danh...

Một tháng trước, tin đồn Lục Bắc tư ngoại Bắc Mạc, đơn độc vào Mãng Nguyên, chém giết 71 tên địch yêu, vốn dĩ mọi người còn không tin...

Như vậy xem ra, tin đồn cũng còn yếu đi, Lục Bắc này xác xác thật thật là nguyên anh sơ kỳ yêu lực, nhưng khí tức, sợ rằng so với đại tu sĩ còn phải hùng hậu mấy phần!

Quả nhiên, lời đồn không thể tin được!

Lục Bắc bị ngoại giới nói không chịu được như thế hẳn là tên ... tuyệt thế cao thủ!

- Lục Bắc sao?!

Ở chỗ ngồi trung tâm nhất của tầng năm, một cô gái đầy đặn được mọi người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt, từ từ đứng dậy, hướng về phía Ninh Phàm, ánh mắt chợt lóe, thần sắc hơi có chút xấu hổ.

- Có chuyện gì?

Ninh Phàm chỉ nhàn nhạt quét qua cô gái này, chợt dời ánh mắt đi, cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Cô gái này một bộ quần áo tím, hai ngực đầy đặn, eo nhỏ nhắn, dung nhan lại còn quá non nớt, nhưng lại mỉm cười khả ái. Cái câu “đồng nhan cự nhũ” (mặt con nít nhưng ngực to) dùng trên người nàng thì quá thích hợp rồi.

Chẳng qua là dung nhan khả ái kia nhìn về Ninh Phàm, lại cực kỳ xấu hổ. Vẻ xấu hổ ấy, tựa hồ bởi vì duyên cớ nhiều lần bị Lục Bắc trêu chọc, khinh bạc. Về phần cụ thể, từ ký ức tán phá của Lục Bắc, Ninh Phàm không lục soát ra nhiều như vậy, hắn cũng lười không thèm tìm hiểu cụ thể.

Điều duy nhất biết được, cô gái này là Lục Uyển Nhi, muội muội của Bắc Mạc thành chủ Lục Sinh.

Nguyên anh trung kỳ tu vi, 900 năm cốt linh, cô gái này tư chất quả nhiên không tệ, nhưng chưa được Ninh Phàm đặt vào trong mắt.

Thậm chí trong Bắc Mạc thành, ngay cả hóa thần sơ kỳ yêu tướng Lục Sinh, cũng không phải là đối thủ của mình.

- Hả?

Lục Uyển Nhi vốn còn chuẩn bị mấy câu ’thô tục' để đáp lại mấy câu khi ’Lục Bắc' trêu đùa mình. Kết quả, lần đầu tiên ở trên người ’Lục Bắc' đụng phải một cây đinh mềm.

Có chuyện gì sao...? Câu trả lời này rõ ràng là cự tuyệt, Lục Bắc đối với mình phảng phất không hứng thú chút nào...

Điều này sao có thể!

Lục Uyển Nhi có chút kinh ngạc. Nếu ở thường ngày, gặp gỡ Lục Bắc, người này nhất định lấy con mắt thèm thuồng, theo dõi thân thể mềm mại của mình, thậm chí nói ra mấy câu trêu đùa...

Nhưng hôm nay, Lục Bắc càng đối với mình không chút nào hứng thú, càng không có nửa điểm tỏ vẻ khinh bạc.

Đấy không phải là ngụy trang!

Lời ngụy trang, ít nhiều sẽ có đầu mối, nhưng Lục Uyển Nhi duyệt vô số người, lại phát hiện, Lục Bắc hôm nay, khí độ của hắn đơn giản so với từ trước tưởng như hai người.

- Không, không sao... Minh Ngọc lâu là tửu lâu của ca ca ta, lúc nãy là Hạo Thần công tử thất lễ trước, nhưng Lục công tử nếu đã dạy dỗ hắn, chuyện này vì vậy coi như xong, xem như cho ta một mặt mỏng, được không...? Để bồi lễ, Uyển Nhi nguyện mời Lục công tử tới uống một chén.

- Uống rượu thì không cần, chẳng qua là Lục mỗ ở chỗ này, không muốn bị quấy rầy. Chuyện này ta nhưng không truy cứu, nhưng nếu lại có người trêu chọc, chớ trách Lục mỗ sát nhân vô tình...

Ninh Phàm chẳng qua là nhìn cô bé cà lăm, như có điều suy nghĩ, thậm chí ngay cả đầu cũng không chuyển một cái.

So với Lục Uyển Nhi, hắn càng phiền muộn mình nên xử lý cô bé cà lăm thế nào đây?!

Lời của Ninh Phàm lạnh nhạt, lại có một cổ lãnh ý xóa sạch không hết.

Lục Uyển Nhi không khỏi đánh một cái lạnh run, hơi ôm ôm hai vai, trong đầu âm thầm kinh ngạc.

Nếu thường ngày, mình cho Lục Bắc một sắc mặt tốt, mời hắn uống rượu, sợ rằng Lục Bắc sẽ lập tức bám lấy mình như ong mật đánh người không cần mạng, đeo bám cho tới cùng.

Hôm nay, hắn lại thủ lễ như thế này, thật là chuyện lạ...

- Nếu công tử không muốn, Uyển Nhi liền tự phạt một chén, chuyện này vì vậy chấm dứt...

Lục Uyển Nhi uống một mình một chén, lần nữa ngồi xuống. Hạo Thần cũng uống vào đan dược, thoáng chế trụ thương thế, trở về chỗ ngồi, chúng tân khách, cũng trở lại chỗ ngồi của mỗi người.

Chẳng qua là tại chỗ yêu tu, không còn không khí vui mừng, mỗi một người đều như ngồi bàn chông. Về phần Hạo Thần, càng thêm ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng nghiêng liếc Ninh Phàm, oán hận mà sợ hãi...

Rất nhanh, Ninh Phàm liền đem đám người Lục Uyển Nhi ném ở sau ót.

Hắn nhìn cô bé cà lăm, nàng ta cũng nhìn hắn, bụng lại cô lỗ kêu lên.

- Đói bụng sao?

Ninh Phàm bật cười.

- Dạ...

Cô bé cà lăm cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ làm khó, thân là nữ nhi, lại đói đến sôi bụng...

Gã sai vặt của tửu lâu úy úy súc súc gọi thức ăn, không lâu lắm, đã có một bàn thức ăn ngon và đắc đầy món nổi tiếng trình lên.

Cô bé cà lăm mới đầu còn nhăn nhó, sau đó liền chỉ quan tâm đến ăn, quả nhiên là một nha đầu không tim không phổi, cùng Mộ Vi Lương, nữ thi, đều có một ít chỗ giống.

Ninh Phàm trầm mặc.

Mặc dù biết rõ cô gái này là hồn thứ hai của nữ thi, nhưng khiến cho hắn giết cô gái này đoạt hồn, lại vô luận như thế nào làm không được.

Cô gái này, rõ ràng là một phiên bản Mộ Vi Lương... lúc nàng ấy 10 tuổi...

- Ai...

Hắn xoa xoa đầu của cô bé cà lăm. Cô bé cà lăm lập tức ngậm hết một miệng thức ăn, mở to hai mắt, nâng lên đầu nhỏ, bày tỏ không hiểu.

- Tiểu Hoàn làm chuyện bậy rồi sao?

- Không, ăn thôi...

Ninh Phàm cười khổ.

Ta đang suy nghĩ rốt cuộc có nên giết ngươi hay không... lời như thế hắn có thể nói ra sao?

Cô bé cà lăm ngươi tên là Tiểu Hoàn, ngươi họ Mộ. Ngươi nên gọi Mộ Tiểu Hoàn, ngươi có biết, có biết...

Dáng vẻ ngốc ngếch của nàng so ra cũng như Chỉ Hạc vậy...

Trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ, rọi vào tửu lâu. Bắc Mạc thành yêu đăng đua nhau thắp sáng, lên đèn huy hoàng.

Đã lâu rồi hắn không bình tĩnh ăn bữa cơm như vậy... Ninh Phàm nhìn cô bé cà lăm, trong đầu thoáng qua một chút ôn tình.

- Sư tôn nói ta phải phơi mặt trời nhiểu một chút, ta đi ngay cả thời gian phơi trời chiều, đều ít như vậy...

Trong sự ôn tình thật đơn giản nơi đây, một tia tình cảm thiếu sót nhất của tâm cảnh Ninh Phàm, từ từ được bổ sung hoàn toàn.

Tâm cảnh, chậm rãi đề thăng, cuối cùng đột phá đến nguyên anh điên phong.

Vào lúc hắn đột phá tâm cảnh, trong mắt tinh mang chợt lóe, nhưng thoáng qua rồi biến mất.

Một màn này, không đưa tới bất luận kẻ nào chú ý. Phải nói, không có bất kỳ người nào không có mắt, dám sau khi Ninh Phàm hiển lộ thực lực, lại đi trêu chọc hắn.

Chỉ có Lục Uyển Nhi chú ý tới.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không khỏi kinh ngạc khó có thể tin. Từng cổ một ngôn ngữ nịnh nọt, lấy lòng của Hạo Thần bên cạnh, càng thêm nửa câu không nghe vào trong lòng.

- Hắn lại trong một bữa cơm, đột phá tâm cảnh tu vi!

Cơ hồ lập tức, Lục Uyển Nhi đứng dậy, khó có thể hiểu được nhìn Ninh Phàm.

Người này tâm cảnh đã là nguyên anh điên phong, hẳn không sai được!

Người này có yêu lực, càng thêm 1500 giáp hùng hậu hơn so với nguyên anh điên phong, đây cũng không sai!

Nhưng người này, chỉ là nguyên anh sơ kỳ điểm này cũng không sai!

Pháp lực đủ, cảnh giới không đủ, dĩ nhiên là bởi vì yêu huyết không có lần thứ hai giác tỉnh.

Chẳng qua là dựa vào ánh mắt duyệt vô số người của Lục Uyển Nhi, trong mắt nàng, giờ khắc này Ninh Phàm, làm nàng chỉ có nhìn lên. Một sự tồn tại như vậy, sẽ…thất bại ở yêu huyết lần thứ hai giác tỉnh hay sao?!

- Tựa hồ yêu huyết giác tỉnh, là ti chưởng phụ thân của Hạo Thần. Chẳng lẽ người này, lúc Lục Bắc giác tỉnh yêu huyết đã... động tay chân?!

Đúng rồi, nếu không phải như vậy, lấy tư chất yêu nghiệt của Ninh Phàm, nếu như huyết mạch trì trệ, sẽ không cách nào giác tỉnh yêu huyết?!

Lục Uyển Nhi nghĩ tới khả năng này, nàng lập tức ánh mắt không thích, nhìn về Hạo Thần, nhẹ khẽ hừ một tiếng.

Ca ca của mình chấp chưởng yêu thành, lại có người bởi vì tư oán, mà mai một Lục Bắc người tài giỏi như thế!

Mà nàng lại chợt nghĩ, Lục Bắc người này, vì sao tiếng xấu chiêu chương, liền tựa hồ có thể nói xuôi được rồi.

Có lẽ bởi vì năm đó Lục Bắc, yêu huyết giác tỉnh thất bại, bị người mưu hại, tự nghĩ thực lực không đề thăng, không thể hiển lộ phong mang, cho nên tự ô danh tiếng, làm chuyện hoàn khố, che dấu tai mắt người, lưng đeo cái tên ’nguyên anh yếu nhất ', làm tất cả mọi người xem thường mình. Thực ra, hắn lại trong bóng tối cố gắng tu luyện, tích góp yêu lực, chờ đợi có ý hướng một ngày, thực lực đủ, lần nữa giác tỉnh yêu huyết, nhất cử đột phá nguyên anh điên phong!

Lục Uyển Nhi nghĩ tới tính khả năng này, nàng nhất thời cảm thấy, ban đầu, Lục Bắc nhiều lần gặp mặt đều trêu đùa mình, hôm nay xem ra, cũng không thế nào ghét được rồi.

Đây là một nam tử ẩn nhẫn... Mà một ngày bộc phát, là tín hiệu hắn quật khởi!

Lục Uyển Nhi cũng không biết, mình triệt triệt để để nghĩ lầm rồi. Tên hoàn khố nhiều lần trêu đùa nàng, đúng là phế vật Lục Bắc. Còn tuyệt thế cao thủ trước mắt, bất quá chỉ là một tên giả Lục Bắc, căn bản không có nhiều điều quanh co gì ở trong đó.

Về phần Hạo Thần, y đang lấy lòng Lục Uyển Nhi, chợt bị vẻ lạnh lùng hừ một cái của nàng, lập tức cứng đờ.

Hạo Thần thật không biết, mình câu nào nói sai, đắc tội tiểu cô nãi nãi này như thế.

Y càng không biết, mình bởi vì đủ loại hiểu lầm, mà bị Lục Uyển Nhi cho rằng là kè đồng lõa bày ra cái bẫy hại Lục Bắc giác tỉnh thất bại!

- Uyển Nhi tiểu thư, không biết tại hạ câu nào chọc tiểu thư bất mãn thế chứ...?

Hạo Thần cười xòa, hôm nay thật là xui tận mạng rồi. Hạo Thần chọc Lục Bắc, không ngờ Lục Bắc hẳn là một người ẩn sâu không lọt, một người ngay cả lệ khí cũng có thể giết người. Hạo Thần chọc Lục Uyển Nhi, nhưng y tự hỏi lòng, mình tối nay biểu hiện rất kính cẩn, tuyệt đối không nói sai một câu nói nào, Lục Uyển Nhi, tại sao tức giận?!

Luôn luôn có một lý do a!

- Xin lỗi, Uyển Nhi có chút mệt mỏi, đi trước một bước, công tử mời tự nhiên...

Lục Uyển Nhi lấy khăn lau sạch môi, đứng dậy, ánh mắt phức tạp, từng bước đi về phía Ninh Phàm.

- Công tử đang chuẩn bị, giác tỉnh yêu mạch phải không?

- Ách, làm sao nàng biết...?

Ninh Phàm âm thầm cổ quái, cô gái này chẳng lẽ cũng có thiết ngôn thuật, làm sao nàng ấy biết mình tính kế gì chứ.

Cho dù Ninh Phàm thông minh nữa thì nhất định không ngờ đến ý tưởng điên khùng của Lục Uyển Nhi.

- Công tử vì sao chậm chạp không đi, là sợ tiểu nhân làm hại sao?

- Tiểu nhân ư?

Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên người Hạo Thần ở đối diện, vừa khéo cùng ánh mắt oán hận của y chạm nhau, thấy buồn cười.

Tiểu nhân mà cố gái này nói chính là Hạo Thần đây... Lục Uyển Nhi quả nhiên có ý tứ, Hạo Thần mời nàng ăn cơm, mình đánh y. Nhưng kết quả, Lục Uyển Nhi lại giúp mình nói chuyện, lại gọi Hạo Thần là tiểu nhân...

Bất quá cũng đúng, từ trong ký ức của Lục Bắc, Ninh Phàm hiểu rằng, phụ thân của Hạo Thần là Lô Tông Vân. Đấy là một gã yêu tu đại tu sĩ. Lô Tông Vân có một thân phận khác ở Bắc Mạc thành, là huyết mạch trì tế ti, phụ trách nguyên anh yêu tộc lần thứ hai giác tỉnh huyết mạch.

Mình hôm nay đánh Hạo Thần, Lô Tông Vân đó cũng không biết là có tăng thêm trả thù với mình hay không.

Chẳng qua Ninh Phàm căn bản không coi Lô Tông Vân ra gì. Lô Tông Vân loại yêu tộc cấp bậc này, Ninh Phàm ở đệ nhất giới, một tháng giết 300 tên!

- Ta không sợ tiểu nhân, ít nhất, người này không đáng giá ta coi vào đâu.

Ninh Phàm lắc đầu.

- Vì sao công tử chậm chạp không đi giác tỉnh huyết mạch...?

- Chiến công không đủ!

Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Thật giống như tự giễu, nhưng nụ cười này chợt rùng mình.

Một cổ thanh thế thật lớn, giữa một thoáng, cuốn ùa cả tòa Minh Ngọc lâu!

Ngay trong lúc cổ khí tức này đến, tất cả yêu tộc cao thủ, không người nào có thể ngồi vững, đua nhau bị khí thế ép nằm đầy đất.

Khí tức kia thật là khí thế bá đạo!

Nhưng khí thế kia, cuốn ùa tới phía Ninh Phàm cùng Mộ Tiểu Hoàn, lại vào lúc Ninh Phàm phẩy tay áo một cái, khí thế nát bấy.

- Một tên Lục Bắc khá lắm! Dưới uy áp của bản tướng, ngươi vẫn bất động thanh sắc! Ta vốn còn không tin lời nói của Nghiêu Uyên, khó trách hắn khen ngợi ngươi đến mức thiên hoa loạn trụy. Nếu không phải lần này tận mắt nhìn thấy, bản tướng cũng khó tin tưởng, Lục Bắc có tiếng xấu náo loạn ở Bắc Mạc thành ta, hẳn là một tên... cao thủ ẩn nhẫn như vậy! Sự nghi vấn của Uyển Nhi muội muội ta, cũng là nghi vấn của bản tướng. Ngươi, Lục Bắc, thân là yêu tộc, hẳn có dũng mãnh tinh tiến, hùng tâm nghịch lưu mà lên, nhưng thao quang mịt mờ, ẩn tính mai danh! Ngươi, vì sao không một lần nữa giác tỉnh yêu huyết chứ?

Bên cạnh Lục Uyển Nhi, một thanh niên mặc áo giáp đen, từ từ xuất hiện.

Uy áp bá đạo đó chính là người này phát ra!

Bắc Mạc thành yêu tướng, Lục Sinh!

- Chiến công ư? Được! Bản tướng cho một mình ngươi cơ hội lấy được chiến công! Hôm nay, ngươi nếu có thể đặt chân Minh Ngọc lâu tầng thứ mười, chịu đựng uy áp của hóa thần trung kỳ, bản tướng sẽ cho ngươi 5 vạn chiến công! Sau đó, bản tướng cho ngươi 10 ngày, giết một người, nếu ngươi làm được, bản tướng lại cho ngươi 5 vạn chiến công nữa, trước sau 10 vạn, đủ ngươi giác tỉnh một lần yêu mạch. Lấy tư chất ngươi, nếu không có tiểu nhân gày bẫy, tất có thể một lần thành công, chẳng qua là, ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến này không?

Thanh niên mặc áo giáp đen ánh mắt sáng lên, trong La Vân bộ, người có thể làm hắn cảm thấy đè nén, chỉ có một mình phong hiệu yêu tướng!

Nhưng từ trên người Ninh Phàm, thanh niên mặc giáp đen càng cảm thấy một chút cảm giác bị áp bách!

Hắn cho Ninh Phàm khiêu chiến này, vừa là không muốn mai một nhân tài, cũng thử dò xét thực lực chân thật của Ninh Phàm.

10 vạn chiến công, nguyên anh tầm thường sơ kỳ, sợ là bách chiến cũng khó khăn lấy được.

Nhưng thanh niên mặc giáp đen lại cho Ninh Phàm một cơ hội rất lớn, cơ hội này, hắn muốn nhìn một chút, Ninh Phàm có thể nắm bắt hay không!

- Lục Bắc, ngươi có thể bước lên Minh Ngọc lâu tầng thứ mười!

- Ta không làm được!

Ninh Phàm lãnh đạm đáp.

- Cái gì?

Thanh niên mặc áo giáp đen ánh mắt hơi thất vọng, chẳng lẽ mình coi trọng người này?

- Nếu ta mạnh mẽ lên tầng thứ mười, thì tửu lầu này tất sẽ đổ sụp!

Thanh niên áo giáp đen nhìn thật sâu Ninh Phàm một cái.

Nhãn lực của người này quả nhiên bất phàm!

Uy áp trận pháp của Minh Ngọc lâu cực kỳ đặc thù, chín tầng trước cũng đã đành, tầng thứ mười, có bày một trận pháp đặc thù, chỉ có một mình phong hiệu yêu tướng mới có thể vào. Dưới hóa thần trung kỳ, không cách nào tiến vào, nếu thật có người có thể vào, tửu lâu này cũng xúc phát trận pháp, hỏng mất!

Phong hiệu yêu tướng, không thèm để cho người nào dùng cùng một phòng với hắn!

Ninh Phàm có thể nhìn ra băng lâu chi trận ở tầng thứ mười, nhãn lực đó, liền nói rõ người này trận đạo tu vi kinh người!

- Tiểu tử cuồng vọng khá lắm! Minh Ngọc lâu này, chính là lấy yêu giới nguyệt quang chi tinh tạo nên, mặc dù tan rã, cũng có thể hóa ánh trăng trọng tố, ngươi, không cần lo lắng! Tửu lâu này từ lúc mới lập nên, tổng cộng vỡ qua ba lần. Nếu ngươi có thể khiến cho nó vỡ lần thứ tư, 5 vạn chiến công mà bản tướng hứa hẹn, thuộc về ngươi tất cả!

- Như vậy, Lục mỗ liền tiếp nhận sự khiêu chiến này... Tiểu Hoàn, chớ ăn nữa, đợi lên tới tầng mười, rồi hãy ăn tiếp!

Ninh Phàm dắt cô bé cà lăm, bước đi về phía cầu thang ngọc của tầng thứ sáu.

Thanh niên áo giáp đen sắc mặt biến đổi, nhắc nhở:

- Minh Ngọc lâu này, uy áp căn cứ số người mà đề thăng gấp bội. Ngươi dắt thiếu nữ người phàm này lên lầu, uy áp của tầng thứ mười, có thể so với hóa thần hậu kỳ, tầng thứ chín, có thể so với hóa thần trung kỳ, cho dù tầng thứ chín, ngươi chưa chắc đã có thể lên... Ngươi, nhất định phải dẫn nàng cùng lên lầu sao?

- Không sai, để một mình Tiểu Hoàn ở lại... ta không yên lòng!

Ninh Phàm một bước, bước lên nấc thang, một bước, Minh Ngọc lâu lại run mạnh lên, thật giống như run rẩy, lại thật giống như sợ hãi!

Đông Minh chung trong người, giờ khắc này Ninh Phàm, bóng lưng của hắn ung dung sinh một loại khí vận. Bóng lưng này thoáng một cái, lại làm tất cả yêu tộc ở tại chỗ cơ hồ nhất tề dâng lên lòng thần phục!

Dưới bóng lưng đó, thanh niên áo giáp đen lần đầu tiên đối mặt Ninh Phàm, tâm thần chấn động.

- Bóng lưng của người này... có chút, có chút...

Bóng lưng kia cho thanh niên áo giáp đen một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Hắn dần dần hồi tưởng lại, đó là lúc hắn lần thứ ba yêu huyết giác tỉnh, sau lễ bái tượng đá của yêu tổ, từng được ban cho ’Phản tổ chi lực', cũng dựa vào lực lượng này hoàn thành lần thứ ba huyết mạch giác tỉnh. Đó là, yêu tổ hư ảnh ban cho hắn phản tổ chi lực, bóng lưng của người đó chính là loại cảm giác bị áp bách này...

- Yêu tổ!

Thanh niên áo giáp đen, ánh mắt dần dần dâng lên bất khả tư nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.