Hợp Thể Song Tu

Chương 177: Chương 177: Chém yêu như ma, chiến công như mưa!




Trong Cự tán quan, có hai tin tức, một tốt một xấu truyền ra vào lúc đó.

Tin tức xấu, Cự tán quan ngàn dặm linh mạch hủy hết, nhưng chuyện này một mình Tuyết tôn chịu đựng, tự xưng là vì chữa thương giải độc, mượn địa mạch lực.

Như vậy, cũng không có người thức thời truy cứu chuyện này nữa, chỉ tiếc cho dù yêu triều đã qua, Cự tán quan cũng tất bởi vì mất đi linh mạch, trở thành phế quan.

Tin tức tốt, tất nhiên là chuyện Tuyết tôn khỏi bệnh đã được giải độc!

Khoảng cách Ninh Phàm tiến vào Đại Tấn quốc thổ đã qua một tháng rưỡi, còn lại một tháng rưỡi đến ngày Truyền tống trận khai ra.

Hắn không còn thời gian trì hoãn nữa, phải đạt được chiến công!

Ngày quyết chiến tới gần, Tuyết tôn hạ lệnh, Vũ điện 19 Nguyên anh, tấn vệ 14 nguyên anh, hợp lại 33 người, mỗi một đội có 3 người, đều dẫn chiến bộ tiêu diệt yêu triều cứ điểm.

Yêu triều chi yêu, giết không hết, nguyên nhân của chuyện này chính là có Nguyên anh lão yêu ở đất thất thủ thiết trí “Điểm yêu thành”, lấy điểm yêu thuật điểm hóa tiểu yêu!

Loại điểm hóa thuật này có thể cưỡng ép đem phổ thông gia súc điểm hóa thành yêu, cũng có thể đem Ích mạch, Dung linh, Kim đan yêu vật cưỡng ép tăng lên gấp đôi yêu lực. Nhưng mà cái này chính là đề thăng chi yêu, trong mấy tháng hẳn phải chết, thần trí mơ hồ, trạng thái như điên cuồng.

Yêu triều chỉ trì hoãn, vì là yêu tướng hóa rồng tích góp thời gian, nhưng nếu mặc kệ không để ý tới, đối với nhất cử bình yêu cũng phiền toái.

Ninh Phàm phụ trách tiêu diệt là tây bắc vực Lăng Tuyệt đỉnh!

Nơi này có một yêu thành ở một dãy đỉnh núi, đặc biệt điểm hóa chim muông chi yêu, tin đồn có vài Nguyên anh lão yêu trấn thủ.

Bên ngoài Cự tán quan, một nhóm 21 tên chiến bộ Kim đan, 257 tên Tấn quốc Dung linh, ngồi “Tấn toa”, theo Ninh Phàm cùng mọi người chạy thẳng tới đỉnh Lăng Tuyệt!

Tấn toa là một phi thuyền hình thoi, độn tốc cực nhanh, không phải là lâu thuyền có thể so cùng nó. Nhưng khuyết điểm là chiếc thuyền này quá nhỏ, khó bày pháp trận phòng ngự, mà độn tốc của nó sinh phong, không phải là Ích mạch tiểu bối có thể chống đỡ, chỉ có trên Dung linh mới có thể ngồi lái.

Cũng đồng hành với Ninh Phàm là hai vị Nguyên anh, một là Giới Hưu, hai... là Vân Nhược Vi.

Họp thành đội là lấy lao tới Cự tán quan trước sau quyết định. Vân Nhược Vi tới gần cuối cùng mới đến tới, mà Ninh Phàm cùng Giới Hưu chính là chót hết mới đến.

Ninh Phàm cùng Vân Nhược Vi, giữa hai người có một tia lúng túng nhỏ. Đối với Ninh Phàm mà nói, ngày đó khinh bạc Vân Nhược Vi, thật sự là hành động bất đắc dĩ. Nhưng đối với Vân Nhược Vi, tâm ma thâm căn cố đế kia căn bản không phải một câu ân hận có thể lắng xuống.

- Chuyện ngày đó, xin lỗi!

- Chuyện Lan Nhược tự ta đã quên rồi, ngươi không cần lưu tâm! Ngược lại là ngươi, ngươi về chút lai lịch kia, ta đều biết, cũng không cần cậy mạnh. Nếu sau này trong yêu thành có Nguyên anh trung kỳ yêu vật, giao cho ta đối phó.

Vân Nhược Vi là Nguyên anh trung kỳ, Ninh Phàm lá bài tẩy tuy nhiều, rốt cuộc chẳng qua là nửa bước Kim đan, mặc dù có lá bài tẩy có thể kháng cự hạ Vân Cuồng một kiếm, cho dù hoành sát Kim đan chi yêu như con kiến hôi, cho dù có tứ chuyển luyện đan thuật, nhưng nếu thật cùng Nguyên anh trung kỳ chi yêu liều mạng sinh tử, nguy hiểm không nhỏ.

Lời nói của Vân Nhược Vi không có lòng khinh thị, thí dụ như, chém chết Nguyên anh chi yêu, đối phương yêu anh sẽ chạy trốn, chém chết yêu anh, độ khó không nhỏ. Nàng xem ra, Ninh Phàm rốt cuộc không phải Nguyên anh kỳ tu vi, sẽ không thể thuấn di, muốn hoàn toàn diệt đi lão yêu yêu anh, khó khăn...

Ninh Phàm không cãi lại, giải thích, đối với kế hoạch tác chiến, đều do Giới Hưu cùng Vân Nhược Vi chế định, mà hắn thì đứng lặng đầu toa thuyền, đứng chắp tay, nhắm mắt không nói.

Dưới chân là mọi chỗ phế tích, núi sông cũ, nơi nơi thương di.

Có từng đội yêu tộc không biết sống chết, linh linh tán tán, tụ ba tụ năm, chặn đánh Tấn toa.

Có phần lớn là Dung linh chi yêu, bất chợt có Kim đan, mỗi lần gặp phải Kim đan đỉnh phong chi yêu, trên thuyền tu sĩ đều âm thầm khẩn trương.

Nhưng bọn yêu vật hung ác làm bọn họ khẩn trương, lại thường thường chưa đến gần Tấn toa, thì có một cổ kiếm niệm màu mực như mực đen điểm ở trường không, tan ra. Kim đan sơ kỳ yêu vật trở xuống, cơ hồ vừa đối mặt liền từng nhóm chết đi. Sau đó bọn tiểu yêu bị Ninh Phàm một quyền băng toái, đánh thành phấn vụn!

Đốt Huyết đan luyện hóa trong người!

Sát ý khơi thông!

Cự Cốt quyết tấn thăng, đột phá cảnh giới thứ ba!

Công ngọc chiến công, tăng vọt như mưa!

21 tên chiến bộ Kim đan, ít nhất đều là Kim đan hậu kỳ, không ít cũng từng đi theo Nguyên anh khác đuổi diệt qua yêu triều, nhưng chưa bao giờ có tên Nguyên anh nào có thể ung dung như Ninh Phàm, một đạo kiếm niệm, hoành sát tiểu yêu!

Kiếm niệm là thần thông thật mạnh!

Chu Minh lão tổ này thật là đáng tiếc, sinh ở Vũ giới. Nếu hắn sinh ở Kiếm giới, nhất định được những Kiếm giới Toái hư coi trọng, thu làm môn tường đệ tử, hết lòng đào tạo, vạn năm sau, nhất định là một vị Toái hư kiếm đế!

Có Ninh Phàm một người đại bao đại lãm, những thứ Kim đan này ngược lại vui vẻ không liều mạng, chỉ thỉnh thoảng xuất thủ, giết tiểu yêu lọt lưới, an toàn là đệ nhất.

Kiếm niệm đối với niệm lực hao tổn trong mắt, nhưng Ninh Phàm có không ít đan dược khôi phục, một khi trải qua tiêu hao, lập tức bổ sung.

Ba ngày, cộng đi trước đi mười vạn dặm, Ninh Phàm chém yêu qua ngàn tên, chiến công đã có 25 vạn!

Mà lúc chém yêu, lúc một tên Kim đan đỉnh phong lão yêu chết đi, ngưng kết ra một viên đạo quả, bị hắn thu hồi.

Như vậy, trong trữ vật đại của hắn, có hai viên đạo quả! Cái này đúng là thủ đoạn nhanh chóng đề thăng tu vi sau khi hắn đột phá Kim đan!

Nhiệm vụ xếp bày Dung linh tu sĩ trận thế, sai phái Kim đan chiến bộ, những thứ này đều do Vân Nhược Vi cùng Giới Hưu phụ trách.

Ninh Phàm chỉ phụ trách quét sạch bọn yên cản đường!

Ba ngày sau, bọn họ đã gần đến Lăng Tuyệt đỉnh!

Ngoài ngàn dặm, một tòa đỉnh núi cao vạn trượng, như đao kích chọc trời, hiểm trở phi phàm ở đỉnh, một tòa yêu thành thật to mọc lên, hắc khí che trời.

Khắp bầu trời bị khói mù che đậy, khi Tấn toa ép tới gần, lập tức có yêu triều đông nghịt nhào ra từ trong thành, tinh lại có nhiều đến mấy vạn!

Một cổ điêu tàn, máu tanh yêu khí lan tràn ra, chính là chiến bộ Kim đan, tất cả từng tên sắc mặt kịch biến.

- Không ngờ tới! Trong Điểm yêu thành, lại điểm hóa nhiều yêu vật như vậy! Cũng may mấy chục ngàn yêu vật này phần lớn là Ích mạch Cầm tộc chi yêu, Dung linh chi yêu bất quá gần ngàn, Kim đan chi yêu bất quá vượt trăm. May là như vậy, yêu vật nơi đây đã vượt xa tu sĩ ngồi Tấn toa.

Có hơn bốn đạo quang hoa, từ trong yêu thành phi độn ra, đạp không mà đứng.

Bốn tên đều là Nguyên anh lão yêu!

Ba tên sơ kỳ, cảnh giới chưa ổn, tựa hồ cưỡng ép đề thăng tới Nguyên anh. Mà trung kỳ là một lão giả tóc bờm sư tử, tướng mạo bình thường, trong mắt lại lộ ra huyết sắc sâm sâm, mi tâm có một huyết sắc phù văn.

- Ha ha! Nhân tộc cuồng vọng, lại dám bằng chút nhân mã này xâm nhập thủ phủ của yêu tộc ta, giết!

Lão ta ra lệnh một tiếng, mấy vạn yêu triều, lập tức đứng như rừng trên yêu vân, cuốn tới từ ngoài ngàn dặm!

Yêu vân kia quá nhanh, chỉ sợ không tới mấy chục hơi thở phải đụng vào toa thuyền!

Trên Tấn toa, Giới Hưu cùng Vân Nhược Vi tất cả đều sắc mặt ngưng trọng.

- Không ngờ tới đối phương lại có bốn tên Nguyên anh, bất quá theo như Giới mỗ xem ra, ba người trong đó đều có bí pháp thôi sinh, thực lực kém lão đạo. Thế nhưng trung kỳ cũng là lão yêu thứ thiệt, thậm chí vô cùng có thể là bạn sinh chi yêu của yêu tướng kia...

- Không có biện pháp, Tóc bờm sư tử lão yêu giao cho ta đối phó, ba người còn lại do ngươi cùng Chu Minh đạo hữu chống lại một hai... Bỏ thuyền, xông ra giết!

Vân Nhược Vi một tiếng ra lệnh, 21 tên Kim đan hậu kỳ, 257 tên dung linh, chỉ có đón da đầu, từ trên Tấn toa phi độn mà lên, hợp bày trận pháp, nghênh đón yêu triều.

Về phần Vân Nhược Vi thì một người một ngựa, thuấn di ra, chạy thẳng tới Tóc bờm sư tử lão yêu. Lão yêu tựa hồ ý thức được Vân Nhược Vi là nhân tộc tu sĩ đứng đầu, lập tức vọt lên, nghênh chiến!

Ninh Phàm ánh mắt lãnh đạm, không sợ hãi, chỉ có thất vọng.

Tóc bờm sư tử lão yêu kia không thể nghi ngờ là bạn sinh chi yêu của yêu tướng, nhưng lại không phải là nữ yêu, như vậy thì không cách nào thu làm đỉnh lô... 12 bạn yêu cũng không phải toàn bộ là nữ nhân, kế hoạch thu hết 12 yêu bỏ đi lúc này.

Như vậy chỉ có giết!

Quanh thân phong lôi chợt động, sau lưng ngân dực ba trượng đã sinh!

Hai cánh động một cái, phong lôi vang lớn, Ninh Phàm thật giống như một đạo ngân mang, xông thẳng đi về phía yêu vân!

Độn tốc này bất quá Nguyên anh sơ kỳ, nhưng mà khí thế phi độn, lại khiến cho Tóc bờm sư tử lão yêu tâm thần đều run lên một cái!

- Diệt!

Giờ khắc này, Ninh Phàm thật giống như Thần Ma!

Hai cánh rung lên, như vào chỗ không người! Kiếm niệm đảo qua, lưu quang màu mực, đem yêu vân tung hoành đó cắt thành vô số mây bể, ngay lập tức có mấy trăm Ích mạch, Dung linh chi yêu, thân thể cắn nát, kêu rên mà chết!

Không đủ, không đủ, không đủ!

Đốt Huyết đan, từng viên luyện hóa, Phần huyết đan, một tia lan tràn, sát ý bay lên!

Mấy chục hơi thở, hai quân rốt cuộc phi độn ngàn dặm, đánh sáp lá cà, nhưng mấy chục ngàn yêu binh, lại bị một mình Ninh Phàm, mấy mươi lần kiếm niệm càn quét, diệt đi gần mười ngàn yêu vật!

Từng tên yêu vật, phàm là ánh mắt chạm đến Ninh Phàm không khỏi sợ hãi!

Cự Cốt quyết, dưới Phần Huyết đan dược liệu, đột phá tầng thứ ba cảnh giới thứ tư!

Vân Nhược Vi đang cùng Tóc bờm sư tử lão yêu giằng co, thầm kinh hãi kiếm niệm của Ninh Phàm mạnh. Còn Tóc bờm sư tử lão yêu, giờ phút này sắc mặt âm trầm như nước, cuồng nộ quát:

- Mãng vương! Điêu vương! Hai người các ngươi ngăn lại người này, chớ để cho hắn lại giết sạch tiểu yêu! Tượng vương, ngươi đi diệt bọn Hạt Mục nhân tộc đó đi!

Tóc bờm sư tử một lệnh vừa ra, lập tức có một hắc hán mập mạp thân cao hai trượng, ngăn trở đường đi của Giới Hưu. Mà một tên bạch y tú sĩ cùng tên hán tử gầy mặc áo bào vàng thì vây công tới Ninh Phàm.

Yêu triều cùng nhân tộc đóng binh, lập tức có vô số yêu tộc, tu sĩ từ trường không rơi xuống, chết đi.

Hết thảy rơi vào trong mắt Ninh Phàm, chỉ hóa thành lạnh lùng mà thôi.

Huyết dịch của hắn dưới dược lực thiêu hủy, ánh mắt như lợi kiếm, quét qua bạch y tú sĩ cùng hán tử gầy áo bào vàng!

Hai yêu sắc mặt đại biến! Ánh mắt này cực kỳ sắc bén!

- Hoàng huynh, hai người bọn ta mau xuất thủ, chớ lưu tình! Người này lợi hại!

- Biết rồi! Yêu thuật, “Hoàng phong”!

- Yêu thuật, “Lân xà”!

Hai yêu đồng loạt bấm pháp quyết, tự bị điểm hóa thành yêu, hai yêu mạng không lâu, cho dù Ninh Phàm đáng sợ nữa, hai yêu bọn họ cũng phải thề đánh một trận!

Hai loại yêu thuật này, bất quá khó khăn lắm đạt tới anh cấp, nhưng hai yêu hiển nhiên chỉ quyết cứng ngắc, hoàn toàn không thành thạo.

- Hừ! Điểm yêu thuật này không đủ! Bể!

Kiếm niệm của Ninh Phàm đảo qua, vô luận là hoàng phong, hay yêu thuật mười vạn cái niệm lực ngân xà biến hóa, đều bị kiếm niệm màu đen cắn mạnh nát bấy!

Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra Hắc thi, lệnh:

- Hắc giáp, ngươi giết tên bạch y! Ta giết tên hoàng bào!

Dứt lời chân hắn đạp xuống một cái, hai cánh rung lên, thật giống như một thanh kiếm quang, bắn thẳng đến hán tử gầy mặc hoàng bào.

Vốn là bạch y và hoàng bào, hai yêu hợp lực đối phó Ninh Phàm, ỷ mình nhiều người, cũng ít chút sợ, lại vạn vạn không ngờ được, Ninh Phàm lại có một cỗ hắc giáp luyện thi cấp Nguyên anh!

Luyện thi đánh ra từng quyền, căn bản không phòng ngự yêu thuật của bạch y tú sĩ, đảm nhiệm yêu thuật đánh trên thân thể. Mỗi một quyền của hắn đều mang thi khí vô tận, cho dù bạch y khổ khổ né tránh, vẫn bị thi khí ảnh hưởng đến, mà yêu lực càng ngày càng vận chuyển đình trệ.

Về phần tên gầy mặc hoàng bào, lại kinh hãi muốn chết trong ánh mắt không thể tin của y, Ninh Phàm quát lạnh một tiếng, hóa thân thành cự nhân 36 trượng!

Cự Cốt quyết tầng thứ ba, đề thăng một cảnh giới công pháp nhỏ, cự nhân chi thân đề thăng 12 trượng!

Trước mặt cự nhân 36 trượng, hán tử gầy mặc hoàng bào nhỏ bé chỉ có vào khoảng ngón tay của cự nhân, cũng vào lúc Ninh Phàm thân thể hóa cự dâng lên một tia nguy hiểm hẳn phải chết!

- Băng toái!

Quyền ra, băng toái, ngàn trượng đóng băng!

Thiên địa quanh người hoàng bào gầy rung mạnh một cái, một thân bảo giáp trực tiếp dưới một quyền nát bấy, hộc máu ra, đã là trọng thương!

Tự nghĩ trốn cũng sẽ chết, không trốn cũng chết, Hoàng Bào đưa ra quyết định cứng rắn, quanh thân cuốn lên hoàng phong yêu thuật.Trong yêu thuật đó, hóa thành ba đạo yêu ảnh, chia ra xông về mắt của cự nhân, mỗi người tay cầm hoàng sa trường mâu, định đâm mù mắt của cự nhân.

Ba đạo yêu ảnh, hai hư một thực, thuật này chính là tiểu yêu thuật thường thất nhất trong yêu thuật, phân ảnh thuật!

Phân ra thân ảnh, khiến người mê muội, nhưng mà mê muội này trong mắt cự nhân lại hóa thành một tia châm chọc.

Kiếm niệm của hắn đảo qua, lập tức, hai đạo hư ảnh không chịu nổi kiếm niệm, bạo tán thành hư ảo. Chính là hoàng bào chân thân dưới kiếm niệm đảo qua, lần nữa nơi cổ họng chợt phun ra máu tươi!

- Sao, làm sao...?

Y không kịp nói xong một câu cuối cùng, cự nhân dùng bàn tay vỗ một cái, như bóp chết chim tước vậy, đem đường đường hoàng bào Nguyên anh, bóp chết trong lòng bàn tay, trở thành thịt nát, một miệng ăn vào yêu thân huyết nhục của hoàng bào!

Chính vào lúc hoàng bào bỏ mình, một đạo tiểu điêu yêu anh màu vàng, lập tức cuốn lên một trận yêu phong, lấy tốc độ có thể so với trung kỳ tu sĩ thuấn di lập lòe mà chạy!

Nếu tu sĩ chết, chỉ cần Nguyên anh không hủy, nhưng hồn vào Nguyên anh, lấy Nguyên anh làm thân thể chạy thoát thân. Vả lại Nguyên anh thuấn di tốc độ thường thường so với bổn tôn nhanh hơn một cảnh giới nhỏ. Yêu tộc nếu hóa hình, có yêu anh, thì cũng tương tự. Chỉ tiếc, Nguyên anh yêu anh cũng yếu ớt hết sức, trừ phi tìm một cỗ thân thể khác đoạt xác trọng sinh, nếu không chính là tầm thường đan cấp pháp thuật cũng đủ để thương tổn đến những thứ anh thể này.

Mắt thấy yêu anh chạy trốn, Ninh Phàm cũng không đuổi. Không đuổi kịp, nhưng cũng không cần đuổi!

Cự nhân mi tâm, lôi tinh chợt lóe, lập tức trong trăm dặm lôi minh không ngừng!

Yêu anh ngay lập tức chạy trốn trăm dặm, vẫn chưa ung dung, bỗng nhiên toàn thân dâng lên cảm giác bị lôi đình phong tỏa!

Ngay đầu, một đạo lôi đình đánh xuống!

Lôi đình kia khiến cho yêu anh sắc mặt kinh hoàng, lần nữa thuấn di, trốn ra ngoài trăm dặm. Nhưng y thuấn di, thật giống như đem lôi đình cùng thuấn đi theo, vô luận trốn bao xa, lôi đình luôn treo trên đầu!

Một màn này tựa như lúc Kim đan chi yêu độ hóa hình kiếp đối kháng lôi kiếp vậy, bị phong tỏa, không cách nào chạy ra khỏi!

Sau khi y liên tục thuấn di ra mấy ngàn dặm, yêu anh rốt cuộc pháp lực không yên, khó đi chạy thoát thân nữa, bị một đạo lôi đình đánh xuống, một mạng ô hô!

Không tới mười hơi thở, Ninh Phàm đã chém lấy được một tên Nguyên anh!

Cự nhân chi thân hét lớn một tiếng, âm thanh hòa với lôi đình, trăm dặm lôi đình khiến cho bầy yêu sợ hãi run rẩy!

Yêu tộc úy lôi kiếp!

Ngày đó Tấn quân chỉ dựa vào lôi thần tinh, liền nguyện ý lưu Ninh Phàm ở nước Tấn, chính là nguyên nhân này!

Tóc bờm sư tử, hắc hán, bạch y, ba người hết thảy đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhất là tên bạch y sau khi hoàng bào chết, y hiển nhiên trở thành đối tượng công kích thứ hai của cự nhân!

- Không, không xong rồi!

Xem ra mình đường đường Nguyên anh yêu vương, lại như chim tước vậy, bị cự nhân tùy tiện bóp chết. Tên quần áo trắng tâm thần run rẩy, cho dù trốn cũng sẽ chết, nhưng chết kiểu như vậy tốt hơn bị cự nhân bóp chết, ăn vào!

Y không muốn…không muốn chết trong miệng của cự nhân, bị nhai bể! Y không muốn!

Hắn nhất thức yêu thuật, đánh văng ra Hắc thi, thuấn di liền trốn, nhưng nguyên lực thiên địa, lại bị cự nhân một chưởng vỗ tản ra, khiến cho y thuấn di thất bại!

- Băng toái!

đánh ra hình dạng cũ, yêu lực giải tán chín thành, ngay cả thuấn di đều làm không được!

Thân bạch xà của y, vội vã độn trốn đi, nhưng cự nhân đạp trên trời, chỉ bước ra một bước, liền đuổi theo đến phía trước y một chưởng vỗ xuống!

“Phốc!”

Bạch xà máu tươi phun mạnh ra, bạch lân trên không trung nhất nhất tróc ra, bị cự nhân bóp như nắm con giun vậy.

Cự nhân cười lạnh, một miệng nhai bể thi thể rắn này, máu rắn nhỉ xuống dữ dội!

Chết!

- Người kế tiếp!

Ánh mắt của cự nhân rơi vào trên hắc hán đeo đấu với Giới Hưu, hắc hán lập tức sắc mặt kinh hoàng.

Y cùng bạch xà, hoàng điêu vậy, đều điểm hóa thành Nguyên anh, e rằng có Nguyên anh pháp lực, chân thực chiến lực vẫn thấp hơn một đường so với chân chính Nguyên anh.

Dưới sự công kích của Giới Hưu, y đã vết thương chồng chất, làm gì có thể chống đỡ cự nhân, Hắc thi kể cả Giới Hưu vây giết ?!

- Trốn, phải trốn! Cho dù tái chiến, cũng phải trốn về một yêu thành khác, làm tiếp mưu đồ!

Y sợ hãi mà chạy, do sơ sót bị Giới Hưu sát ý động một cái. Một thanh ngọc xích ba thước, đánh vào thiên linh, não tương tóe ra, một tên ô hô.

Yêu anh kia muốn chạy trốn, lại bị Giới Hưu một thước nữa đánh nát yêu anh!

Chiến cuộc nghịch chuyển!

Một tên Nguyên anh sau cùng, chỉ còn lại Tóc bờm sư tử đang đấu cùng Vân Nhược Vi!

Lão yêu mặt lộ hoảng sợ, làm gì không biết mình nhìn lầm, trong nhóm người này lợi hại nhất, cũng không phải là Vân Nhược Vi, mà là Ninh Phàm!

- Đáng hận! Lão phu sát phí khổ tâm, mới điểm hóa ra ba tên Nguyên anh yêu vương, lại bị bọn ngươi tiêu diệt! Bọn ngươi phải chết! Ta sẽ khiến cho các ngươi nếm thử một chút, một kích lực của Yêu tướng đại nhân!

Tóc bờm sư tử một chưởng đánh văng ra Vân Nhược Vi, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng, một ngón tay điểm ở mi tâm huyết sắc phù văn.

Mà một cổ huyết sắc bạo ngược chi khí, lập tức tản ra, làm Vân Nhược Vi cùng Giới Hưu, đồng loạt mặt lộ vẻ kinh sợ.

- Không được, đây là yêu tướng một kích, mau thuấn di tránh!

Hai người đang muốn cùng thi triển thủ đoạn, chặn kích này, nhưng chưa từng nghĩ, Ninh Phàm cự nhân chi thân đạp trên trời. Trong nhịp bước ầm ầm, hắn không sợ đi tới Tóc bờm sư tử, đối mặt huyết quang kia, hắn ngoắc tay, lấy ra một cái huyết sắc ngọc giản, bóp vỡ!

Cũng trong lúc đó, hai tia hư ảnh cách huyết sắc, trên không trung đụng nhau, yêu lực cơ hồ chấn động một cái, liền động chết mấy ngàn yêu vật cùng mấy chục Dung linh tu sĩ ảnh hưởng đến!

Ninh Phàm cũng có yêu tướng một kích!

Hai tia huyết sắc, sau khi nổ ầm, dần dần tan rã, trường không trừ huyết vụ nhàn nhạt, không còn lưu vết. Còn nụ cười của Tóc bờm sư tử cứng ở trên mặt, hóa thành vẻ chấn kinh!

- Không, không thể nào! Đây là lá bài tẩy của Yêu tướng đại nhân ban cho bạn yêu, ngươi làm sao có?! Lão phu biết, ngươi giết bạn yêu của Yêu tướng đại nhân đoạt vật này! Ngươi chết chắc! Nhân tộc ngươi chết chắc!

- Ta có chết hay không, không biết, nhưng ngươi hôm nay hẳn phải chết, mà vật trong trữ vật đại của người sẽ thuộc về ta tất cả! Kiếm chỉ, toái nhạc!

Trong tiếng cười lạnh của cự nhân, tay phải chỉ điểm xuống một chút!

Chỉ một cái, cơ hồ so với Tóc bờm sư tử toàn bộ yêu thân cũng to lớn, mà một ngón tay điểm xuống, lập tức bên trong đỉnh núi ngàn dặm bỗng dưng vô cớ bắt đầu run rẩy, sụp đổ!

Mỗi một núi bể, một chỉ lực trên kiếm mang càng ác liệt một phần!

Ngàn núi bể, lực của một ngón tay kia cơ hồ có thể so với nhất chỉ tuyệt sát của Nguyên anh trung kỳ tu sĩ!

Trong tiếng sơn băng địa liệt nổ vang, cự nhân một ngón tay đè mạnh xuống! Tựa như đất đai nặng nề vậy, lại tựa như nhất chỉ ác liệt của kiếm khí!

Nếu thường ngày, Tóc bờm sư tử có thể tiếp ngón tay này, nhưng lão cùng Vân Nhược Vi đeo bám đấu đã lâu, cũng kích thích yêu tướng một kích, yêu lực của lão đại tổn, tiếp thuật này cực kỳ khó khăn!

Mà dưới một ngón tay đó hạ xuống, càng khiến cho Tóc bờm sư tử có cảm giác bị thiên sơn trấn áp, khiến lão ta thật giống như định thân vậy, không cách nào thuấn di, tránh đi mà chỉ có đón đỡ!

- Lão phu liều mạng với ngươi!

Lão ta ngưng tụ yêu lực còn sót lại trong lòng bàn tay, hóa thành một thanh kim cầu mười trượng, chỉ một cái nổ đi về phía cự nhân!

Kim cầu mỗi một lần nổ, trăm dặm trường không liền cuồng chấn một lần, mà cự nhân lại ngực đau dữ dội, bị thương không nhẹ, nhưng chỉ mang không lùi!

- Chết!

Cự nhân dù cho liều mạng bị thương cũng phải một ngón tay đè chết Tóc bờm sư tử!

Kim cầu bể! Thiên sơn rung một cái, Tóc bờm sư tử ói máu tươi dữ dội, rớt xuống trường không!

Mà bàn tay của cự nhân chộp một cái, mặt lộ vô tình, trong sự kinh hoàng của Tóc bờm sư tử, ném mạnh lão ta vào trong miệng nhai bể!

Sau đó thối lui ra cự nhân pháp tướng, Ninh Phàm cũng không thèm nhìn tới trữ vật đại của Tóc bờm sư tử, trực tiếp thu vào trong Đỉnh Lô hoàn, ngay tức thì uống vào đan dược ngăn chặn thương thế, bắt đầu đuổi giết tiểu yêu!

- Vân đạo hữu, Giới đạo hữu, mau giúp tiểu bối diệt yêu, giảm bớt thương vong!

- Ừ!

- Được!

Giới Hưu đối với Ninh Phàm, giờ phút này cho dù là bội phục tới cực điểm, Hóa thần một kích kia thi triển thời cơ tuyệt diệu. Cự nhân nhất chỉ ác liệt kinh khủng, khiến cho ông ta cảm thấy chấn động, người này có thể giết Nguyên anh trung kỳ, làm Thất thống lĩnh rõ ràng dư sức có thừa!

Còn Vân Nhược Vi, trái tim lại run lên nữa!

Cho dù sớm biết Ninh Phàm nửa bước Kim đan, có thể so với Nguyên anh, tứ chuyển luyện đan nhưng mà một lần, đối phương bốn tên Nguyên anh cơ hồ đều do một mình Ninh Phàm giết chết! Loại giết hại điên cuồng này khiến cho Vân Nhược Vi đều cảm thấy vẻ sợ hãi.

Mà tâm ma, sâu hơn, sâu hơn... Sâu đến mức nàng không thể không quyết định, tìm Ninh Phàm nói chuyện một lần...

Chẳng qua là nàng không hiểu, lấy Ninh Phàm với cá tính không có lợi lộc thì không động thôn mà nói, thì rõ ràng là có thể thuấn di, tránh Hóa thần một kích, vì sao phải bỏ đi Hóa thần một kích, cũng muốn giết chết Tóc bờm sư tử?

Nàng không hiểu, Ninh Phàm không nói, lần nữa dùng Phần Huyết đan, giết hại một mảnh, chiến công như mưa!

Có lẽ, hắn hợp Nguyên anh lực của hai tên khác, nhưng thuấn di bay ngược, hợp kích chặn Hóa thần một kích, thế nhưng dạng này chỉ sợ cũng thả chạy Tóc bờm sư tử... Cho dù hao phí nhất thức lá bài tẩy, cũng phải lưu lại tính mạng của Tóc bờm sư tử, nguyên nhân sao, dĩ nhiên là trữ vật đại rồi...

Trong đó có cái gì, hắn không nhìn, nhưng trong trữ vật đại kia, khí tức của một tia Thái cổ tinh thần dẫn động Âm Dương tỏa cùng Trảm Ly kiếm rung rung, tuyệt đối sẽ không sai!

Thái cổ tinh thần... hơn nữa số lượng tựa hồ không ít...

Vật này trân quý xa so với Hóa thần một kích, bỏ qua cho Tóc bờm sư tử chạy trốn, cùng vật này sát vai mà qua không khỏi không đáng giá.

Mà sau khi thu hoạch lấy trữ vật đại, mặc dù Ninh Phàm không nhìn vật phẩm trong đó, lại mơ hồ cảm thấy, trong đó có vật gì khiến cho trong cơ thể mình yêu huyết sôi trào!

Tựa hồ là chí bảo tăng tiến yêu lực...

Hắn không nói cho bất kỳ người nào những thứ này, chiến lợi phẩm của hắn chính là Vũ điện cũng không cho lấy đi!

Tiểu yêu còn dư lại, toàn bộ đem hóa thành chiến công, lưu tồn bên trong công ngọc!

Mấy canh giờ sau, trận chiến này kết thúc!

Bên trong ngàn dặm, trừ bị Ninh Phàm nhất chỉ toái nhạc chém thành phế tích, chẳng qua là vô số yêu thi, cùng với nhân thi thỉnh thoảng tán lạc.

Trong công ngọc, chiến công đã phá bảy chục vạn... Trận chiến này bảy thành tiểu yêu, ba tên Nguyên anh chiến công, tất cả bị Ninh Phàm một người cầm đi...

Từng tên Kim đan, Dung linh may mắn còn sống sót, lộ ra vẻ mừng rỡ, chính Giới Hưu cũng vì thắng lợi cảm thấy vui sướng.

Nhưng Vân Nhược Vi lại tâm tư phức tạp. Cho dù nàng là yêu, lại chém yêu, trong miệng nàng không nói, trong lòng rốt cuộc bất đắc dĩ.

Còn Ninh Phàm thì đứng giữa vô số thi thể, yên lặng.

- Một đường đi thôi.

Nói xong, hắn chui người lên trên Tấn toa.

Những lời này, khiến cho Vân Nhược Vi mắt sáng long lanh chợt lóe, nói thầm, Ninh Phàm này lúc giết người vô tình nhất, sau khi giết người cũng sẽ cảm khái sao?

Khi còn sống là thù, sau khi chết thù này lại sạch sẽ rồi... Lòng dạ rất khoát đạt đây...

- Nhắc tới, sau trận chiến này, nếu hắn muốn nhân cơ hội ở lại Đại Tấn, ngồi vững vàng vị trí Thất thống lĩnh, đều đơn giản đi... Nhưng mà nghe nói hắn sẽ rời khỏi, không biết hắn sẽ tham dự quyết chiến cuối cùng hay không đây...?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.