Hợp Thể Song Tu

Chương 194: Chương 194: Đây là pháp bảo gì? (1) +(2)






Huyền Vũ thành khách lâu, Cảnh Chước đang chữa thương, bỗng nhiên tâm thần thật giống như bị quấy nhiễu, tâm thần đại loạn.

Ông ta bỗng nhiên mở mắt, lộ ra vẻ mặt khó mà tin tưởng, chỉ cảm thấy một đạo Nguyên anh khí thế, lại bỗng nhiên xuất hiện sau lưng, không dấu hiệu nào có thể nói!

Gian phòng này của khách lâu có anh cấp đại trận phòng ngự... Người này làm sao lẻn vào chứ?!

Vả lại khí thế kia, tuy là Nguyên anh sơ kỳ nhưng pháp lực cảnh giới cơ hồ có thể so với trung kỳ! Cho Cảnh Chước cảm giác nguy cơ, thậm chí sâu như so với Ưng Hạc lão nhân!

Càng làm cho ông ta không thể tin, người này xuất hiện, không tiêu tan một tia khí tức, tựa như sống tựa như chết, lại tựa như... một cỗ luyện thi, không có hô hấp!

Cảnh Chước sắc mặt đại biến, sự cường đại của cao thủ thần bí này thật quỷ dị, thật sự là ông ta bình sinh mới gặp!

Chẳng lẽ người này chung đường với tên Nguyên anh hậu kỳ cao thủ kia?

- Ngươi là ai?

Cảnh Chước quát lạnh một tiếng, quanh thân chợt bao lên nguyên lực, muốn cắn nát đầu lưỡi, mượn máu tươi thuấn di chạy trốn.

Nhưng nguyên lực chưa ngưng, bỗng nhiên thật giống như không gian đọng lại!

- Định!

Thần bí nhân nhất chỉ điểm ra, đầu ngón tay hôi quang chợt lóe, đột nhiên nguyên lực thiên địa chấn động, lập tức hóa thành từng đạo vô hình chi tuyến, gắt gao trói buộc quanh thân Cảnh Chước, thẳng thừng định thân!

Hôi quang kia như lửa, lại tựa như băng, lại tựa như cả hai thứ!

Định thân này dựa vào Cảnh Chước Nguyên anh sơ kỳ tu vi, căn bản không thể nào tránh thoát nửa phần!

Chỉ một cái, định thân!

Cảnh Chước mắt lộ hoảng sợ, người này chỉ một cái định thân, thủ đoạn này ông ta chưa bao giờ nghe!

Người này, sâu không lường được!

Ông ta trong lòng hung ác, muốn tự bạo thân thể, gắng gượng tránh thoát định thân. Nhưng thoáng chốc, định thân lại tựa như khói nhẹ sương mù, bị thần bí nhân giải trừ.

- Cảnh đạo hữu, không cần phải lo lắng, là ta...

- Là ngươi sao? Ngươi là...?

Cảnh Chước trong lòng cảm thấy cổ quái, người này là người quen ư? Trong người quen của mình có cao thủ bực này sao?

Quay đầu nhìn lại, cổ ông ta lập tức tựa như cộc gỗ đi sâu vào đất, khó xê dịch nữa, hoàn toàn ngơ ngẩn.

- Ninh... Ninh đạo hữu, là ngươi ư?! Làm sao là ngươi chứ?!

- Sao không phải là ta...?

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, chỉ đứng ở chỗ này, nguyên lực thiên địa lại bởi vì hắn mà rối loạn. Thủ đoạn này chỉ có hậu kỳ tu sĩ, mới có thể miễn cưỡng làm được... Nhưng hắn làm được!

- Ngươi không phải vừa muốn kết đan sao...? Làm sao đã kết anh rồi?! Vả lại pháp lực này không sai là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng khoảng cách trung kỳ đã không xa... Ninh đạo hữu, 10 năm nay, ngươi kết quả làm gì! Lại từ nửa bước Kim đan, tu luyện đến Nguyên anh!

Cảnh Chước dò xét nữa, bất ngờ phát hiện, Ninh Phàm cốt linh trong 10 năm, lại thẳng thừng tăng lên 320 năm!

Không còn là thanh niên 20 tuổi, mà là 340 tuổi, lão quái thứ thiệt nha!

10 năm, 320 năm... 32 lần thời gian lưu tốc, Ninh Phàm tiến vào chẳng lẽ là Di Thế tháp tầng thứ năm hay sao?

Tầng thứ năm, chỉ có Hóa thần, ngũ chuyển luyện đan sư có thể đi vào, không có ngoại lệ nào nữa. Ninh Phàm nhất định không phải Hóa thần, đó chính là nói, hắn lấy thân phận ngũ chuyển luyện đan sư tiến vào Di Thế tháp?!

Ngũ chuyển... Cái này, này.... Hắn không phải tứ chuyển luyện đan sư sao?! Làm sao vô căn cứ thêm một chuyển chứ?!

- Ngươi cuối cùng... khụ khụ...

Cảnh Chước có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng chưa mở miệng, lại dẫn động thương thế, ho khan ra máu tươi.

- Ngươi bị thương sao? Ủa? Đây là...

Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua, trong mắt hàn mang chợt lóe, một ngón tay điểm ra, từ trong cơ thể của Cảnh Chước bức ra một đạo khí xám sâu đậm bị che giấu!

Một ngón tay bóp vỡ!

Khí xám đó là Truy Tung chi thuật đặc hữu của Phong Yêu điện!

Vả lại nhìn từ pháp lực gieo khí xám, người này rốt cuộc là Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ!

- Phong Yêu điện!

Một tia sát cơ bay lên trong mắt của Ninh Phàm...

Phong Yêu điện đây thật là con ruồi đeo bám không ngớt a, như vậy lập tức giết đi.

Nguyên anh hậu kỳ, không rất khó...

Đây là một loại ánh mắt lãnh đạm, chỉ có thực lực chân chính cường đại mới có thể có.

Vừa vào Nguyên anh, tu vi sơ kỳ, thần niệm hậu kỳ, trăm trượng cự nhân, ‘Anh kiếm’ tam kiếm, nhất chỉ định thân, huyết sắc lôi đình, cực phẩm pháp bảo, thuấn di màu xám tro, tân thái cổ thần binh ‘Lôi tiên’, Đả Thần tiên bắt chước từ tiên bảo...

320 năm rất dài này... Hắn đã xưa không bằng nay, hoàn toàn thay đổi hẳn!

Hôi yêu ấn không ngờ lại vỡ nát rồi!

Bên ngoài Bồng Lai, trên lưu vân, Ưng Hạc vốn hơi híp hai mắt, bỗng nhiên cả kinh!

- Không thể nào! Lão phu gieo bí pháp khí ấn Hôi yêu ấn trong cơ thể Cảnh Chước, dưới Hóa thần không người nào có thể giải! Làm sao nó bị nát được chứ?! Chẳng lẽ là Hóa thần tu sĩ giúp Cảnh Chước giải ra hay sao?! Không thể nào, trên Bồng Lai tiên đảo chỉ có một vị Hóa thần trấn giữ Di Thế cung... Chẳng lẽ là vị Hóa thần đó! Không đúng! Nếu Hóa thần giải ấn, lấy Hóa thần lão quái mạnh mẽ, ta căn bản không thể nào phát hiện... Không phải Hóa thần! Vậy là ai?!

- Trưởng lão, xảy ra chuyện gì? Chu Minh tới phải không?

A Đại lộ ra hưng phấn, ánh mắt như máu.

- Chu Minh... Đúng! Là hắn! Hai đạo Hôi yêu ấn khác có thể cảm giác được! Thì ra là như vậy, nhất định là Chu Minh lấy bí bảo giải đi khí ấn cho Cảnh Chước! Bí bảo của người này, ngay cả Hôi yêu ấn cũng có thể giải... Lão phu nhất định muốn vật đó! Ha ha! Đi, Chu Minh đó thật giống như dựa vào Hôi yêu ấn nghịch hướng cảm giác, muốn đuổi theo lão phu, thật là không biết sống chết. Bọn ta ở ngoài vạn dặm, bên ngoài địa bàn Di Thế cung, giết người này!

Ưng Hạc mắt lộ ra một tia tinh quang, bàn tay chộp một cái, nắm lên A Đại, xông thẳng phi độn về hải vực ngoài vạn dặm.

Tu sĩ đi ngang qua hải vực này từng tên sắc mặt đại biến!

Ưng Hạc độn thuật quá mức đáng sợ, rốt cuộc lão là Nguyên anh hậu kỳ!

Xa vạn dặm, Ưng Hạc vừa thu lại độn quang, chắp tay đứng nơi trường không, thân thể nhỏ thấp, nhưng khí thế không người nào có thể bức thị!

Khí tức của người này xa lạ, cũng không phải là ngoại hải có thể, nhưng mặt mũi không ít Kim đan, Nguyên anh lão quái, đều gặp qua ở “Ma giám bảng”!

Nội hải ma đầu, Ma giám bảng xếp hàng thứ 342, Nguyên anh hậu kỳ tu vi, Ưng Hạc lão nhân!

Ma danh của người này thật là kinh người. Mà người này có bối cảnh lại to lớn!

- Ha! Phong Yêu điện thất trưởng lão, Ưng Hạc lão nhân! Người này không ở nội hải hoành hành, sao chạy đến ngoại hải của ta chứ?!

- Phong Yêu điện? Rất lợi hại sao?

- Há chỉ lợi hại! Bên trong nội hải bảy mươi hai đảo, tổng cộng có bảy đảo, quyết không chọc được! Đảo chủ của bảy đảo là bảy tên Hóa thần đỉnh phong tu sĩ, người ta gọi là ‘Nội hải thất tôn’! Lão ta là một trong thất tôn, ‘Yêu tôn’, chính là đứng đầu Phong Yêu điện! Nếu không phải Vũ điện cùng nội hải từng có ước định, thất tôn không được rời nội hải, chỉ một mình yêu tôn kia đủ để... huyết tẩy ngoại hải! Thập tông tam đảo, tất cả Hóa thần sơ kỳ cùng nhau xuất thủ, cũng không phải là địch!

- Cái gì?! Phong Yêu điện lại lợi hại như vậy. Nhưng nhìn khí thế này, người này đằng đằng sát khí, nhưng lại ở đó chờ đợi như vậy, chẳng lẽ muốn cùng ai quyết đấu chăng?

- Làm sao có thể! Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, ai dám đắc tội...

Mọi người nghị luận, chọc Ưng Hạc không kiên nhẫn.

Mắt ưng của lão chợt lạnh lẽo. Hai tay bấm pháp quyết, lập tức một cổ pháp lực mênh mông bên trong ngàn dặm, chấn động mạnh một cái!

Ngàn dặm thiên không, dưới sự chấn động đó mây mù đều tan. Cũng có hôi vụ tràn ngập truyền ra thanh âm tí tách!

Chấn động một cái, mấy chục người Kim đan, Nguyên anh đi ngang qua đua nhau chợt miệng hộc máu, sắc mặt đại biến!

Mà phàm là người nào hút vào hôi vụ, đua nhau khí tức đại loạn, phun ra máu tươi, càng mang theo một tia yêu độc màu xám tro, thật giống như in dấu, không cách nào lau sạch!

- Đây là... yêu thuật thành danh của Ưng Hạc lão nhân, ‘Tử hôi chi thuật’! Không được, phải lập tức uống vào tam chuyển Giải Độc đan, nếu không...

Không ít lão quái cơ hồ vừa thấy hôi huyết đó, đua nhau thấy quỷ vậy, liều mạng phi độn, kéo dài khoảng cách với Ưng Hạc.

Mà những Kim đan kia còn chưa phản ứng kịp, chỉ một thoáng, bên trong ngàn dặm, tất cả trên tro tàn bỗng nhiên bốc lên u lam hỏa diễm. Ngọn lửa kia vừa hiện, bên trong ngàn dặm như biển lửa luyện ngục, kêu thảm thiết một mảnh. Kim đan tu sĩ căn bản không thể nào ngăn cản ngọn lửa kia, chỉ trong chốc lát liền hóa thành bụi phụt ra!

Anh cấp thượng phẩm yêu thuật, Tử hôi phục nhiên!

Một thuật ra, ngàn dặm tro tàn phục nhiên, nước biển lăn lộn dữ dội!

- Ai không muốn chết, cút hết cho lão tử!

Ưng Hạc bật cười ha hả, dưới ma uy không người nào dám ở đây vây xem.

Mấy vị Nguyên anh, vội vã chui ra khỏi ngàn dặm, vẫn chưa thở phào lại thấy một đạo băng quang cầu vòng mang tiếng rít chói tai, khí trùng tiêu hán, phá vỡ trường không, chạy thẳng tới phương hướng Ưng Hạc.

Những Nguyên anh này chỉ bị độn quang của người chợt hướng tới, lập tức người người đứng không vững, sợi tóc cũng dính vào sương lạnh.

Băng quang chợt tan, hóa thành một thiếu niên quần áo trắng đen rõ ràng, đứng trong hôi vụ, mi tâm huyết tinh, tóc dài cuồng vũ, ánh mắt lạnh lùng.

Người này vừa hiện, đem hôi vụ tản ra hay chưa tản ra lập tức dưới Ưng Hạc thao túng, cuốn đi tới phía thanh niên.

Thế nhưng hôi vụ tùy tiện diệt Kim đan, bị thương Nguyên anh sơ kỳ, ngay cả tư cách khiến cho thanh niên khích động mí mắt cũng không có!

- Toái!

Một chữ vừa ra, một quyền, băng toái!

Quyền mang kia có ngân cốt! Băng hàn kia mang một tia hàn lực bộ dạng sợ hãi kinh người!

Một tiếng ầm, quyền mang đánh ở bầu trời, nhất thời một cổ lực mạnh vén lên, làm cho hư không thật giống như vặn vẹo vậy, lõm xuống một khối quyền ấn vô cùng to lớn.

Dưới một tiếng chấn động, ngàn dặm đóng băng, tất cả hôi vụ đều thành băng tiết, cũng trong một tiếng vỡ vụn vỡ nát tan tành, rơi xuống biển!

Pháp thuật thành danh của Ưng Hạc cứ như vậy hời hợt bị phá vỡ!

Chẳng qua là quyền mang kia vẫn không dừng lại, đi tới như vậy, bỗng nhiên vỡ tung, hóa thành từng đạo kiếm niệm màu mực, tán ra ùa tới! Ưng Hạc ngược lại đã đành, bị quyền mang chấn động một cái, bất quá bay ngược mấy chục bước ở trường không, lập tức lấy ra pháp bảo chặn kiếm niệm, sắc mặt biến đổi, âm thầm chấn kinh lực của một quyền này, kiếm niệm chi quỷ.

Còn A Đại kia, vẻ phách lối vẫn chưa thu, cũng đã dưới một quyền này người thật giống như lưu tinh vậy, bị quăng xa xa, khí huyết sôi trào. Kiếm niệm màu mực càng tựa như phụ cốt chi thư, quét qua y, lập tức thương thế tăng thêm, lại lần nữa bị đánh bay, sau khi ổn định thân hình, hộc máu không thôi, đã trọng thương!

- Phong Yêu điện bất quá như vậy. Nếu bọn ngươi chỉ có chút thủ đoạn này... có thể chết rồi!

Chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh!

A Đại đối với Ninh Phàm không hiểu nhiều, ấn tượng duy nhất là trọng thương, kiếm niệm, Tru Tiên lệnh. Cho dù A Nhị, A Tam bị Ninh Phàm giết chết, nhưng Chu Minh vẫn không coi trọng Ninh Phàm, chỉ nói người này âm mưu không cạn, hại chết hai người. Nhưng y không ngờ tới mình dầu gì đột phá Nguyên anh trung kỳ, tuy cảnh giới chưa ổn, nhưng ngay cả một quyền một niệm của người này cũng không chịu nổi!

Còn Ưng Hạc lại mặt trầm như nước, Tử hôi chi thuật của mình tuyệt đối không kém, cho dù ngân cốt tu sĩ, quyền lực chứa băng, cũng không cách nào đóng băng Tử hôi chi hỏa kia, dù sao nó đường đường tứ phẩm linh hỏa! Nhưng dưới một quyền của Ninh Phàm, Tử hôi chi thuật vận dụng hết tứ phẩm linh hỏa, lại vừa đối mặt, bị ngàn dặm đóng băng... Hàn khí trong quyền của người này là thứ gì?! Kiếm niệm của người này có huyền cơ ra sao, sao bén nhọn như vậy?!

Chính là mấy tên Nguyên anh vây xem thoát đi ngàn dặm, đều đua nhau cũng hít một hơi khí lạnh.

Chẳng những chấn kinh thực lực của Ninh Phàm, càng chấn kinh bởi giọng nói của hắn lúc này.

Ninh Phàm lại hồn nhiên không đem Phong Yêu điện đập vào trong mắt!

Ưng Hạc lão nhân sắc mặt âm trầm, chỉ A Đại một cái, ra lệnh:

- Ngươi, thử một chút lai lịch của Chu Minh đó!

- Trưởng lão, ta...

Giờ khắc này, A Đại lại chần chờ, nào có nửa điểm tự tin lúc khát vọng tiêu diệt Ninh Phàm trước đó!

- Bảo vật này ban cho ngươi, đủ chưa!

Ưng Hạc móc ra một vật, đưa cho A Đại.

Được một vật thế này, nguyên vốn A Đại đã có khiếp ý, lập tức mắt lộ vui mừng, không thể tin:

- Đa tạ thất trưởng lão ban bảo! Có vật này, ta giết người kia dễ như trở bàn tay!

Tiếng nói vừa xong, thân ảnh của A Đại vào giờ khắc này bỗng nhiên lao ra, chợt tế lên một tiểu ấn màu vàng.

Trên cái ấn đó có in dấu yêu tộc cổ văn, tối tăm khó rõ ràng. Một ấn lên, lập tức giữa không trung hóa thành một cái núi nhỏ màu vàng. Mỗi lần rơi mười trượng, liền thuấn di một lần, sau khi hơn mười lần thuấn di, núi này đã mang thanh âm điếc tai, hạ xuống chỗ mười trượng ngay đầu của Ninh Phàm, rớt xuống!

Oai phúc áp của cực phẩm trung cấp xuyên thấu thân thể của Ninh Phàm, trên sóng biển nó hạ xuống, sóng biển chấn động ra trăm trượng.

Cái ấn này có oai trấn áp chính là Nguyên anh trung kỳ tu sĩ đụng vào không chết cũng bị thương!

Tầm thường cực phẩm pháp bảo căn bản không chịu nổi một kích lực của ấn này.

Giờ khắc này, không những mấy tên Nguyên anh bị thương sắc mặt chấn động, ngay cả trong mắt cũng thoáng qua một tia vẻ kỳ dị.

Cái ấn nhỏ màu vàng này cùng Đông Minh chung ngược lại vô cùng giống... Pháp bảo này oai chưa đủ sợ, thế nhưng yêu văn trên nó có kim quang lại rất lợi hại.

- Cổ yêu tế khí sao... Pháp bảo không tệ, người sử dụng lại quá yếu... Nguyên anh trung kỳ, 300 năm trước ta đã giết được, hôm nay lại càng dễ dàng!

Một ngón tay đè ở mi tâm huyết tinh, kéo mạnh một cái, từ trong huyết sắc tinh quang rút ra một cái lôi quang chi tiên nổi lên lôi đình màu đỏ.

Chiếc roi này là Ninh Phàm lấy long gân, thái cổ tinh thần cùng với huyết sắc lôi đình luyện chế.

Khi hắn ban đầu luyện chế chiếc roi này, bất quá trung phẩm pháp bảo. Nhưng lúc hắn đột phá Nguyên anh, thiên kiếp huyết lôi hạ xuống, chiếc roi này chỉ một roi liền rút ra tản đi thiên kiếp huyết lôi, sau khi nó hấp thu, dung nhập vào huyết lôi, không ngừng lên cấp, tấn thăng làm cực phẩm trung cấp pháp bảo!

Nói riêng về phẩm cấp, thái cổ thần binh mới luyện chế này chính là vật có phẩm chất cao nhất trong pháp bảo của hắn.

Một roi rút ra, huyết lôi tí tách vang dội, thanh âm này lại làm cho tất cả tu sĩ bao gồm cả Ưng Hạc trong đó cảm thấy da đầu tê dại!

Huyết lôi kia là vật ra sao...? Lại thật giống như mang thiên uy!

Một roi! Quất vào đỉnh đầu kim đỉnh, lại mang tiếng vang lớn của núi sông hỏng mất! Uy lực của huyết lôi, chỉ một roi, liền giảm xuống uy thế của tiểu sơn, làm mất sạch lực phản chấn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.