Hợp Thể Song Tu

Chương 228: Chương 228: Hứa Thu Linh.




Đối với hiểu biết của nàng, muốn giải xuân độc phải tiến hành hợp hoan mới có thể được, huống chi là Lạc trinh tán lợi hại như vậy.

Thế mà Chu Minh này, rõ ràng có thể thừa dịp người gặp nguy, lấy đi thân thể trong sạch của, nhưng hắn chỉ hôn một cái đã giải độc. Loại đức hạnh này, mạnh hơn đâu chỉ vạn lần so với rất nhiều chính nhân quân tử áo mũ rành rành.

Tố Dao lại nghĩ tới đối phương rốt cuộc là vì mình giải độc, cũng coi là lần thứ ba cứu mình...

Gương mặt xinh đẹp của Tô Dao mất tự nhiên, tiếng mềm yếu nghe ấp úng, nói thật nhỏ:

- Đa tạ... Đợi ta lần sau... lần sau làm xong tâm lý chuẩn bị, ta sẽ thực hiện lời hứa...

- Vậy sao...? Nàng đưa lưỡi ra đi...

- Ha...

Tô Dao với cái lưỡi thơm tho trơn nhẵn đỏ tươi, hơi lộ ra môi anh đào, chỉ lộ đầu lưỡi.

Nàng ngược lại không biết, lè lưỡi ra cùng giải độc có quan hệ như thế nào, nhưng vẫn làm theo.

Chẳng qua là sau một khắc, lông mi của nàng run lên, hoảng sợ mở ra mắt sáng long lanh.

Đầu lưỡi của mình, bị hút vào trong miệng của Ninh Phàm...

‘Ngô ngô!’

Tim của nàng dâng lên sự khủng hoảng trước đó chưa từng có.

Trong khủng hoảng, cũng có một loại thư thích chưa bao giờ có.

Loại cảm giác này gọi là nụ hôn đầu, Tô Dao nàng chưa bao giờ thử qua.

Cái lưỡi thơm tho của nàng phảng phất có thoang thoảng mùi hương tô hà.

Miệng lưỡi chạm nhau, xuân độc bị Ninh Phàm hút vào mình trong cơ thể, hóa thành dưỡng liệu của Âm Dương tỏa.

Hồi lâu sau, môi rời ra, Ninh Phàm buông lỏng Tô Dao, xóa đi nước miếng khóe miệng, thầm nói Tô Dao này có thể chất thật là thơm.

- Tin đồn Tô Dao tông chủ, tu luyện mộc chúc tính công pháp “Thanh Hà quyển”, không cần phấn, lại có thanh hà chi hương, quả nhiên danh bất hư truyền.

- A...

Tô Dao được Ninh Phàm ‘khen ngợi’ như vậy, nàng muốn tức cũng không được, muốn cám ơn cũng không xong.

Vốn dĩ thân thể mềm mại bởi vì xuân độc tản đi mà dần dần khôi phục lực khí.

Chẳng qua là trên môi anh đào, thật giống như vẫn giữ nhiệt độ của Ninh Phàm...

Tô Dao nghĩ tới giải độc thuật của Ninh Phàm rốt cuộc hút chất độc vào cơ thể, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia cảm động.

Lạc trinh tán đối với nữ nhân là xuân độc, đối với nam tử có thể nói là độc trí mạng. Chưa kể Ninh Phàm làm như thế nào hút đi độc tố, chỉ nói ân tình của hắn xả thân cứu giúp, điều này đáng giá Tô Dao lấy thân báo đáp.

Chẳng qua là mới gặp mặt mấy lần cùng Ninh Phàm, nàng nếu dễ dàng đem trái tim thầm yêu ngầm hứa cho hắn như vậy, đó mới là thấy quỷ.

Nhưng trong lòng nàng rốt cuộc lau không hết hình ảnh của Ninh Phàm.

- Đa tạ...

Nàng thoáng chỏi người lên, sửa lại một chút tấn ti rối loạn, dửng dưng nói một tiếng cám ơn với Ninh Phàm, thật giống như thanh hà.

- Ta cứu nàng, cũng không phải cứu công không. Nếu nàng thật sự muốn cám ơn ta, đợi ta lần sau đi Bích Dao tông. Nàng vẫn có một tia tàn độc, nhưng lấy nguyên anh tu vi của nàng luyện hóa loại độc này, bức ra bên ngoài cơ thể không khó. Nàng hãy cố gắng nghỉ ngơi, ta còn có việc đi trước...

- Người phải đi sao?

Tô Dao không tự chủ liền mở miệng, lập tức nàng ý thức được lời của mình có ít nhiều không thích hợp, mập mờ.

Lúc này nơi đây, lời này thậm chí có thể bị xuyên tạc thành Tô Dao muốn giữ lại Ninh Phàm... ngủ lại... ở chỗ này.

Nàng đang muốn giải thích, lại thấy Ninh Phàm căn bản không để trong lòng. Hắn cười không nói, bỗng nhiên nâng lên giấy bút, viết xuống cái gì đó ở cái bàn trước cửa sổ, chợt dắt nữ thi, đẩy cửa mộc tuyết, phiêu nhiên mà đi.

Tô Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm...

Chẳng qua là lúc nhìn thấy Ninh Phàm dắt nữ thi, lòng nàng hơi có một chút mất mác.

Lúc Ninh Phàm tới, nàng có chút sợ. Sau khi Ninh Phàm đi, nàng lại có chút lo được lo mất.

Bàn tay mơn trớn bờ môi, nàng nhớ tới mình mới vừa bị Ninh Phàm thô bạo hôn mạnh, lập tức mặt đẹp nóng bỏng.

- Bị hôn, có tính mất đi trong sạch hay không...?

Tâm tư của nàng có chút rối loạn.

Nàng đứng dậy, bước liên tục nhẹ nhàng, tới trước cửa sổ.

Thạch ấn đè giấy trắng. Chữ viết trên giấy, bút phong ác liệt, khí phách lởm chởm.

Chữ, là chữ cực tốt.

Tô Dao tu đạo bảy trăm năm, cũng coi là duyệt qua không ít người, biết lấy chữ xem người.

Một nhóm chữ mực ngắn ngủi này, trong chữ trong lại có một tia khí phách cân lượng thiên hạ, thấu giấy mà ra, khiến cho đôi mắt đẹp của Tô Dao lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.

- Chữ đẹp...

Chữ là rất đẹp, nhưng nội dung viết trong đó lại khiến cho Tô Dao khuôn mặt đỏ lên, tức giận phun một cái.

- Nữ nhân tịch mịch. Tự độc không phải là tội, lòng người có ma, ích kỷ không phải là sai.

Không, còn tưởng rằng Chu Minh này là một người đứng đắn, nói lời này lại không đứng đắn như thế...?

Còn nói gì là... nữ nhân tự độc vô tội...

Chuyện mắc cở như vậy sao không phải là tội...?!

Hắn quả nhiên thấy hết rồi!

- Hắn nói rằng lần tới Bích Dao tông, muốn ta... muốn ta cám ơn hắn... Chẳng lẽ, là khiến cho ta... lấy thân báo đáp...

Tay của Tô Dao khẽ run lên.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, cẩn thận thu hồi giấy hoa tiên...

...

Ninh Phàm rất nhanh đem chuyện của Tô Dao ném ở sau ót.

So với lấy lòng nữ nhân, hắn có nhiều chuyện phải làm hơn.

Có Dư Long ở đây, hắn không cần xã giao tu sĩ viếng thăm. Những thứ lễ nghi phiền phức này, tự có người làm đại diện, hắn chỉ phụ trách tu luyện, giết người!

Còn có 7 ngày buổi đấu giá sẽ bắt đầu, trước lúc này, hắn muốn gặp Hứa Như Sơn.

Địa mẫu chi tâm có thể để sau này, nhưng nếu có thể, hắn muốn đem tất cả đỉnh lô của buổi đấu giá làm của riêng.

Mà nếu có thể, đem hóa thần đỉnh lô trong tin đồn đó đều đưa đến tay, tốt không còn gì bằng!

Nguyên anh đỉnh lô, sau khi sắc bổ, có thể đề thăng 20 giáp tới 30 giáp pháp lực.

Hóa thần đỉnh lô, nếu sắc bổ ít nhất đề thăng 500 giáp pháp lực!

Lấy cảnh giới hiện giờ của hắn, thôn phệ Thanh Loan hỏa, pháp lực lưu tán giảm bớt, nhưng đề thăng gần trăm giáp pháp lực.

Hoan Ma đảo này lớn như vậy, nên phải có không ít đan dược đề thăng nguyên hậu kỳ tu vi.

Nếu hết thảy thuận lợi, Ninh Phàm đủ pháp lực đột phá nguyên anh đỉnh phong... Nhưng cụ thể như thế nào, còn cần sau khi thương nghị với Hứa Như Sơn mới biết.

Hơn nữa linh quáng địa mạch của Hoan Ma đảo, kim linh lực dư thừa hết sức, tu luyện kiếm chỉ đệ nhị chỉ tốt không còn gì bằng.

Tuy nhiên nếu tu luyện kiếm chỉ, sợ rằng Hoan Ma đảo này sẽ vì vậy linh lực tổn hao nhiều. Nếu cùng Hứa Như Sơn là địch, Ninh Phàm tất nhiên là đối thủ mạnh.

Hiện giờ Hứa Như Sơn đối xử mình không tệ, mình ngược lại cũng nên hỏi chút ý kiến của người ta, như vậy mới coi là trả lễ qua lại.

Trong gió tuyết, hắn chân bước không nhanh, nhưng trôi giạt quỷ mị.

Thậm chí còn mấy lần, quanh thân hắn cơ hồ hóa thành khói xanh phiêu động.

Mỗi một bước, thật giống như nhàn đình tín bộ, nhưng dưới một bước, một chớp mắt khói xanh, cơ hồ chính là mấy ngàn dặm khoảng cách.

Loại độn thuật này, so với thuấn di cao minh, vô cùng tương tự hóa thần tu sĩ na di, nhưng vẫn có không ít khoảng cách với na di.

Phường thị, bên ngoài đảo thủ quan, bên trong đảo cấm địa...

Ninh Phàm tạt qua qua mọi chỗ phòng vệ, nhưng không có một tên nguyên anh cao thủ nào có thể tra ra hắn lẻn vào.

Khi thân ảnh của Ninh Phàm đột nhiên hiện ra ở huyền không sơn đỉnh Cực Nhạc, thủ sơn kim đan lập tức sắc mặt đại biến:

- Người.... là người nào đó? Khi thấy rõ người tới là người mà Hứa Như Sơn siết lệnh hậu đãi, đám kim đan mới đua nhau thở phào nhẹ nhõm. Họ nói thầm thanh niên trước mắt độn pháp thật là khủng khiếp, một đường xuyên quan qua ải, lại không người phát hiện.

- Ra mắt Chu công tử! Lão tổ phân phó, nếu công tử tới có thể vào thẳng bên trong điện.

Bọn họ biết Ninh Phàm dùng tên giả họ Chu, nhưng chưa hề bị trình biết, toàn được đặt tên là Chu Minh.

- Ừ.

Ninh Phàm gật đầu một cái, dắt nữ thi, liền vào bụng núi.

Đỉnh Cực Nhạc là một tòa linh quáng chi sơn, cao đến mười vạn trượng, quanh thân hiện lên ánh sáng màu đen bằng sắt, bầu trời bên trong nó có xây cung thất.

Hai bên đường, không ít pháp bảo binh khí đều bị bám vào trên vách tường, kim thiết lực thu nạp này chính là nguyên từ lực.

Đỉnh Cực Nhạc là một tòa cung thất, nhưng đồng thời cũng là bổn mệnh pháp bảo của Hứa Như Sơn.

Pháp bảo này lấy nguyên từ lực, cơ hồ thu hết địch tu binh khí, khiến binh khí pháp bảo bám vào nó mạnh hơn. Đây đều là trước đó Hứa Như Sơn giết địch thu được.

Ninh Phàm đếm đếm, một đường quanh co, cực phẩm pháp bảo nhiều vô số trên tường, không dưới trăm món. Điều này chính là nói, ít nhất có trăm tên nguyên anh, từng chết trên tay Hứa Như Sơn.

Chớ nhìn Hứa Như Sơn dùng thái độ ôn hòa đối đãi Ninh Phàm, thái độ này bất quá bởi vì người mà thay đổi.

Người này ngoại hải giết người như ngóe, Ninh Phàm hẳn còn chưa xuất thế.

Đi tới chỗ sâu nơi bụng núi, con đường bỗng nhiên chia ra hơn mười cái ngã ba.

Trong nguyên từ pháp bảo, nếu tản ra thần niệm, ắt hẳn bị nguyên từ gây thương tích.

Ánh mắt của hắn quan sát, vừa thấy một tên tỳ nữ nhẹ nhàng đi tới.

- Vị cô nương này, xin hỏi...

Hắn chưa mở miệng hỏi đường, ngược lại tỳ nữ kia mở miệng trước.

- Công tử lạc đường sao?

- Phải.

- Thế thì, công tử mời theo ta...

Tỳ nữ ánh mắt rơi trên nữ thi bên người Ninh Phàm, âm thầm kinh diễm nữ thi dung mạo tuyệt thế, nhưng cũng cổ quái.

Sao công tử này tới phó tiểu thư ngắm hoa ước hẹn, lại còn dẫn theo một cô gái...

Ninh Phàm lại không suy nghĩ nhiều.

Hắn cũng chưa hỏi đi nơi nào, tỳ nữ lại tự đi dẫn đường. Hắn chỉ nói tỳ nữ này là Hứa Như Sơn an bài tiếp đãi.

Một đường bên trái uốn bên phải cong, thật giống như leo đường núi, khi quanh tới đỉnh núi, lập tức thông suốt sáng sủa.

Từng chút mùi hoa đập vào mặt, đường núi u ám, hóa thành một nơi hậu viên sáng rỡ.

Từng chậu hoa cỏ, thiên nhiên đi điêu khắc. Có cỏ lạ nơi phàm trần, có tu giới tiên ba, có bướm trắng vỗ cánh.

Mà mấy chục công tử dung mạo không tầm thường, đang từ giữa hoa bàn luận về hoa cỏ, nhìn như cực kỳ yêu thích, thực ra trong mắt mỗi người đều có vẻ không kiên nhẫn.

Tiếng đàn lượn lờ tới, chỗ sâu nơi con đường nhỏ trong vườn hoa, có lương đình, trong đó có u nhân khãy đàn.

Hai tên tỳ nữ nhẹ nhàng hầu hạ, mà một nữ nhân mặc áo vàng nhạt đang nhắm mắt khảy đàn, thần tình lạnh nhạt.

- Lại tới một tên ‘Trục lợi khách’ sao... Ừ?

Linh giác của nàng vô cùng nhạy bén, nghe được tiếng bước chân của Ninh Phàm cùng nữ thi, nhưng cũng không để ý.

Chẳng qua là nghe tiếp, lại phát hiện tiếng bước chân xa xa, thực ra có hai người.

Một người vóc người nhẹ nhàng, một người thì bước chân kiên cố, như là một nam một nữ.

- Công tử nhà nào có ý tứ như vậy, đến lấy lòng cha, để thừa cơ tiến hành chuyện hôn sự, nhưng không ngờ lại còn dẫn theo một cô gái...

Hứa Thu Linh bật cười, nhưng đôi mắt đẹp vẫn không mở, như cũ khảy đàn.

Nơi này là vườn hoa của một mình Hứa Thu Linh.

Những nam tử khác, chính là theo Hứa Như Sơn mời, tới cùng Hứa Thu Linh bàn về hôn sự. Nếu Hứa Thu Linh nhìn trúng công tử nhà nào, chỉ cần gật đầu một cái, Hứa Như Sơn lập tức tổ chức hết thảy cho nàng.

Ngặt một nỗi, Hứa Thu Linh ai cũng coi thường.

Nếu muốn nói nàng thoáng coi trọng một chút đối với người nào chỉ có người thanh niên tiêu sái trong phường thị, kinh hồng vừa hiện, không lưu tên họ đó.

- Tiểu thư, người xem, vị công tử mới đến thật tuấn tú đây. Tuy nhiên thật giống như đã thành hôn, còn dắt theo một cô gái... Nữ nhân kia, vô cùng xinh đẹp đây...

- Biểu tượng bên ngoài, bất quá mây trôi, rốt cuộc rồi sẽ già...

Hứa Thu Linh than nhẹ, cũng không bởi vì tỳ nữ khen người vừa tới tuấn tú, mà thoáng mở mắt.

- Tiểu thư sau khi đến hóa thần, đan dược vô số, làm sao sẽ già yếu, cả cuộc đời cũng xinh đẹp...

- Người không già, lòng lại sẽ già, dung mạo không thay đổi, lòng lại sẽ thay đổi... Bởi vì lợi ích, nên mới tiếp cận ta, một khi lợi ích hết thì ân cũng hết... Ngươi nhìn xem người ngắm hoa ngồi đầy kia, có một người nào như ta, không công lợi, chỉ thích hoa... Bọn họ mong muốn không phải là thế lực của cha ư...? Nhắc tới, ngoại hải thất tử thế lực mà cha khát vọng nhất sao còn chưa tới...?

- Tiểu thư, tỳ nữ nghe nói, Huyền Đức tông Thiếu chủ Triệu công tử trong ngoại hải thất tử bị người giết chết. Các Lục tử khác nhân đêm tối đã rời khỏi rồi...

‘Bằng’...

Dây đàn đứt.

Nhưng một lát sau, Hứa Thu Linh thu hồi đàn cổ, lần nữa lấy ra một dây khác, tiếp tục khảy đàn, lại nhàn nhạt nói.

- Chết rồi sao...? Triệu tử kính mặt ngoài nho nhã, nội tâm lại âm độc. Nho nhã, ngoại hải không cách nào sống sót, âm độc, nếu không có thực lực bảo đảm, chính là khiêu lương tiểu sửu mà thôi, hắn chết cũng không có gì lạ. Chỉ có điều người giết hắn là ai, còn nữa, vị công tử kia, có bị dính líu hay không...?

So với Triệu Tử Kính, Hứa Thu Linh hiển nhiên quan tâm tới vị công tử lần đầu bình thủy tương phùng đó.

Chẳng qua là tỳ nữ không trả lời, lấy thân phận tỳ nữ, căn bản không thể nào biết được nội tình.

Ninh Phàm cũng không biết, hắn cái gì cũng không làm, vậy mà bị Hứa Thu Linh định nghĩa là thế tục công tử nịnh nọt.

Hắn lại càng không biết, mình đã bị Hứa Thu Linh âm thầm nhớ nhung trong lòng.

Có ít nữ nhân, nàng không cần biết được tên họ ngươi, chỉ kính mến phong độ của ngươi, sẽ một đời yên lặng không phụ.

Hứa Thu Linh thở dài sâu kín, khảy đàn mà hát, giọng mềm mại dễ nghe.

“Duy tương chung dạ trường khai nhãn

Báo đáp bình sinh vị triển mi,

Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa âm,

Thập niên tung tích thập niên tâm...”

Tiếng hát của nàng, có một tia tiếc nuối gặp nhau mà không biết.

Khi giọng hát của nàng vang lên, từng tên công tử lập tức vễnh tai, sắc mặt kích động.

Họ thầm nói, Hứa tiểu thư này bỗng nhiên mở ra ca hầu, chẳng lẽ là động tâm với người nào trong đám người mình hay sao?

Nếu không, lấy Hứa tiểu thư với nguyên tắc xử thế trong trẻo lạnh lùng, vạn vạn không thèm cùng người ca hát.

Âm thanh của bài hát này truyền vào trong tai Ninh Phàm, tuy nghe cũng hay hay, nhưng không khơi dậy nổi ở hắn quá nhiều tình tự.

Hắn cũng không phải là tục nhân, nhưng rất lâu không hiểu phong tình, cũng không cảm thấy cả vườn kỳ hoa dị thảo này có gì hay để nhìn. Hắn cũng không cảm thấy ca hầu này miễn cưỡng coi như dễ nghe, đáng giá nhiều công tử kích động như vậy.

Ninh Phàm vào giờ phút này làm gì không biết được mình đi lầm đường rồi. Hơn phân nửa là tỳ nữ kia hiểu sai ý, cho rằng mình tới cùng Hứa Thu Linh coi mắt.

Đối với nữ nhân này, hắn hơi có hảo cảm, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tuy nhiên Ninh Phàm cũng không vội rời khỏi, mà là ánh mắt đảo qua đám công tử nơi đây. Hắn phát hiện không có bất kỳ tên ngoại hải Lục tử khác, ngay lập tức, mép hắn nhếch lên một tia cười lạnh.

Triệu Tử Kính đã chết, Lục tử khác cũng không ở lại...

Ngoại hải thất tử bọn họ, ngàn dặm xa xôi tới Hoan Ma hải, hơn phân nửa là tới muốn lấy lòng Hứa Thu Linh, nhưng kết quả, một tên chết sáu tên trốn chạy.

Sáu người không tới đương nhiên là chạy rồi.

Nếu không phải Nghiêm Trung Tắc thì là Tả đồng, tóm lại nhất định sẽ có một người, vội vội vàng vàng, hộ tống sáu người rời khỏi, để tránh mình giận dữ phát xung quan, cũng xóa đi Lục tử khác.

Đây, hơn phân nửa chính là nguyên nhân mà Ngoại hải Lục tử chưa đến thổi phồng nịnh bợ Hứa Thu Linh.

Ma uy của mình tựa hồ ngay cả ngoại hải hóa thần đều bắt đầu sợ rồi.

Nhân đêm tối hộ tống tử đệ chạy trốn sao...? Có ý tứ.

Hoa đã xem xong, người cũng nhìn qua, nơi đây ở lại cũng không còn ý nghĩa.

Hắn dắt nữ thi muốn đi, nhưng nữ thi lại nhẹ nhàng tránh một cái, tránh thoát tay Ninh Phàm, nhu đề tìm tòi, liền hái xuống một đóa linh lan.

Linh lan này có màu đen nhạt, lúc nó bị hái xuống, phát ra một tiếng chuông như ve sầu kêu vậy.

Vào lúc tiếng chuông truyền ra, tất cả công tử đua nhau biến sắc. Bọn họ hoảng sợ phát hiện, lại có cuồng đồ dám hái hoa mà Hứa tiểu thư thích nhất, không muốn sống nữa sao!

- To gan! Ngươi là con cái nhà ai, lại dám tới hái hoa lan của Hứa tiểu thư?!

Từng ánh mắt bất thiện quét tới, nhưng nữ thi, không biết chút nào, nàng bẻ hắc lan, cài trên tóc mai.

Nàng chỉ hướng về phía Ninh Phàm cười một tiếng, thuần chân trông đợi.

- Quang... nhìn... đẹp...?

Nàng muốn nghe được câu trả lời khẳng định.

- Nhìn đẹp lắm, tuy nhiên, nàng là một phiền toái nhỏ...

Ninh Phàm xoa xoa tóc xanh của nữ thi, bật cười.

Nữ thi đã hái hoa, hái hoa cỏ mà Hứa Thu Linh coi trọng nhất coi... Không biết Hứa Thu Linh có thể hóa thành sư tử Hà Đông, tìm mình phiền toái hay không.

Phảng phất như nghe được hoa rơi ve sầu kêu, Hứa Thu Linh dừng lại tiếng ca, dừng đàn đang khãy, đôi mi thanh tú nhíu một cái, giương đôi mắt, đứng dậy.

- Công tử nhà nào không yêu tiếc hoa lan như thế...?

Nàng đang muốn trách cứ, nhưng bỗng nhiên, thu lại lời nói, vẻ u oán trong ánh mắt, hóa thành ngạc nhiên mừng rỡ.

- Là huynh!

Là huynh?

Từng tên con em thế gia, mong đợi Ninh Phàm gặp họa, thế nhưng điều đó cũng không xuất hiện.

Thậm chí, sau khi Hứa tiểu thư nhìn thấy Ninh Phàm, không những không giận trách đối phương hái hoa, ngược lại có một tia thương xót, cũng bởi vì thấy dung mạo của Ninh Phàm mà hóa thành vui sướng.

Từng ánh mắt mang địch ý, rơi vào trên người Ninh Phàm.

Người này là ai?! Càng dường như... hắn đã thành công đoạt được trái tim của Hứa tiểu thư!

- Xin lỗi, Vi Lương không hiểu chuyện, hái hoa của nàng...

- Vi Lương là thê tử của huynh sao, tên nghe rất hay đây... Nàng đã hái được hoa, ta không nói gì, tuy nhiên công tử tới Thu Linh ‘Hoa mộ’, chẳng lẽ là tới, là tới...

Chẳng lẽ là tới cùng ta bàn về hôn sự sao?

Lời này quá mắc cở, Hứa Thu Linh không mở miệng được, nhưng trong lòng, lại có một tia thẫn thờ, một tia ngọt ngào.

Nàng ngọt ngào, là công tử xa lạ bị ràng buộc đã xuất hiện rồi.

Nàng thẩn thờ vì công tử kia rốt cuộc dẫn thê tử tới...

- Vi Lương sao... coi như là thê tử của ta đi...

Ánh mắt của Ninh Phàm rất nhớ lại, nếu không có nữ thi, hắn có lẽ chết ở Ninh Thành rồi.

Mình phá sự trong sạch của nàng, đương nhiên cần phải chịu trách nhiệm đối với nàng.

- Quang... thê... tử?

Nữ thi chỉ mình, đôi mắt đẹp cảm thấy mê mang, hiển nhiên nàng cũng không hiểu đối với nghĩa thê tử.

- Ừ, thê tử.

Sự mê mang này khiến Ninh Phàm hơi đau xót, xoa xoa tóc xanh của nàng, hắn càng kiên định phải vì nữ thi, tìm về ba hồn bảy phách.

Ngược lại hắn nói với Hứa Thu Linh:

- Thất lễ rồi, Chu mỗ cũng không phải chạy tới vì hôn sự của tiểu thư, bất quá là... lạc đường thôi...

'Phốc'...

Hứa Thu Linh ống tay áo che mặt, không khỏi nghiêm chỉnh.

Nàng nghe nói Ninh Phàm cũng không phải là đi cầu hôn, trong lòng nàng hơi hơi mất mác. Nhưng mà điều này mới đúng, nếu đi cầu hôn, lại mang thê tử đồng hành, đối với Hứa Thu Linh, coi là một loại tiết độc. Nàng càng mất mác hơn.

Mà nàng nghe nói Ninh Phàm tự xưng họ Chu, nàng âm thầm ghi nhớ, thầm nghĩ, thì ra là công tử này có họ Chu đây.

Về phần nghe nói Ninh Phàm lạc đường, Hứa Thu Linh hoàn toàn không ngờ.

Vị này Chu công tử, tựa hồ không quan tâm chút nào đến tư thái quẫn bách của mình.

Thật là một người kỳ lạ.

- Công tử muốn đi nơi nào, không bằng để cho Thu Linh tự mình dẫn người đi trước đi... Để tránh công tử lần nữa lạc đường ở đỉnh Cực Nhạc này, lạc vào khuê các của chư vị tiểu nương, có thể chọc phụ thân nổi giận lôi đình rồi...

- Chê cười rồi. Tiểu thư lá ngọc cành vàng mà dẫn đường cho Chu mỗ, tựa hồ có chút quá hạ thấp mình.

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, cô gái này rất thú vị.

- Không gì đáng ngại... Tiểu Linh, tiễn khách!

Nàng nhàn nhạt phân phó một tiếng với một tỳ nữ, từ đầu cho đến cuối không nhìn những công tử thanh tuấn khác một cái.

Phảng phất tại chỗ, nam tử có thể khiến cho nàng xem trọng, chỉ có một mình Ninh Phàm.

Từng người một con em thế gia, vốn vì cầu hôn mà tới lại bị Hứa Thu Linh lấy thái độ gần như không nhìn khu trục, hiển nhiên họ cực kỳ bất mãn.

Mà họ thấy đường đường Hứa gia tiểu thư, lại hạ mình dẫn đường cho một nam tử, làm chuyện của tỳ nữ, những tên công tử thanh tuấn này tất nhiên hết sức ghen tỵ.

Người này dựa vào cái gì?!

Người này dựa vào cái gì hái hoa của tiểu thư, chọc giận tiểu thư, ngược lại có thưởng, ngược lại đạt được mắt xanh của nàng!

- Vị bằng hữu này, có dám lưu lại tên họ không?

Mấy tên công tử cường thế nhất lẫm nhiên nói.

- Ngươi sẽ không hi vọng biết được tên họ của ta, bởi vì có một Triệu Tử Kính hỏi tên họ của ta đã chết rồi... Các ngươi, muốn bước theo hậu trần của hắn xin cứ tự nhiên.

Ha!

Từng tên một thế gia thanh tuấn, đều dưới một lời bình tĩnh của Ninh Phàm sắc mặt kịch biến.

Ngoại hải thất tử, Huyền Đức tông Thiếu chủ Triệu Tử Kính chết yểu, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói. Vả lại đường đường Thiếu chủ chết, lại cơ hồ bị thập tông phong tỏa tin tức, càng không tiết lộ là ai giết người. Điều này đủ có thể thấy người giết người, nếu không phải bối cảnh cực lớn, chính là thực lực thông thiên, có thể khiến thập tông không lộ dấu vết, xóa sạch chuyện này!

Người giết người, chẳng lẽ là thanh niên trước mắt!

Nếu là hắn, nhóm người mình có thể đắc tội nhân vật như vậy!

Từng tên một thanh tuấn mới vừa còn ngông cuồng, bởi vì Ninh Phàm một câu cười nói mà nhất tề câm miệng.

Như vậy cũng tốt, dè đặt Ninh Phàm động thủ nữa, giết một đám tiểu miêu tiểu cẩu, chọc cho phiền lòng.

Hứa Thu Linh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nàng cũng không ngờ, một Ninh Phàm luôn ôn văn nhĩ nhã lại đủ thực lực để giết chết Triệu Tử Kính.

Nàng cũng không cho là Ninh Phàm nói láo, cũng không cho là ngoại hải giết người có tội.

Ở loại địa phương này, không phải giết người, chính là bị người giết... Đây cũng là sự bất đắc dĩ của tu giới.

Chỉ có điều, nếu Ninh Phàm có thể giết Triệu Tử Kính, ít nhất phải là nguyên anh trung kỳ tu vi.

Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn nhiều hơn một cử động, lặng lẽ vì Ninh Phàm xóa đi thần niệm lạc ấn của Triệu Tử Kính.

Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn cất chứa một lòng, nhắc nhở Ninh Phàm ngoại hải xử thế cẩn thận.

Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn cố gắng lấy 1 vạn tiên ngọc, đánh động Ninh Phàm...

Nếu Ninh Phàm là nguyên anh trung kỳ, thì mình làm hết thảy, chẳng phải toàn bộ rơi trong mắt Ninh Phàm, lộ ra buồn cười.

Khuôn mặt nàng đỏ lên, có chút không đất dung thân.

- Công tử, ẩn giấu thật sâu...

- Không, tiểu thư mới là người ẩn giấu sâu... Nơi đây được đặt tên là hoa mộ, cũng không phải là táng hoa, mà là...

- Đừng nói ra!

Hốc mắt của Hứa Thu Linh đỏ lên, nhịn được ý bi thương, lại chợt cười nhạt.

- Công tử, quả thật là tri kỷ của Thu Linh, không dối gạt công tử, nơi đây, quả thật như công tử suy nghĩ.

Đúng vậy, Hứa Thu Linh ta, mệnh không lâu được.

Đúng vậy, mộ hoa này là chuẩn bị để chôn cất chính bản thân ta...

Hắn đã nhìn ra.

Hắn quả nhiên là tri kỷ của ta, người tri kỷ ta chờ đợi đã lâu. Chỉ có điều hắn xuất hiện quá muộn...

- Tiểu thư không dẫn đường cho Chu mỗ sao...

- A, ta quên mất, thất lễ rồi... Không biết công tử muốn đi nơi nào? Trừ khuê các của tiểu nương môn, cho dù là chỗ tàng bảo tàng đan của phụ thân, Thu Linh đều nguyện dẫn công tử đi đến...

- Gì?

Ninh Phàm bật cười.

Hứa Thu Linh này sao giống Lam Mi như vậy.

Gặp mặt mấy lần, lại nguyện ý dẫn mình một người xa lạ, đi đến đan phòng bảo khố của Hứa Như Sơn tìm bảo.

Người ta nói nữ tâm hướng ngoại, nhưng mình chưa nói tên thật, ngay cả tên giả vẫn chưa hoàn toàn nói cho Hứa Thu Linh.

Cô gái này có hảo cảm với mình, không khỏi lên cao quá nhanh.

Cô nương rất có ý tứ, không phải sao.

- Ta có việc, muốn gặp Hứa tiền bối, mời cô nương dẫn thẳng ta đi tới đó.

- Chuyện này...

Hứa Thu Linh cau mày, như có khó khăn.

- Làm khó cô nương sao?

- Không, không phải vậy... Nhưng mà gia phụ hôm nay tựa hồ muốn tiếp đãi một tên quý khách, người này là ngoại hải hung ma, giết người không tính toán, dâm nhân thê nữ vô số, thủ đoạn tàn nhẫn, thập ác không chừa... Công tử về sau có thấy người này, phải cẩn thận, chớ chọc giận hắn... Nếu không, công tử cho dù là nguyên anh trung kỳ cũng phải, cũng phải...

- Ách, đa tạ Thu Linh tiểu thư quan tâm, Chu mỗ ghi nhớ rồi...

Ninh Phàm dở khóc dở cười.

Danh tiếng của mình lại xấu xa như vậy sao?

Mà Hứa Thu Linh nghe Ninh Phàm gọi tên của nàng thì lập tức khuôn mặt đỏ lên.

Hắn đã gọi tên ta rồi...

Trong vô số ánh mắt hâm mộ của đám công tử thanh tuấn, Ninh Phàm cùng Hứa Thu Linh, từ trong bụng núi của đỉnh Cực Nhạc đi đến bên trong điện.

Nơi đó là cấm địa trong cấm địa. Nó làm chỗ bế quan của Hứa Như Sơn, người tầm thường căn bản không thể nào tiến vào!

Ninh Phàm đạt được hảo cảm của Hứa Thu Linh nên có thể tiến vào.

Còn bọn hắn lại bị đuổi khách, mời ra khỏi đỉnh Cực Nhạc.

Nhưng bọn hắn cũng không dám ghét Hứa Thu Linh, cũng không dám ghét Ninh Phàm.

Người trước là con gái của hóa thần, người sau là ác nhân tự xưng giết chết ngoại hải Thất Tử...

Hai người đó đều không đắc tội nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.