Hợp Thể Song Tu

Chương 259: Chương 259: Lục Bắc bước ra khỏi hàng! (1-2-3)




Chỉ một thoáng, không khí kiếm bạt nỗ trương.

Phá Anh nỗ, mỗi một đạo nỗ tiễn đều đủ để giết chết nguyên anh sơ kỳ yêu tu, do chính tay Lục Đạo Trần luyện chế.

Mấy chục nỗ tiễn phát ra cùng một lúc, cho dù là Tịnh Vân yêu tướng, cũng chịu nguy hiểm bị thương.

Chẳng qua là khi đối mặt với đám nỏ này, Tịnh Vân vẫn cười lạnh không ngừng. Hắn khẳng định là Lục Đạo Trần không dám bắn tên, bởi vì ở nơi này có hai tên thượng giới yêu tướng. Một người tên là Kim Quần, giác tỉnh một giọt Kim Ngao huyết, đã là tộc nhân bình thường của Kim Ngao linh tộc!

Tên còn lại là Lý Bạn, giác tỉnh một giọt rưỡi Lôi Long huyết, cũng đã trở thành tộc nhân bình thường của Thái cổ Lôi long!

Hai người này, người nào chết cũng chọc giận Chân linh đại tộc ở Thiên Yêu giới.

Một khi Lục Đạo Trần động thủ, đả thương hai tướng, thì đời này kiếp này đừng mơ tưởng phi thăng lên Thiên Yêu giới. . .

Ánh mắt của Tịnh Vân liếc về phía Ninh Phàm, hừ lạnh trong đầu, tiếp tục chếch đi, cuối cùng dừng lại trên người yêu phi áo xanh.

Lập tức, cho dù là Tịnh Vân phách lối đến cỡ nào, trong mắt đều hiện lên một ý cung kính, ôm quyền hành lễ:

- Mạt tướng Tịnh Vân, ra mắt yêu phi nương nương!

- Ừ.

Yêu phi chỉ nhàn nhạt gật đầu, không phải là bất kỳ kẻ nào nàng cũng có thể dùng nụ cười để đối đãi.

Tịnh Vân vốn không biết yêu phi, nhưng phong yêu của Tịnh Hỏa bộ đã đem thân phận của nữ tử này báo cho Tịnh Vân biết.

Cô gái này căn bản không phải là hoa khôi gì của Yên Vũ lâu cả.

Cô gái này, là phi tần của linh vương trên Linh Vương cung của Thiên Yêu giới!

Yên Vũ lâu, có lẽ hết sức xa lạ đối với cổ yêu tộc, nhưng Linh Vương cung là một tổ chức khổng lồ, tuyệt không yêu tộc nào không biết.

Tịnh Vân bị Phong yêu cho biết rằng, yêu phi này ở lại La Vân Đô quận có hai mục đích.

Một là nhìn trúng tài học của Lục Đạo Trần - Phụ Linh thuật, muốn đại biểu cho Linh Vương cung ban cho người này tư cách phi thăng.

Hai là vì Thiên đế chi tinh, thu góp đủ giới đồ, mở ra Giới lộ của Đệ tam giới. Nếu tìm về được Tinh này, yêu phi có thể coi là lập được công lớn.

Mục đích thứ hai, tạm thời không cần bàn luận.

Có cái mục đích thứ nhất, Lục Đạo Trần chỉ cần dựa vào Linh Vương cung, dưới sự giúp đỡ của yêu phi đột phá toái hư phi thăng Thiên Yêu giới, cơ hồ là chuyện chắc như đinh đóng cột!

Với bản lĩnh vững vàng của Lục Đạo Trần, có hi vọng phi thăng, tất nhiên tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho thượng giới yêu tướng, tạo ra đại địch cho mình ở thượng giới sau này.

Tịnh Vân chắc chắn và tự tin rằng Lục Đạo Trần sẽ không dám động thủ!

Quả nhiên, Hắc diện Lục Chiến đã đằng đằng sát khí, mong mỏi tới một tràng Hồng Môn yến, để tiêu diệt ba tướng của Tịnh Hỏa bộ.

Nhưng Lục Đạo Trần chỉ ho một tiếng, khoát tay, ra lệnh tất cả nỗ binh lui ra.

- Lui ra! Không được vô lễ đối với thượng giới yêu tướng!

- Dạ!

Từng hắc giáp nỗ binh nghe vậy lui ra.

Lục Chiến hiện vể mặt không cam tâm, ở địa bàn của mình mà còn bị người khác làm cho tức giận uất ức, đây là cái chuyện khỉ gió gì thế!

Hắn trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Đạo Trần, bày tỏ sự bất mãn của mình đối với thế yếu của Lục Đạo Trần.

- Lục Chiến, ngồi xuống!

- Dạ. . .

Lục Chiến cắn chặt răng, không cam lòng ngồi xuống.

Những nhân vật có mặt mũi khác của La Vân Đô quận, phần lớn đều âm thầm thở phào nhẹ nhỏm ở trong lòng.

Còn may, còn may. . .

Chuyện này không gây lớn chuyện, không đến mức phải động võ, không thương tổn thượng giới yêu tướng. . .

Như vậy, sẽ không gây ra đại họa cho La Vân.

Lục Đạo Trần chậm rãi đứng dậy, tay chống quải trượng, tay sờ vào trong ngực, lấy ra một tàn đồ bằng da thú màu đỏ sậm.

Vật này vừa được đưa ra, ánh mắt của Tịnh Vân, Kim Quần, Lý Bạn đều như lửa nóng.

Cho dù là Ninh Phàm cũng hai mắt sáng lên.

Dù chỉ là một tàn đồ bằng da thú, bất quá chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng mà tàn đồ này lại truyền ra một loại khí tức Hung sát cùng cực của yêu thú, làm cho người ở tại tràng này, ngoại trừ Ninh Phàm và yêu phi, đều tại cùng thời khắc đó không rét mà run.

- Giới đồ! Lục Đạo Trần, mau đem vật đó đưa cho ta!

Tịnh Vân bước một bước ra ngoài, định tiến lên đoạt lấy tàn đồ.

Nhưng Lục Đạo Trần mắt bắn vân quang, bên trong con mắt bên trái không ngờ lại lần lượt hiện lên hai viên yêu tinh trắng như tuyết!

Ở thời khắc yêu tinh này hiện ra, sắc mặt của Tịnh Vân đại biến, vội vã lui về phía sau, mồ hôi lạnh toát đầy ra trên trán.

- Phong tứ chi Tinh!

Viên yêu tinh thứ hai ấy là do Yêu soái ban tặng. Trong đó có thần thông cực kỳ lợi hại , đủ có thể diệt sát Hóa Thần sơ kỳ một cách tức thì!

- Ngươi là cái thá gì mà dám gọi thẳng tục danh của lão phu! Giới lộ, ở trong tay của lão phu, nhưng bằng vào ngươi, không lấy đi được đâu!

Lục Đạo Trần hung ngoan nên quải trượng một cái, đại thế chấn lên, Tịnh Vân liền lùi lại ba bước, mỗi khi lui một bước, liền ho phún ra một ngụm máu, thạch bản bị hắn đạp tan vỡ ầm ầm, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi!

Đây chính là La Vân phong yêu nổi danh là “từ mi thiện mục” sao. . .

Người này đã lâu không phát uy, khiến cho vô số người khinh thị. Nhưng thực lực của người này, e rằng đã đủ để đánh một trận với Hóa Thần hậu kỳ không Phong tứ chi Tinh!

Ở dưới Tinh uy này, cho dù là Kim Quần cùng Lý Bạn, thân là thượng giới yêu tướng, Đệ nhị yêu tinh nhìn quen các loại trường hợp khác nhau, cũng vẫn mặt đầy chấn động, khó có thể giữ được sự bình tĩnh.

Tịnh Vân nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải là mình có chỗ dựa từ thượng giới yêu tướng, chỉ một thoáng vừa rồi, nói không chừng Vân tướng Lục Đạo Trần đã lấy đầu của mình!

- Mạt tướng thất lễ, xin Vân tướng bao dung!

Tịnh Vân cắn răng một cái, ôm quyền tạ tội.

- Bao dung ? Hừ. . . Nói cho Lục Giới Phần biết, bảo hắn mau mau thu hồi xuân thu đại mộng đột phá Yêu soái! Giới lộ, lão phu không thể nào giao cho hắn! Thiên đế chi tinh, hắn cũng không thể chiếm được!

Lục Đạo Trần thu hồi khí thế, lần nữa thu hồi giới đồ vào trong ngực, nhìn Ninh Phàm một cái thật sâu. Chợt, lão giống như một lão già gần đất xa trời, ngồi trở lại ghế.

Cái ánh mắt ấy, là tán thưởng.

Tán dương, là do sau khi Phong tứ chi Tinh hiển lộ, Ninh Phàm vẫn còn có thể ngồi vững như núi.

Lão thầm nghĩ, người này, quả nhiên bất phàm. Thân là nhân tộc, hắn không hãi sợ yêu tộc, dám giết thượng giới yêu tướng, không lo lắng gì về sau. Thứ người như thế, quả thật là đối tượng tốt nhất để hợp tác với mình. . .

Ninh Phàm trầm mặc.

Giới lộ, căn bản không giấu ở bất kỳ địa phương nào của Đô quận, mà là đang ở trên người của Lục Đạo Trần. Như vậy, bản thân hắn muốn đi trộm, là không khả năng, trừ phi đánh bại Lục Đạo Trần, nếu không, chưa chắc là có thể đoạt được Giới lộ.

Thực lực của Lục Đạo Trần rất mạnh, cho dù là tung ra hết thủ đoạn, Ninh Phàm cũng chưa chắc có thể thắng được Lục Đạo Trần.

Điều khiến Ninh Phàm đắn đo nhất, là thái độ của các bộ lạc đối với Giới lộ, đối với Yêu soái. . .

Dựa theo lẽ thường, yêu tướng của Đệ nhị giới phải đồng tâm hợp lực thủ hộ Yêu soái.

Nhưng Lục tộc Cửu bộ, rõ ràng ai lo thân ấy, thậm chí chinh phạt, chém giết lẫn nhau. Họ đối đãi với Lục Ngô Yêu soái cũng không cung kính. Ví dụ như Tịnh Vân yêu tướng, dám gọi Lục Ngô là nghiệt soái!

Nghiệt soái, bị Thiên Yêu giới trục xuất vĩnh sinh. . . Thiên đế chi tinh. . .

Tựa hồ Giới lộ của Đệ tam giới rất phức tạp, vượt xa không như hắn nghĩ đơn giản như vậy. Trầm thụy chi địa ở nơi này, cách cục, bí ẩn, tuyệt không phải là những vùng đất khác có thể so sánh.

“Lục Đạo Trần. Muốn cùng ta hợp về vấn đề gì. . . Thái độ của lão đối với Yêu soái là như thế nào. . . Lão biết ta muốn có Giới lộ, hơn phân nửa cũng biết ta không phải là Lục Bắc, thậm chí không phải là yêu tộc, nhưng vẫn nguyện ý hợp tác với ta. Chẳng lẽ lão muốn cùng ta hợp lực đoạt Giới lộ, chém chết Yêu soái?”

"Nếu chuyện đơn giản như thế, cũng không phải là không thể hợp tác cùng với lão. Nhưng ta luôn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. . ."

Không nghĩ ra. . .

Trong lúc Ninh Phàm trầm ngâm, Lục Uyển Nhi lại khẽ ơ lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì sau khi Lục Đạo Trần ngồi xuống, yêu phi áo xanh lại đứng lên.

Từng khoản thanh sa lụa mỏng phất phơ, không biết vô tình hay cố ý phất qua trên mặt Ninh Phàm, lưu lại mùi thơm yêu dị và hấp dẫn.

- Yêu phi tỷ tỷ. Tỷ định làm cái gì. . .

Lục Uyển Nhi đứng dậy, muốn ngăn yêu phi lại.

Ở thời khắc Tịnh Hỏa bộ cùng La Vân bộ tranh đấu ở nơi này, yêu phi tỷ tỷ là một nữ tử, muốn xen vào làm cái gì? Dính vào chuyện này sao? Đó không phải là rất nguy hiểm sao. . .

Lục Uyển Nhi muốn ngăn trở yêu phi, nhưng lại bị Ninh Phàm kéo cổ tay lại, bật cười.

- Nha đầu ngốc, yêu phi tỷ tỷ này của nàng không phải là người phàm. . . Trong Đệ nhị giới, không người nào dám động đến nàng ta. . . Thân phận của nàng ta, e rằng căn bản không phải là Yên Vũ lâu chủ gì cả. . . Nàng ta là, Hóa Thần hậu kỳ yêu tu!

- Hóa Thần hậu kỳ!

Lục Uyển Nhi giật mình, chẳng lẽ phong trần nữ yêu đượcmình coi thành tỷ muội, lại là nhân vật đứng đầu trong Đệ nhị giới?

Thậm chí, vào lúc tiếng nói của Ninh Phàm vừa dứt, yêu phi xoay người lại nhoẻn miệng cười có vẻ hối lỗi với đối với Lục Uyển Nhi một cái, rồi chợt phóng ra uy lực còn mạnh hơn so với Lục Đạo Trần.

- Thật xin lỗi, bởi vì không thể không giấu giếm, tỷ tỷ đã không báo thân phận chân thật cho muội. . . Tỷ tỷ là Tỉnh giới của Thiên Yêu giới, ngoại cung yêu phi của Linh vương cung. . . Tỷ tỷ không cí họ, chỉ có tên, gọi là Vũ Yên. Sau ngày hôm nay, muội có thể gọi ta là Yên tỷ tỷ, cũng có thể tiếp tục gọi ta là yêu phi. . .

- Yêu phi tỷ tỷ. . .

Lục Uyển Nhi có quá nhiều lời muốn hỏi, bất quá, nàng bị Ninh Phàm nhẹ nhàng đè nhẹ lên môi.

- Sau này sẽ có cơ hội để nói chuyện, hãy xem yêu phi tỷ tỷ của nàng một chút, xem nàng ấy muốn lệnh cái gì. . .

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, một nghi vấn trong đầu rốt cuộc đã được giải ra.

Yên Vũ lâu, quả nhiên là thế lực hư cấu. . . Cô gái này, hẳn là phi tần của Thiên Yêu giới Linh vương!

Linh vương. . . chính là yêu tộc đế vương mà tất cả chân linh tộc cùng cung phụng chung! Chúa tể của Tỉnh giới trong Thiên Yêu giới!

Nữ nhân của hắn, tất nhiên không người nào dám động!

Thậm chí, có cô gái này che chở Lục Uyển Nhi, cho dù là khi Lục Uyển Nhi đến Thiên Yêu giới, cũng hết sức an toàn. . .

Sau khi yêu phi áo xanh tự bộc lộ thân phận, trong số tân khách, không ít nguyên anh hậu kỳ, nguyên anh điên phong yêu tộc lập tức sắc mặt đại biến.

- Yên Vũ lâu chủ, không ngờ lại là yêu phi của Linh vương! Bọn ta, bọn ta trước đây từng đi Yên Vũ lâu, khinh bạc cô gái này, mặc dù không thành công, cũng là trọng tội a!

- Xong rồi, ta còn đã từng buông lời, muốn dùng trăm vạn tiên ngọc vui vầy hoan hoản một đêm cùng cô gái này. . . Tử tội, tử tội a!

Đối với đám người này, yêu phi cũng không nhiều lời, chỉ thở dài sâu kín, coi như là cỏ rác, đều là hạng người bình thường.

Nàng luồn tay vào trong tay áo, lấy ra một đạo U Lam Hỏa lệnh. Lệnh này vừa xuất hiện, bầy yêu sắc mặt đại biến.

Linh vương lệnh!

- Bọn ngươi đều là Lục tộc yêu tướng, tuy nói Lục Ngô là yêu nghiệt phản bội, nhưng bọn ngươi, vẫn buộc phải thấy lệnh này mà tuân lệnh. . . Tịnh Vân! Bổn cung lệnh ngươi, mau rời khỏi chỗ này, không được sanh sự ở La Vân!

Lệnh này vừa đưa ra, rõ ràng, yêu phi muốn làm chỗ dựa cho Lục Đạo Trần.

Tịnh Vân, có thượng giới yêu tướng làm chỗ dựa.

Lục Đạo Trần, lại có Linh vương yêu phi làm hậu thuẫn.

Tịnh Vân sắc mặt không cam, ôm quyền nói với yêu phi:

- Nương nương! Người tới Trầm thụy chi địa này, chẳng lẽ không phải vì Thiên đế chi tinh sao! Mạt tướng lúc tới đây, Hỏa tướng đại nhân từng nói rõ, Giới lộ nếu khai mở, Hỏa tướng chỉ cần yêu huyết yêu thi của Lục Ngô Yêu soái. Còn Thiên đế chi tinh, quy tất cả cho nương nương. Lấy vật này nộp lên Linh vương, tất phải có công rất lớn, có thể đề thăng địa vị của nương nương ở Linh vương cung. . .

- Cái gì!

Lý Bạn cùng Kim Quần, đều lộ sắc mặt tức giận.

Hỏa tướng Lục Giới Phần này thật là to gan, biết rõ Thiên Yêu giới yêu tướng bọn mình tới đây chính là vì Thiên đế chi tinh, không ngờ còn dám đem Đế Tinh hứa hẹn cho người của Linh vương cung. . .

Dĩ nhiên, trong Yêu Linh chi địa của Thiên Yêu giới, Linh vương cung là thế lực đế vương mà vạn tộc cộng đồng tôn vinh. Nhưng nhưng chân linh thế lực khác, chưa chắc là không có lòng riêng của mình. . .

Đám người Lý Bạn đại biểu cho Thái cổ Lôi long cùng vài Chân linh đại tộc khác.

Vũ Yên yêu phi, là đại biểu cho Linh vương cung.

Mục đích của mọi người, đều là Thiên đế chi tinh!

Quả nhiên, vừa nghe lời ấy, yêu phi trầm mặc, dường như đã có chút động lòng.

Giới lộ, cuối cùng là phải khai mở ra. Lục Ngô, không thể nào vĩnh viễn ngủ say. . .

- Yêu phi không cần lo ngại, Giới lộ, cuối cùng là phải mở ra. . .

Lục Đạo Trần thở dài thật sâu, lần nữa đứng dậy, ánh mắt quét về phía Tịnh Vân.

- Lục Đạo Trần ta, thân là chín tướng của Lục soái, vô luận là Lục soái năm đó vì sao phản bội rời xa yêu tộc, Lục Đạo Trần ta đều trung thành với Yêu soái, tâm này quyết không thay đổi. . . Khai mở Giới lộ, cuối cùng là vẫn phải khai mở. Nhưng... không cho phép khai mở ra từ Tịnh Hỏa bộ, mà là từ La Vân bộ của ta!

- Tịnh Vân, dựa theo yêu tổ chi huấn. Khi 'Mọi chuyện không thể quyết, lấy lực định đoạt'! Mặc cho ngươi nói hoa rơi đầy đất, muốn lấy giới đồ của lão phu, thì cứ chứng tỏ thực lực ra đi!

- Lão phu đưa ra ba tướng, đối với ba người của ngươi. Nếu bọn ngươi thắng, giới đồ thuộc về ngươi. Nếu La Vân ta thắng, lão phu muốn Tịnh Hỏa bộ giới đồ của ngươi. Chuyện đánh cuộc này, ngươi dám đánh không, chuyện làm chủ này, ngươi quyết được không?

- Trận chiến này, cần lập sinh tử trạng, cho dù có chết bởi chuyện này, cũng không thể truy đuổi trách nhiệm. Cái này tức là nói, cho dù là thượng giới yêu tướng, cũng có thể chết. . . Cuộc chiến đánh cuộc như thế này, ngươi có tư cách đáp ứng sao?

- Không có, thì hãy cút ra khỏi La Vân!

Những lời Lục Đạo Trần nói ra, ba người Tịnh Vân, Kim Quần, Lý Bạn đều trầm mặc.

Tịnh Vân không dám khinh thường đáp ứng, đó là vì Giới đồ đại sự, hắn không làm chủ được.

Kim Quần, Lý Bạn không dám khinh thường đáp ứng, bởi vì một khi đánh cuộc, lập ra sinh tử trạng, cho dù hắn là thượng giới yêu tộc, nhưng nếu chết ở nơi đây, thì sẽ không có người nào có thể truy hỏi trách nhiệm.

Phe của mình là ba vị hóa thần sơ kỳ, đối phương, có Lục Thanh, Lục Chiến là hai tên sơ kỳ, thêm vào có thể là Lục Đạo Trần tương đương với hóa thần hậu kỳ.

Thắng bại, rõ ràng dễ thấy!

Ba tướng sắc mặt trầm xuống, biết hôm nay vô luận cướp đoạt, hay hoặc uy hiếp, đều không thể chiếm được Giới đồ.

Ánh mắt của Tịnh Vân chuyển sang Ninh Phàm, thầm nói, chỉ có thể dựa vào cái tên “Đại nằm vùng” Lục Bắc này, đi trộm Giới đồ thôi. Tuy không biết, tên này có trung thành với Tịnh Hỏa bộ đi hoàn thành nhiệm vụ hay không,. . .

Ba tướng đang muốn rời đi, bên ngoài La Thiên điện, mây hồng chợt che kín bầu trời.

Bên trong hồng vân, một đạo long ảnh đầy máu đỏ chợt lóe lên, hóa ra một hồng giáp trung niên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn ngắm La Thiên điện.

- Lục Đạo Trần, chuyện đánh cuộc này, Tịnh Vân không có tư cách đáp ứng, nhưng bản tướng có tư cách! Được! Bản tướng ước định cùng ngươi, cứ lấy một trận đánh này, đánh cuộc Giới đồ! Bất quá, không nên để tiểu bối tham gia, mà là ta và ngươi đánh một trận, để định thắng bại. . .

Lời nói này vừa hiện, một cổ hùng uy của hóa thần hậu kỳ phủ xuống Đô quận, chấn động lòng người.

Người ở trong La Thiên điện rối rít đi ra, vừa nhìn thấy người đạp thiên lên tiếng, đều sắc mặt đại chấn.

Người đến không ngờ lại là Tịnh Hỏa bộ Phong hiệu yêu tướng - Hỏa tướng Lục Giới Phần!

Đối với sự khiêu khích của Lục Giới Phần, Lục Đạo Trần xem thường, nhàn nhạt trả lời:

- Lão phu chưa nhập vào hậu kỳ, không phải là đối thủ của ngươi. . . Lão phu đã nói, trận đánh cuộc này, là tuân theo cổ huấn của yêu tổ, thiết đặt trận so tài của ba tướng, bên ngươi cứ mặc tình cử ra ba tên yêu tướng, phải có hóa thần sơ kỳ trở xuống. Phe ta cũng đưa ra ba người, đó là La Vân đệ tứ tướng Lục Thanh, đệ lục tướng Lục Chiến, đệ bát tướng Lục Bắc. Ba người này đều chưa tiến nhập hóa thần hậu kỳ. . . Như vậy, mới coi là công bình, Lục Giới Phần, ngươi có dám đánh cuộc cùng lão phu!

Chỉ vài ba lời, Lục Đạo Trần tựa hồ đã xem việc tranh đoạt Giới đồ biến thành cuộc so tài đấu chiến giữa ba tướng.

Tựa hồ hết thảy mọi việc này đều đã được lão ta đoán trước hết. Việc triệu hồi hai vị hóa thần, gấp gáp cho vời Ninh Phàm về đây, tựa hồ chính là vì trạnh đánh cuộc hôm nay.

- Lục Thanh, Lục Chiến, Lục Bắc. . .

Ánh mắt của Lục Giới Phần chợt lóe lên, tâm tư xoay chuyển như bay.

Hai người trước không cần phải lo lắng, còn người thứ ba. . . người này không Hóa thần, nhưng một mình chém chết ba hóa thần, chuyện này Lục Giới Phần đã biết.

Trước mắt, La Vân Đô quận, ngoại trừ mình ra, chỉ có Tịnh Vân ba tướng. Trong ba người này, Tịnh Vân xem ra không bằng Lục Bắc, Kim Quần nếu chiến cùng Lục Bắc, sẽ khó phân thắng bại. Còn Lý Bạn. . . người này, không phải là người như Ninh Phàm có thể thắng!

Tâm tư vừa quyết, Lục Giới Phần đạp thiên cười rằng:

- Được! Trận đánh cuộc này, bản tướng đáp ứng, nếu có thể có được La Vân Giới đồ của ngươi bằng cách đơn giản như vậy, cũng có thể miễn cho hai bộ giao chiến, còn không gì tốt bằng. . . Lý Bạn, Kim Quần, Tịnh Vân bước ra khỏi hàng! Ba người các ngươi, bay lên hỏa đài, đi chiến La Vân ba tướng!

Lục Giới Phần dùng tay trảo một cái, trên vạn dặm trường không chợt nổi lên hỏa hải. Biển lửa này ngưng súc co lại, hóa thành một tòa hỏa diễm cự đài có khuôn viên ngàn dặm.

- Hừ!

Kim Quần cùng Lý Bạn sắc mặt âm trầm , cái tên Lục Giới Phần thật là to gan, dám đem hai thượng giới yêu tướng sai sử như thủ hạ vậy!

Bất quá nghĩ đến trận đổ chiến này nếu mà thắng, thì sẽ lấy được Giới đồ, hai tướng dằn cơn tức giận xuống, không nói nhiều lời, độn quang chợt lóe lên, đã bắn tới huyền không hỏa đài.

Tịnh Vân sắc mặt nghiêm nghị, tự nhiên không dám làm trái lệnh của Phong yêu, lập tức bay lên đăng hỏa đài.

Trong nháy mắt, ba tướng đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng đánh một trận.

Ba tướng trước đó không dám ứng chiến, là sợ Lục Đạo Trần xuất thủ. Giờ phút này biết được Lục Đạo Trần không tham gia, chẳng qua là chỉ tranh đấu cùng hai yêu tướng, một tên nguyên anh, bên mình coi như thắng chắc, ít nhất là phần thắng tới chín phần mười trở lên, cần gì phải băn khoăn.

La Vân ba tướng, người mạnh nhất, không thể nghi ngờ gì chính là Lục Bắc độc chém tam thần.

Nhưng cho dù là Lục Bắc, trong ba người kia, đã có ngay Kim Quần và Lý Bạn nhao nhao muốn thử sức, đều có lòng tin chém chết người này.

Đây là sự kiêu ngạo của thượng giới yêu tướng bọn hắn!

Giờ khắc này, toàn bộ La Vân Đô quận đều oanh động!

Thậm chí vô số tân khách, bbỏ hết tiệc rượu, rối rít rời khỏi chỗ ngồi, đua nhau tới vây xem trận đổ chiến vô cùng oanh động này.

Lời huấn của Yêu tổ, cuộc chiến của ba đôi yêu tướng... Chuyện như vậy, thỉnh thoảng cũng xảy ra giữa các hoàn khố trong Đô quận, nhưng những kẻ đánh đấu, mạnh nhất chẳng qua chỉ là nguyên anh, từ trước đến này không có sự tranh đấu ở cấp hóa thần.

Sinh tử trạng, sinh tử do trời. . . Nói không chừng hôm nay trên đài lửa, sẽ có hóa thần bị chém. . . Đây chính là đại sự!

Lục Đạo Trần mắt lộ chiến ý, chống đứng quải trượng, lớn tiếng nói:

- La Vân chư tướng của ta ngàn vạn lần không được yếu thế! Lục Thanh, Lục Chiến, bước ra khỏi hàng! Lục Bắc, bước ra khỏi hàng!

- Dạ!

Lục Thanh, Lục Chiến hai tướng, sớm đã không ưa Tịnh Hỏa bộ, đang muốn đánh một trận.

Chỉ có Ninh Phàm, cười lạnh một tiếng, ngôn ngữ nói ra kinh người.

- Ta, không chiến!

Buồn cười! Lục Đạo Trần không cấp lợi ích gì cho hắn, mà muốn hắn làm đả thủ cho lão, dựa vào cái gì chứ?

- Trận chiến này nếu thắng, đoạt được Tịnh Hỏa Giới đồ, thì nó sẽ thuộc về ngươi!

Lời Lục Đạo Trần nói ra càng kinh người.

Tất cả mọi người đều cho là Lục Đạo Trần lần này đánh cuộc, là vì để chiến bại Tịnh Hỏa bộ, lấy làm của riêng Giới đồ của đối phương.

Nhưng lão lại hứa hẹn trước mặt mọi người, nếu chiến thắng, Giới lộ có được từ đánh cuộc thắng đối phương, sẽ mang tặng Ninh Phàm.

Như vậy, Lục Đạo Trần làm hết thảy mọi chuyện, rốt cuộc là vì cái gì?

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe lên, hắn vẫn chưa nhìn ra mục đích của Lục Đạo Trần.

Mục đích của Lục Giới Phần, Ninh Phàm nhìn ra, đó là cũng giống như mình, tham luyến Yêu soái huyết.

Mục đích của Yêu phi và đám người Lý Bạn, Ninh Phàm cũng nhìn ra, đo là vì Thiên đế chi tinh gì đó.

Nhưng còn Lục Đạo Trần, người này là vì cái gì. . .?

Nhìn không thấu, nhưng nếu như đã có được cơ hội lấy được Giới đồ, cho dù chỉ có một phần chín, cũng không có sao.

Hơn nữa Ninh Phàm suy đoán, sau khi lấy được Tịnh Hỏa bộ Giới đồ, Lục Đạo Trần sẽ chân chính nói lên chuyện hợp tác đối với mình. Đến lúc đó, mục đích thực sự của lão, phần lớn là sẽ nói cho hắn biết như thực.

Trận chiến này nếu thắng, có thể lấy được Giới đồ, dĩ nhiên, cũng có thể giết người. . .

- Lý Bạn!

Ninh Phàm sát cơ đã động, không nhiều lời nữa, theo Lục Thanh, Lục Chiến phi độn lên hỏa đài.

Ánh mắt của hắn quét qua Tịnh Vân, Kim Quần, Lý Bạn, không chút sợ hãi.

- Trận chiến đầu tiên, lão tử lên trước! Tịnh Vân tiểu nhi, cùng ta đánh một trận!

Lục Chiến mặt như than đen, mắt lộ chiến quang, vách kích bước ra khỏi hàng.

Hắn sớm đã khó chịu con mẹ nó với Tịnh Vân rồi!

- Lục Chiến, ngươi không phải là đối thủ của ta, lui ra!

Tịnh Vân đứng chắp tay sau lưng, khí thế không ngừng tăng lên từng nấc.

- Phóng rắm cái bà nội ngươi!

Lục Chiến nổi giận đến mức mặt càng ngày càng đen hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.