Hợp Thể Song Tu

Chương 142: Chương 142: Nàng là của ngươi!




Tư Phàm cung, lão ma không cho bất kỳ người nào tiến vào. Nhưng hôm nay, những dung linh tu sĩ này lại cường hành xông vào trong đó.

Nếu không phải cảm giác được lão ma không xảy ra chuyện, sợ rằng Ninh Phàm sẽ trực tiếp động kiếm niệm, đem nhóm tu sĩ nhất nhất chém chết!

Hắn tu đạo hai năm, hiếm khi tức giận... Nhưng mà cũng không có nghĩa là, hắn không có nghịch lân.

Thất Mai, là nghịch lân của hắn!

Tư Phàm cung, tu sĩ đào mộ phần còn chưa tỉnh hồn từ thanh âmm chấn động lòng người vừa phát ra, liền lập tức thấy một đạo hắc mang trên không trung lập lòe một cái, trước người mọi người, dưới Tuyết Mai, đột nhiên hiện ra một người thanh niên.

Thanh niên này vẻ mặt lạnh lùng, mi tâm có một ngôi sao, trong mắt kiếm khí phi đằng.

Ở trước người thanh niên này, từng tu sĩ chỉ cảm thấy đối mặt không là một người, mà là một thanh kiếm! Một thanh ma kiếm ngang dọc vạn cổ, giết tận thần phật, sát khí bất bại!

Đây cũng là Ninh Phàm trong mắt tu sĩ tầm thường!

Ở trong nhóm dung linh tu sĩ nơi này, tu vi càng cao, đối với thanh niên kiếm khí cảm giác càng sâu. Những tu sĩ này, từng người mặc kiếm bào màu bạc, mỗi người lưng đeo bốn thanh phi kiếm ở sau lưng, trên ngân bào, lại thêu một đạo kiếm ngân.

Ở sau lưng đào mộ phần tráng hán, đứng thẳng một thanh niên mặt mũi trắng noãn, tựa hồ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung linh hậu kỳ tu vi. Hơn hai mươi tuổi, có thể có tu vi như thế này, tư chất vô cùng kỳ yêu nghiệt. Mà người này hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm tu sĩ này, sau lưng đeo phi kiếm không chỉ có bốn thanh, mà là sáu thanh.

Cảm giác được Ninh Phàm tỏa ra khí thế kinh khủng, thanh niên trắng trẻo khẽ cau mày, nhưng không chút kinh hoảng, tách ra hẳn mọi người, đi tới trước, hơi ôm quyền, vẻ mặt lại có một tia ngạo mạn, nói:

- Vị bằng hữu này, Kiếm giới kiếm vệ ta ở chỗ này làm chuyện riêng, người không liên quan, xin mau rời khỏi, chớ có dính vào.

- Kiếm giới?

Ánh mắt Ninh Phàm hơi hơi ngưng đọng, hắn dường như nhớ lại, lão ma cùng Kiếm giới quả thật có chút ân oán. Lão ma đạo lữ, tựa hồ là ái nữ của một đại nhân vật của Kiếm giới, mà tiểu Độc cô táng ở chỗ này, dường như cũng cùng dạng thân phận.

Chẳng lẽ tới đây đào mộ phần, là thân nhân của tiểu Độc cô?

Nếu không, nếu không phải lai lịch cực lớn, sao có biện pháp tiến vào Vũ chi tiên giới... Phải biết, giữa các Tiên giới quản chế cực nghiêm, tùy tiện sẽ không cho những tu sĩ của Tiên giới khác tiến vào bên trong bổn giới. Nếu nhóm tu sĩ này có lai lịch cực lớn ở Kiếm giới, như vậy tiến vào Vũ giới, sẽ có thể châm chước một hai. Mà những tu sĩ này, sở dĩ chỉ có dung linh tu vi, chỉ sợ cũng tuân theo Vũ giới an bài, không dám để cao thủ tới dị giới.

Nếu như vậy, Ninh Phàm có thể hiểu, vì sao những người này tiến vào Tư Phàm cung, lão ma cũng không ngăn cản, không tức giận... Lấy lão ma cá tính, cho dù mất hết tu vi, nhưng nếu không muốn, cho dù có liều chết, cũng không để cho người xông vào Tư Phàm cung, xông vào cái nơi mà ông ta cùng đạo lữ của mình đã từng sống.

Thấy Ninh Phàm vừa nghe tên Kiếm giới, lập tức trầm ngâm không nói, thanh niên trắng trẻo tựa hồ rất đắc ý.

Nguyên Anh tu sĩ thì như thế nào? Ở Việt Quốc loại đất không có quái gì hết này, có thể làm lão tổ của một nước, nhưng ở Kiếm giới, bên trong gia tộc của thanh niên trắng trẻo này, Nguyên Anh tu sĩ, bất quá là tư chất kha khá mà thôi.

- Biết Kiếm giới ở chỗ này làm việc, còn không mau mau lui ra!

Thanh niên trắng trẻo tựa hồ tìm ra vốn liếng kiêu ngạo, nhưng đáp lại hắn là con mắt lạnh lùng lần nữa của Ninh Phàm.

- Hừ, Kiếm giới thì đã làm sao!

Theo ánh mắt của Ninh Phàm nhìn một cái, kiếm niệm càn quét, yên tĩnh không tiếng động, một tia nguy cơ hẳn phải chết bao trùm cả thanh niên trắng trẻo ở bên trong, trong lòng mấy chục kiếm tu trong nháy mắt đều dâng lên cảm giác như vậy!

Một cái chớp mắt, thanh niên trắng trẻo thu hồi tất cả sự đắc ý, trong diện mục chỉ còn lại sự kinh hoàng cùng vẻ khó tin!

- Kiếm... Kiếm thức kiếm niệm... Ngươi... Ngươi...

Hắn không thể kho6ng chấn kinh, Nguyên Anh tu sĩ ở Kiếm giới, có lẽ không coi vào đâu, nhưng kiếm tu có kiếm thức kiếm niệm, ở trong Kiếm giới chính là những kẻ cực kỳ hiếm hoi, mà mỗi một người đều ở toái hư cấp kiếm đế!

Chỉ một toái hư kiếm tu, không đủ để xưng là kiếm đế! Quỷ Đế, yêu đế, kiếm đế... Phàm là mang theo chữ Đế, mỗi một người, đều là thứ vô địch trong cùng cấp!

Mà Kiếm giới, hay là trở thành Ma giới, yêu giới, Thiên Tiên giới trở xuống, mạnh nhất Tiên giới, mỗi một vị kiếm đế lão tổ, đều có thể bằng kiếm niệm kiếm khí, trong vòng một ý niệm, tung hoành giết chết vô số tu sĩ cấp thấp!

Thanh niên trắng trẻo khó tin, Ninh Phàm trước mắt đây rốt cuộc có phải là kiếm tu thiên tài có tư chất trở thành kiếm đế hay không!

Lại nói kiếm niệm trong kiếm khí của Ninh Phàm, mặc dù cực kỳ yếu ớt, bất quá chỉ có một tia, nhưng mà một tia kiếm khí này lại bá đạo đến đủ để có thể giết hết thảy tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan sơ kỳ!

Điều càng làm cho thanh niên trắng trẻo không cách nào tin là, Ninh Phàm này rõ ràng hiểu đám người của Kiếm giới nhà mình có lai lịch lớn lao, lại còn dám động thủ... Ninh Phàm, muốn giết nhóm người mình, cho dù đắc tội Kiếm giới kiếm đế lão tổ nào đó, cũng không tiếc!

Đây là một kẻ điên!

Vào lúc Ninh Phàm sắp giết người một khắc, trong ngôi mộ, cùng với ở ngoài viện, đồng loạt truyền tới tiếng ngăn cản.

- Ninh Phàm, không nên giết người!

- Phàm nhi, thu tay lại!

Hai đạo thanh âm sau khi vang lên, trong ngôi mộ nhẹ nhàng bay ra một đạo nữ nhân u hồn xinh đẹp, đứng lặng dưới mai cây. Mà trong nhà vườn, một Hắc y lão giả, bước chân hơi có tập tễnh, đi vào.

Nữ nhân trong một bộ quần áo trắng, vai như gọt, tóc xanh như suối, eo thon vừa vòng tay, bên tóc có gắn một đóa hoa mai. Nàng đứng ở trong thê thê phong tuyết, cao khiết như vậy, cô độc như vậy, thật giống như một cây mai. Ánh mắt bi thương, lại mang một tia kiếm ý, hôm nay Ninh Phàm lĩnh ngộ Vũ chi thần ý, mơ hồ phát hiện, trong mắt cô gái này, ác liệt kiếm ý kia, thật giống như thần ý vậy, rất đặc thù... Điều này hoặc có thể là Kiếm giới Hóa Thần kiếm tu lĩnh ngộ ra ý cảnh rồi.

Tiểu Độc cô, chẳng lẽ khi còn sống, là Hóa Thần tu sĩ?

Nhìn lại lão ma, vẫn là một bộ hắc bào, nhưng lúc trước ánh mắt như điên cuồng kiêu ngạo, giờ đã hóa thành trầm mặc. Một đầu tóc đen, giờ cũng đã hoa râm, tựa hồ hai năm này, trải qua cũng không an nhàn gì.

Điều này khiến cho Ninh Phàm hơi có chút lòng chua xót, rồi sau đó nhẹ nhàng thở dài, địch ý đối với Niết Hoàng càng sâu hơn.

Nếu không phải Niết Hoàng, lão ma có lẽ sẽ là chân tiên, vẫn ở Tứ Thiên tiên giới tiêu dao... Nếu không phải Niết Hoàng, lão ma có lẽ đã khôi phục tu vi, ở tại Vũ giới tung hoành ngang dọc...

Hai năm, nhưng Thất Mai lại thật giống như đã cảnh còn người mất...

Vào lúc Ninh Phàm quan sát Độc Cô cùng lão ma, hai người cũng đang dò xét Ninh Phàm.

Trong mắt Tiểu Độc cô, vào lúc Ninh Phàm trở lại, lộ ra một tia vui sướng không dễ phát giác, mà khi cảm giác đến Ninh Phàm có Nguyên Anh khí thế, lại có kiếm niệm kiếm thức, tiểu Độc cô không khỏi kinh ngạc thật lâu. Nhất là kiếm khí trong Kiếm Niệm của Ninh Phàm, cũng không biết lai lịch ra sao, lại khiến cho Độc Cô đã lĩnh ngộ kiếm ý, đều cảm thấy sợ hãi...

Kiếm ý... Tu sĩ tầm thường, cũng có thể cảm ngộ kiếm ý, nhưng cũng chỉ là biểu bì của kiếm khí, không phải là chân chính kiếm ý... Chân chính kiếm ý, chỉ có Hóa Thần tu sĩ, mới có thể lĩnh ngộ, mà tiểu Độc cô, thì trước khi Hóa Thần, đã lĩnh ngộ được kiếm ý thuộc về mình. Vào năm đó, nàng được tán là một trong ’Kiếm giới Tam Anh’.

Nhưng cho dù là nàng, cũng không có ở Nguyên Anh kỳ, khai mở kiếm thức, ngưng tụ kiếm niệm... Đối với Ninh Phàm, tiểu Độc cô lần đầu tiên phát hiện, mình bắt đầu nhìn không thấu hắn... Không chỉ là tính cách, mà thứ mà nàng nhìn không thấu, chính là tu vi, là hết thảy những thứ bị che kín trong cảm giác giữa làn sương mù.

Hai năm không gặp, hắn đã trở thành cao thủ một đời...

Mà tiểu Độc cô than thở, cũng nồng hơn... Tư chất tốt biết bao nhiêu, vì sao... lại đi tu ma... gia tộc của mình, chính là một trong Kiếm giới Tam Hoàng tộc... Phụ hoàng của nàng, đối với ma tu là phẫn hận nhất... Lão ma cùng tỷ tỷ của nàng, là một chuyện bi kịch... Nếu Ninh Phàm không phải ma tu, thì... Tốt biết bao nhiêu...

Lòng nàng, suy nghĩ lung tung, mà sau khi nghĩ tới rất nhiều chuyện, rốt cuộc nhớ tới một chuyện!

- Không xong! Ninh tiểu ma này từng nói, nếu đột phá Nguyên Anh, sẽ trở về đây lấy đi đạo kiếm khí thứ ba của ta... Nếu bình thời, lấy đi thì cứ lấy đi, nhưng giờ phút này, ngay trước mặt người của Kiếm giới lấy đi kiếm khí này, hắn sẽ gây thành đại họa!

So với gả cho Ninh tiểu ma, tiểu Độc cô lo lắng hơn ngược lại chính là Ninh tiểu ma an nguy thế nào.

Mà lão ma, cũng đang đánh giá Ninh Phàm, biểu tình trầm mặc, lần đầu tiên lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm.

- Tiểu tử thúi, ngươi cái hóa thân này, có thể nói là dữ dội ghê ghớm a... Nghe nói ngươi phải đi Vô Tận hải, lão tử vốn còn vô cùng lo lắng, bất quá... Nhìn ngươi có phần thực lực này, lão tử rốt cuộc yên tâm rồi... Như vậy, cũng có thể đi mà an tâm vững bụng một chút...

Trong lời nói của Lão ma có hàm ý, mà Ninh Phàm lập tức nghe ra được ý trong lời nói.

- Người định đi đâu?! Tu vi của su phụ giờ phút này...

Nói đến đây, hắn thu lời, mắt kín như bưng quét về phía người của Kiếm giới. Có nhưng lời không thể ở trước mặt những người này nói.

- Hàn Nguyên Cực dĩ nhiên là phải theo bọn ta trở lại Kiếm giới! Chuyện của Niết Hoàng, Ngô Hoàng đã nghe thất. Lần này tới đây, chính là tiếp hai vị tiểu thư trở về... Dĩ nhiên, nếu Hàn Nguyên Cực mặt dày, một đường cùng theo trở về, Ngô Hoàng cũng nễ mặt tiểu thư, thoáng bảo hộ cho hắn một chút. Có Ngô Hoàng ta, cho dù là Niết Hoàng, cũng không dám đối với Hàn Nguyên Cực như thế nào...

Thanh niên trắng trẻo có lão ma làm chỗ dựa, đốc định Ninh Phàm không dám giết hắn, lần nữa lộ ra cái khuôn mặt nghênh ngang.

Mà nghe lời của thanh niên trắng trẻo nói, Ninh Phàm cũng không so đo làm gì, mà lại hơi nhắm hai mắt.

Lấy tính cách của lão ma, nhất định sẽ không khuất tất đi cầu người... Nếu ông ta không muốn rời khỏi, bằng nhưng tên mới chỉ là dung linh nhỏ nhoi trước mắt, căn bản không ngăn được ông ta.

Ông ta thật sợ Niết Hoàng sao? Sợ Niết Hoàng trăm năm sau lấy tính mệnh của ông ta?

Nếu sợ, năm đó, ông ta sẽ không lưu ở tại Vũ giới, sợ rằng đã có vô số cơ hội hướng Kiếm giới Tam Hoàng cúi đầu rồi...

Ông ta giờ phút này về đó, có lẽ, là lo lắng cho mình...

Nếu lão ma đi Kiếm giới, trăm năm sau, Niết Hoàng sẽ không tới Vũ giới trả thù... Có lẽ cái đích để hàng lâm, chính là Kiếm giới.

Lão ma, là đang bảo vệ mình...

- Người tại sao phải khổ như vậy...

Ninh Phàm mở mắt ra, không đành lòng nói.

- Ha ha, lão tử làm gì mà khổ chứ, ngược lại là tiểu tử ngươi, suốt ngày đem trăm năm phải toái hư đeo như đeo đá ở trong lòng... Cái này, không tốt đâu... Tu sĩ cần phải kiên trì, cần một chút cố chấp, mới có thể ở trong biển máu không bị lạc mình. Nhưng, nếu cố chấp đến mức trở thành chấp niệm, chấp niệm hóa thành tâm ma... Lấy tư chất của ngươi, ngàn năm toái hư, không thành vấn đề... Đừng phải ép cho mình bbị áp lực quá lớn, như vậy, có lẽ sẽ phá hủy ngươi...

Lão ma cười ha ha một tiếng, lần đầu tiên, trịnh trọng vỗ bả vai Ninh Phàm một cái.

- Người sợ con trăm năm sau không phải là đối thủ của Niết Hoàng sao?

- Không sai, lão tử rất sợ... Không phải sợ chết, mà là sợ một chuyện khác... Ngươi là hi vọng để ta cứu nàng, toàn bộ hi vọng, lão tử có thể chết, ngươi, không thể chết được! Lão tử thu ngươi làm đồ đệ, thực tế là dụng tâm không thuần, ngươi biết rồi, có khi lại hận ta...

- Lấy cá tính của người, nếu nói là thu con làm đồ đệ, mà không có tâm tư đặc biệt gì, con mới cảm thấy kỳ quái... Nếu không có người, không có con hôm nay, có lẽ con ngày đó có thể chạy ra khỏi Hợp Hoan tông, nhưng rồi sẽ chết ở nơi cùng sơn đất vắng không người biết cũng không chừng... Bất luận người thu con làm đồ đệ với loại lý do ra sao, ân này, rốt cuộc là đã gieo rồi... Nếu người có yêu cầu gì, con nhất định sẽ không cự tuyệt.

Ninh Phàm trịnh trọng nói.

Một đôi thầy trò này, không có bao nhiêu cảm tình gì. Sở dĩ kết duyên, chỉ là bởi vì lợi ích. Lão ma thu học trò, bởi vì hi vọng cứu người, mà Ninh Phàm bái sư, chỉ là sắp bị chết bức bách, không thể không tuân theo.

Nhưng sau đó, hai người dần dần phát hiện, tính cách của nhau không ngờ lại hơp như vậy. Và dần dần, tình thầy trò cũng bắt đầu tích lũy.

Là lão ma, đã cấp cho Ninh Phàm mục tiêu để tu ma.

Còn Ninh Phàm, đã cấp cho lão ma, hi vọng cứu chữa tình nhân.

Ninh Phàm không hỏi lão ma, phải làm gì chuyện. Bỡi làm cảm gì hắn cũng sẽ không cự tuyệt... Hắn nhìn ra được, chuyện này nhất định cực kỳ trọng yếu đối với lão ma, nhất định là quan hệ đến nữ nhân mà ông ta hết mực yêu thương kia.

- Lão Tử phải đi Kiếm giới... Lão Tử, sẽ không chết! Ngươi không cần cấp cho mình áp lực lớn như vậy. Trăm năm sau, Cổ Thiên đình di chỉ khai mở, chớ cùng Niết Hoàng tranh phong... Chỉ cần lẫn vào trong đó, tìm cách đạt được cơ duyên là được. Lấy tâm trí thủ đoạn của ngươi, cho dù không địch lại được Niết Hoàng, nhưng tự vệ thì có thừa... Về phần thỉnh cầu của lão tử, hôm nay, ngược lại có thể nói cho ngươi một chút, phỏng chừng ngươi cũng đoán được một chút... lão tử cần ngươi cứu người, chỉ đơn giản như vậy thôi... Ngươi có đáp ứng hay không!?

- Con có lý do cự tuyệt sao?

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, mà lão ma, cũng bật cười ha hả.

Một bên, thanh niên trắng trẻo mặt đầy kiêu ngạo, lại bị hai người bỏ mặc ở một bên, lời này làm cho y tự ái vô cùng, cảm thấy bị nhục nhã cực kỳ.

Hắn không dám đối với Ninh Phàm hành động như thế nào... Như vậy, cứ chờ trên đường mang lão ma trở về Kiếm giới, hảo hảo sửa trị lão một phen!

- Người đâu! Mời Nhị tiểu thư tôn hồn quy giới, mời Đại tiểu thư quy giới! Về phần ’Thanh thạch kiếm khí’, Nhị tiểu thư cùng Kiếm Hoàng ước định, nếu có người có thể lấy đi đạo kiếm khí thứ ba, thì Nhị tiểu thư không cần phải gả cho cháu của thần hoàng, mà sẽ gả cho người lấy kiếm... Hôm nay xem ra, ba đạo kiếm khí, trên đó còn có một đạo, Nhị tiểu thư, đã thua trong đánh cuộc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.