Hợp Thể Song Tu

Chương 226: Chương 226: Ngọc mệnh cảnh




Giờ khắc này, Ninh Phàm ở trong mắt Nghiêm Trung Tắc, lại thật giống như thành một tòa cự nhạc cao phong với ma khí vọt trời, gai nhọn với trời, bất khuất!

Chiến ý của Ninh Phàm là bất khuất! Chính là thiên địa cũng không thể khiến cho người này khuất phục!

Giờ khắc này Ninh Phàm chỉ dựa vào chiến ý không khuất đó đã đủ khiến cho Nghiêm Trung Tắc cảm thấy kiềm chế. Mà nếu hắn ngưng tụ ra thần ý, bất luận là chủng loại gì, cũng có thể cùng Nghiêm Trung Tắc đánh một trận!

Hứa Như Sơn hiện thân, cùng Tả Đồng hai mắt nhìn nhau một cái, đều sinh pháp lực, phong bế thiên địa khí cơ.

Đấu pháp nơi đây không ngừng một phần, mà Hứa Như Sơn muốn nhìn một chút, người này, kết quả có thể tiếp năm chưởng của Nghiêm Trung Tắc hay không?

- Nếu hắn có thể tiếp năm chưởng, Địa mẫu chi tâm lão phu chắp tay dâng lên, nhưng hắn làm được sao?!

Nghiêm Trung Tắc hạ xuống Thăng Tước đài. Còn Ninh Phàm xoa xoa mái tóc xanh của nữ thi, tỏ ý không có gì đáng lo, một bước, bước qua vũng máu của Triệu Tử Kính, nhảy lên Thăng Tước đài.

Đài đồng ngàn trượng, chiến ý tiêu túc!

Nghiêm Trung Tắc chưởng động, Ninh Phàm quyền động!

- Ngươi muốn mượn vân ý của lão phu, cảm ngộ ý bất khuất của ngươi, được thôi! Lão phu tác thành cho ngươi! Cũng coi là cùng Chu đạo hữu kết làm một phen thiện duyên. Tuy nhiên ta nhắc nhở ngươi, năm chưởng, ngươi không tiếp nổi... Nếu ngươi có thể tiếp lão phu ba chưởng, lão phu liền giúp ngươi làm thuyết khách, thuyết phục Hứa lão nhi, khiến cho hắn đem Địa mẫu chi tâm tặng cho ngươi... Chưởng thứ nhất!

Nghiêm Trung Tắc nhẹ nhàng một chưởng vỗ ra, mềm yếu vô lực, nhưng đánh vào trong thiên địa, vô số đảo vân vỡ nát, hóa thành một tia vân lực, vân lực thành chưởng!

Một cái vân chưởng ngàn trượng hiện lên kim quang, vỗ xuống từ trường không. Chưởng phong lướt qua, bầu trời bể tan tành, lộ ra hư không u ám!

Một chưởng này là mười thành lực!

Bất kỳ tu sĩ dưới hóa thần, vào chớp mắt chạm đến chưởng lực đủ để bỏ mình!

Dưới chưởng phong đó, hai đầu gối của Ninh Phàm mềm nhũn, lại có khuynh hướng quỳ sụp xuống đất thần phục!

Khó trách Nghiêm Trung Tắc trước đó không toàn lực xuất chưởng. Một khi ngay trước mọi người toàn lực, Ninh Phàm cưỡng bức chưởng lực quỳ xuống, là chịu nhục, hai người lương tử coi như là kết tử rồi.

Xương đầu gối đau muốn bể, nhưng ngặt một nỗi Ninh Phàm không quỳ!

- Ta, không khuất phục! Nếu ta khuất phục, thì người sau lưng ta, ai tới che chở...? Ta không quỳ!

Đảm nhiệm xương đầu gối bể vụn, nhưng Ninh Phàm vẫn không quỳ!

- Ngọc mệnh, ngọc mệnh! Một chữ ngọc đó không phải ngọc thành, mà là khí khái ‘thà làm ngọc vỡ’. Sau khi nhìn trước ngó sau là quyền ý vỡ! Hoảng sợ lui về phía sau, liền nói lòng chết! Thân ta có thể chết nhưng ý của ta bất diệt. Quyền có thể làm ngọc bể, lòng không thể khuất phục! Như vậy mới là thần ý! Như vậy mới có thể là ngọc mệnh!

Giờ khắc này, hắn quên đau đớn, quên hết thảy, trong mắt chỉ còn dư đỉnh đầu một chưởng, thiên địa yên lặng!

- Băng toái!

Hắn một quyền đánh ra, nhưng lần này, hàn băng trong thiên địa, lại đều... màu đen!

Màu đen kia là một cổ ma ý ngập trời!

Tả Đồng, Nghiêm Trung Tắc, Hứa Như Sơn! Bọn họ là hóa thần, bọn họ có thần ý!

Còn Ninh Phàm đang ngưng tụ là ma ý!

Nó vẫn còn chưa thành hình, nhưng khí thế, đã vượt qua Vũ chi thần ý, có thể so với thất phẩm, thậm chí còn lên cao...

Băng màu đen!

Nghiêm Trung Tắc co rụt khóe mắt lại. Băng này cho lão cảm giác cực kỳ khó chịu. Cơ hồ trong nháy mắt, Ninh Phàm quyền như mưa cuồng, hướng kim vân một chưởng liên kích hai mươi bảy quyền!

‘Đông! Đông! Đông!’

Băng quyền đánh vào trên kim vân, lại phát ra âm thanh trầm muộn dị thường.

Hai mươi bảy quyền này, mỗi một quyền đánh ra, Ninh Phàm chợt lui một bước khỏi Thăng Tước đài, tựa như thân thể của hắn, cũng không chịu nổi phản lực của quyền ra.

Mỗi khi lui một bước, trên đài đồng liền in dấu thật sâu dấu chân của bước kế tiếp.

Hai mươi bảy quyền, Ninh Phàm đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười to!

- ‘Giỏi một cái nhu vân chấn’ Nghiêm Trung Tắc! Nhưng một chưởng muốn khiến cho Chu mỗ khuất phục, không đủ!

Khí thế trầm ngưng, hàn băng nát bấy, Ninh Phàm quanh thân thật giống như nổi lên phong bạo, đánh xơ xác tuyết đen, xông thẳng tới trời! Hai mươi bảy quyền quyền lực hợp nhất, kim vân ầm ầm rung một cái, hóa thành kim quang chấn vỡ!

Ngọc mệnh một kích, Ninh Phàm hắn hoàn toàn tiếp!

Kình phong làm nát bấy kim vân, cuốn ùa ra ngoài, đảo vực ngàn dặm, vô số cỏ cây, gãy rạp một mảnh!

- Hắn lại tiếp nhận Nghiêm Trung Tắc toàn lực một chưởng!

Tử Phù lão tổ Tả Đồng, trong ánh mắt già nua, tử mang chợt lóe, âm thầm chấn kinh.

Trong 13 hóa thần của ngoại hải, ngọc mệnh cảnh thể tu, chỉ có Nghiêm Trung Tắc, Hứa Như Sơn hai người có thể chính diện lấy thân thể tiếp Nghiêm Trung Tắc toàn lực một chưởng. Chính là Tả Đồng lão đều làm không được, chỉ có Hứa Như Sơn có thể làm được!

Người này, làm được chuyện Tả Đồng lão không làm được, coi như thật bất phàm!

Người này dù chưa phải là hóa thần, nhưng một thân thủ đoạn, hơn phân nửa ngay cả hóa thần đều khó đánh bại người này... Mình không bởi vì tông môn đại tu sĩ bị giết mà truy cứu trách nhiệm người này, xem ra là làm đúng!

Nghiêm Trung Tắc cũng ánh mắt đông lại một cái, chợt bật cười ha hả.

- Khá lắm, tiểu oa nhi cuồng vọng. Lão phu thích điều đó!

Lão ta đương nhiên nhìn ra, Ninh Phàm tuy có nửa bước ngọc mệnh cảnh giới, nhưng chẳng qua là nguyên anh hậu kỳ mà thôi. Nguyên anh hậu kỳ, cũng đã là người thứ nhất dưới hóa thần, lại dám cùng mình tranh phong, tiếp quyền mang của mình.

Người này không tới hóa thần thì thôi, nếu hắn là hóa thần, sợ rằng trong nội hải, dưới Nội hải Thất tôn, người này có thể càn quét!

Hứa Như Sơn trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt không biểu lộ một phần.

Ninh Phàm một quyền này dư sức có thừa giết trong chớp mắt ngụy hoang thú!

Có thực lực này tiến vào Toái Giới bí cảnh, chỉ cần mình khuynh lực tương trợ, người này giết hại 150 hoang thú, chẳng có gì lạ!

Nhưng Hứa Như Sơn phát hiện, Ninh Phàm biểu lộ thực lực càng nhiều, mình ngược lại càng không nhìn thấu người này.

Người này ngày đó trong vòng mười trượng, cho mình nguy cơ hẳn phải chết, cũng không phải là luyện thể thuật của hắn... Người này, còn có ẩn giấu!

Ha!

- Chu Minh này, đối mặt hóa thần tu sĩ, còn dám ẩn giấu thực lực!

- Lão phu không dùng tới nguyên từ lực, chỉ có thể tiếp Nghiêm Trung Tắc ‘Bảy chưởng hợp nhất’, nếu người này có thể tiếp Nghiêm Trung Tắc năm chưởng. Chiến lực, có thể so với hóa thần!

Tâm tư của mọi người, Ninh Phàm không thèm nghĩ nữa. Hắn nhắm mắt, lặp đi lặp lại quanh quẩn hai mươi bảy quyền, chau mày.

Không đúng, không đúng!

Không lẽ như vậy!

Mình tuy tiếp Nghiêm Trung Tắc một chưởng, nhưng 27 quyền hợp nhất, cái này vô hình trung là đã hướng Nghiêm Trung Tắc nhận thua, là tự nhận một quyền lực, so ra kém Nghiêm Trung Tắc một chưởng!

Như vậy nào được tính là bất khuất, rõ ràng đã khuất phục trước khi ra quyền!

Tuy thắng cũng như bại...

- Vẫn chưa đủ!

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bức thị Nghiêm Trung Tắc.

Trong mắt phải, tinh tuyền màu đen càng u ám hơn.

- Được! Được! Được! Ngươi tên tiểu tử này, hết sức có khẩu vị đối với lão phu, xem ra là lão phu khinh thường ngươi. Như vậy, lão phu phải khiến cho ngươi kiến thức một chút, ‘Chưởng hợp chi thuật’ do lão phu tự nghĩ ra!

Khí thế trong mắt Nghiêm Trung Tắc chợt biến đổi, quát lạnh một tiếng, hai tay mười ngón vỗ một cái.

Cái vỗ này vỗ một tiếng ầm ầm trên Thăng Tước đài, lúc đó sụp đổ, mà hai người chân đạp đất, lần nữa châm phong tương đối.

Nghiêm Trung Tắc khí thế cấp tốc lên cao, khi đến đỉnh phong, song chưởng của lão đều xuất hiện. Hai đạo kim mang sáng chói, đánh xuống trường không, lại hóa thành một đạo kim quang chưởng ấn.

Hai chưởng hòa hợp, nhưng uy lực cũng gấp bốn lần một chưởng!

- Lão phu từng lấy nhị hợp chi chưởng, một chưởng đập chết 3 vị đại tu sĩ. Ta nghe nói ngươi một thân một mình, tru diệt Di Thế cung ba vị tháp chủ, nhưng chưởng này, ngươi chưa chắc có thể tiếp!

- Vậy sao...?

Ninh Phàm tâm thần không chút dao động. Lòng của hắn, dường như hóa thành một đỉnh núi màu đen, vào Thái Sơn mà không sụp, càng không thể nào bị Nghiêm Trung Tắc lấy ngôn ngữ dọa lui.

Bất khuất, bất khuất, làm sao bất khuất...? Như thế nào mới có thể bất khuất...?

Trời nghiêng đất vùi lấp, tu sĩ nếu nghĩ như thế mới có thể bất khuất...

Trong lòng Ninh Phàm giãy giụa, thật giống như một tia cách mô, từ đầu đến cuối không cách nào xuyên thấu.

Xương cốt của hắn đã sớm hoàn toàn hóa ngân cốt, nhưng không cách nào tiến vào ngọc mệnh cảnh.

Chưởng ấn màu vàng đánh xuống ngay đầu, Ninh Phàm không còn thời gian suy tư!

Chỉ dựa vào thân thể bản năng, liên tiếp đánh ra 21 quyền!

21 quyền hợp nhất, thậm chí không như lần đầu tiên 27 quyền lực, nhưng uy thế sau khi hợp nhất, lại thật giống như mạnh hơn gấp mấy lần so với trước!

Lần này ít đi mấy quyền, nhưng uy lực sâu hơn!

Quyền chưởng chạm nhau, chưởng ấn vỡ, Ninh Phàm quay lùi lại hơn mười bước, ổn định thân hình, ánh mắt tinh mang chợt lóe!

- Ta hiểu rồi!

Vào giờ khắc này, giữa hồn phách của hắn dần dần xuất hiện một tia ngọc sắc...

Mà luyện thể cảnh giới của hắn đang chậm rãi bước vào ngọc mệnh cảnh!

Ha!

Đám ba vị hóa thần Nghiêm Trung Tắc đồng loạt cũng hít một hơi khí lạnh.

Nhị hợp chi chưởng này mạnh gấp bốn lần chưởng thứ nhất, đám người Nghiêm Trung Tắc xem ra, Ninh Phàm trừ phi liên tục đánh ra 108 quyền, nếu không tuyệt đối không tiếp nổi một chưởng này!

Lấy luyện thể cảnh giới của Ninh Phàm, trong thời gian ngắn hoàn thành 108 quyền hợp kích sợ rằng thảm hại, hơn phân nửa là không tiếp nổi một chưởng này rồi.

Nhưng kết quả lại thật vượt ra ngoài ý liệu của ba người.

Đối mặt chưởng lực gấp bốn, Ninh Phàm lại chỉ dựa vào 21 quyền, tiếp nhận chưởng ấn!

Đây làm sao có thể?

Nghiêm Trung Tắc mắt lộ ra ngưng trọng, lần đầu tiên 27 quyền, lão còn có thể nhìn ra thủ đoạn của Ninh Phàm. Nhưng đến 21 quyền lần thứ hai, lão lại cảm giác có chút không đoán ra.

- Có ý tứ! Nếu ngươi có thể tiếp lão phu tam hợp chi chưởng, lão phu vì ngươi làm thuyết khách, hướng Hứa lão đầu, thỉnh cầu Địa mẫu chi tâm!

- Được!

Lần này, Hứa Như Sơn hoàn toàn không cố chấp với năm chưởng, một miệng đáp ứng ba chưởng ước hẹn...

Lão ta càng ngày càng không nhìn thấu Ninh Phàm, nhưng càng chắc chắn, nếu có Ninh Phàm tương trợ, phiền toái của mình không xem là phiền toái nữa.

...

Ninh Phàm không đáp lời, hắn tự có cảm ngộ, chờ đợi tam hợp chi chưởng đó.

Nghiêm Trung Tắc bấm pháp quyết, thi triển bí thuật, trong chốc lát, hóa thành một tên cự nhân 500 trượng!

- Tam hợp chi chưởng, lão phu phải lấy thân pháp tướng mới có thể thi triển. Nếu không ta sẽ không chịu nổi chưởng lực phản phệ, nhất định thân thể tan vỡ. Tiểu hữu, tiếp chưởng!

Cự nhân tiếng gào như sấm, nhưng Ninh Phàm chưa hề đồng dạng hóa thân cự nhân.

Nghiêm Trung Tắc lòng bàn tay bắn liên tục ba đạo kim lôi, lôi hóa cự chưởng, kim chưởng bay lên không, chợt trấn xuống!

Tam hợp chi chưởng có uy lực gấp chín lần chưởng thứ nhất. Một chưởng này, từng khiến cho Doanh Châu tán tu, hóa thần yếu nhất trong ngoại hải 13 hóa thần bị thương bế quan mười năm!

Nếu Ninh Phàm có thể tiếp chưởng này, hắn đã có thể so với chiến lực của hóa thần yếu nhất!

Chẳng qua là Nghiêm Trung Tắc hóa thành cự nhân, trong mắt lại có nghi vấn.

Lão ta muốn biết, Ninh Phàm lần này sẽ lấy bao nhiêu quyền tiếp một chưởng này...

Nếu lão ta phỏng đoán không sai, nói không chừng, có thể so với 21 quyền càng ít hơn. Nhưng, đây rốt cuộc là vì sao...?

Đối mặt một chưởng nghiêng trời, nguyên anh bên trong đan điền của Ninh Phàm muốn bể, chẳng qua là đảm nhiệm chưởng lực lôi xé quanh thân hắn, nhưng hắn bất khuất!

Ti thổ tinh ở mắt phải càng u ám, lần này Ninh Phàm lui bảy bước, đánh ra bảy quyền!

Lực của bảy quyền vốn dĩ nhỏ bé, nhưng lúc hợp nhất, lại như có sơn ảnh ở trường không lóe một cái rồi biến mất.

Mà theo sơn ảnh muốn tới, quyền thế trong một khoảnh khắc lên cao đến trình độ không thể tưởng tượng nổi!

Bảy quyền này cơ hồ khiến khí lực của Ninh Phàm hao hết!

Nhưng bảy quyền thật giống như bảy đạo ngôi sao ánh sáng, đâm rách kim chưởng!

Tam hợp chi chưởng, hắn đỡ được rồi!

Ninh Phàm ho khan ra một ngụm máu tươi, tựa hồ bị chưởng lực chấn thương đan điền, nhưng trong mắt lại là tinh quang lập lòe.

Quả nhiên như vậy!

Lần đầu tiên hắn dùng 27 quyền hợp nhất, cố nhiên quyền lực vô cùng, nhưng vô hình trung là khuất phục, khiến cho trong quyền ít đi ý niệm bất khuất.

Lần thứ hai, hắn với 21 quyền hợp nhất, quyền lực giảm bớt, nhưng thế lại mạnh hơn!

Ở thứ ba lần, bảy quyền hợp nhất, quyền của hắn thế đã lên cao đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Mỗi một quyền quyền lực không thay đổi, nhưng khí thế lại thay đổi! Uy lực cũng đổi!

Nếu từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn lại ra bảy quyền thì tuyệt không có quyền thế này.

Lực đến cực hạn, thành thế, thế đến cực hạn, chính là ý!

Nguyên anh tu sĩ cảm ngộ nguyên lực thiên địa, hiểu ra đại thế, khi cảm ngộ sâu đối với đại thế, thì hóa thần cũng ngưng ra thần ý.

Thần ý là sự thao túng đối với đại thế, là sự hiểu ra đúng quy tắc.

Quyền lực của 7 quyền tuy giảm, nhưng bởi vì một tia thần ý chưa ngưng thực, từ trong thiên địa, lấy thế thành ý, lấy ý hóa lực, mượn tới quyền lực!

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra. Nếu một quyền lực của hắn tiếp một chưởng của Nghiêm Trung Tắc thì đến lúc đó, thế của hắn sẽ lên cao tới đỉnh phong, có thể hoàn toàn ngưng ra loại thần ý thứ hai! Mượn lần này, một bước này bước vào ngọc mệnh cảnh!

- Ta muốn Ngọc mệnh!

Giờ khắc này, trong mắt Ninh Phàm lộ ra một tia kiên quyết chưa từng có từ trước đến nay, là tựa như hắn lúc ban đầu kết anh.

Nghiêm Trung Tắc đứng nơi phế tích của Thăng Tước đài. Hứa Như Sơn, Tả Đồng trên bầu trời đêm, tất cả đã hoảng sợ sâu đậm.

Bởi vì bọn họ, tất cả từ trên người Ninh Phàm cảm nhận được một tia thần ý từ từ ngưng tụ.

Chẳng qua là thần ý đó, lại không chút thần tính có thể nói. Nó quá mức cuồng vọng, bá đạo, ác liệt, cứng rắn nói là thần ý, ngược lại không bằng nói là ma ý!

Ma ý Ma tộc hóa thần ý cảnh!

Giờ phút này bọn họ rốt cuộc rõ ràng, vì sao số quyền của Ninh Phàm càng ít thì uy của quyền càng thịnh, bởi vì nó thêm một tia ma ý!

- Ma ý... không sai... người có thể ngưng ra ma ý, đầu tiên phải là Thái Cổ ma mạch, thứ yếu, phải là người tu luyện nghịch tu của chân ma đạo... Bọn ta đã nhìn lầm, người này rốt cuộc là ma tu kinh người như vậy... Ma ý chính là nội hải quần ma, cũng bất quá ít ỏi người có thể ngưng tụ ma ý...

Tả Đồng thở dài thật sâu, khi ma ý dâng lên trong mắt của Ninh Phàm, Tả Đồng cảm thấy một tia nguy cơ từ trên người của hắn...

- Ma ý kia có phẩm cấp tựa hồ không thấp, tựa hồ là thất phẩm, nhưng có bộ dáng tấn cấp lục phẩm... Lục phẩm, cái này ở vũ giới nho nhỏ của ta cơ hồ đã là truyền thuyết phẩm cấp. Tuy nói trên Tứ thiên, lục phẩm bất quá phổ thông mà thôi...

Nghiêm Trung Tắc mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.

- Thôi, cũng may là ba động chỗ này bị bọn ta ngăn che, nên không người nào có thể rình rập Chu Minh ngưng tụ ma ý... Năm chưởng ước hẹn, đến đây thì thôi, ba chưởng, đủ lão phu đem hết toàn lực, giao hảo người này, cho dù... không phải vì Toái Giới bí cảnh! Cảnh giới đời này của người này tuyệt đối không thể giới hạn với hóa thần... Nếu người này là toái hư, lấy hắn với tính cách ngang ngược, sợ rằng Vũ giới phải đổi chủ! Hắn nói không chừng, sẽ là tên... Bất Chu Lôi hoàng thứ hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.