Hợp Thể Song Tu

Chương 179: Chương 179: Ngủ với ngươi ư?






Khí tức kia, rất giống với ba giọt máu tươi trong cơ thể Ninh Phàm, nhưng độ dày pháp lực cũng khác biệt trời vực!

- Chẳng lẽ trong này phong ấn là một giọt đại yêu tinh huyết sao?!

Ninh Phàm có một loại dự cảm, nếu có thể uống vào giọt máu tươi này, yêu lực của mình nhất định một bước bước thẳng vào tài nghệ Kim đan, thậm chí cao hơn!

Nhưng, hắn không dám tùy tiện uống. Huyết thực phương pháp đề thăng yêu lực có cực hạn, không thể dùng máu của sinh linh quá mạnh. Lấy yêu huyết mỏng manh của mình, luyện hóa máu tươi của Nguyên anh lão yêu, đều cần thật cẩn thận, máu mà bình ngọc này phong ấn có chút kinh khủng... Cụ thể phẩm cấp Ninh Phàm không nhìn ra, nhưng tự nghĩ nếu uống vào, sợ có mấy thành tỷ lệ trực tiếp bạo thể mà chết...

- Vật này, ngày sau hãy uống đi...

Hắn quyết định như vậy.

Về phần lòng không tham gia Long Mộng trạch quyết chiến lại sâu hơn.

Tấn toa hạ xuống trong quan ải, lập tức có tu sĩ nóng bỏng chào đón. Ninh Phàm chỉ gật đầu, xem như đáp lễ rồi.

Hắn theo Giới Hưu, Vân Nhược Vi chạy thẳng tới chỗ ghi danh chiến công. Ở nơi đó, một cái bia ngọc lớn, cho thấy sáng bóng, bên dưới nó, không ít tu sĩ diệt yêu quay về, đều đưa công ngọc trình lên bia ngọc, đem chiến công ghi chép trên bia ngọc.

Mà một tên tu sĩ già nua, đang cung cung kính kính trông chừng bia ngọc, vì tu sĩ cần đổi chiến công, đổi tiên ngọc, đan dược, công pháp, pháp bảo.

Không lập tức tiến lên ghi danh chiến công, bởi vì Ninh Phàm trong đám người, thấy một thân ảnh đang chờ mình.

- Chu Minh!

- Ha? Là Ân Tố Thu! Nàng ở chỗ này chờ ta sao?

- Ừ.

Hai người hôm nay vai trò là đạo lữ, gọi thân thiết chút, ngược lại cũng không sao.

Chẳng qua là Ân Tố Thu, ánh mắt của nàng dời đi từ trên người Ninh Phàm, rơi vào trên người Vân Nhược Vi, lập tức trong lòng căng thẳng, nhưng ánh mắt không dấu vết dời đi. Mà Vân Nhược Vi, cũng chú ý tới Ân Tố Thu, thầm nói cô gái này hơn phân nửa chính là đạo lữ của Ninh Phàm... Tư chất tuyệt cao, dung mạo không thua với mình, cho dù nữ tu, thật là hiếm thấy. Nếu không phải mình có chút cơ duyên, những thứ này năm tháng trôi qua, hơn phân nửa cũng chỉ có chút tu vi này.

Nàng nhận biết Giới Hưu, cũng biết Vân Nhược Vi là một Vũ điện Nguyên anh, thi lễ nói:

- Ân Tố Thu ra mắt hai vị tiền bối...

Ánh mắt của Ân Tố Thu lưu lại càng lâu hơn lúc trên người của Vân Nhược Vi, có một tia khẩn trương chính nàng cũng không ý thức được.

- Vị này là...?

Vân Nhược Vi âm thầm kinh ngạc, nữ nhân trước mắt tuy là Kim đan đỉnh phong tu vi, nhưng một thân huyền công, căn cơ thâm hậu, hiển nhiên đạo tâm kiên định. Tâm tính như vậy, sanh ở trên người một người nữ nhân thật không dễ.

- Ha ha, đây là đạo lữ của Chu đạo hữu... Phu phụ hai người họ nhất định có lời muốn nói. Bọn ta đi trước một bước...

Giới Hưu giới thiệu.

- Thì ra là đạo lữ của Chu đạo hữu...

Trong lòng của Vân Nhược Vi dâng lên một tia cảm giác không thoải mái, không nói được, không nói rõ.

Tâm ma, đều là tâm ma quấy phá... Mình rõ ràng không thích Ninh Phàm, nhưng bởi vì tâm ma, mình lại nghe được chuyện đạo lữ này thì tâm ma cũng biết rung động...

- Đã là đạo lữ của Chu đạo hữu, không cần xưng tiền bối, gọi ta tỷ tỷ là được...

- Vậy Ân Tố Thu liền cả gan, gọi một câu tỷ tỷ...

- Huyền Môn công pháp của Ân Tố Thu muội muội căn cơ rất sâu đây...

- Căn cơ sâu hơn, cũng bất quá là Kim đan tu vi, đó có tỷ tỷ nguyên anh lợi hại...

Ninh Phàm bên cạnh, lộ ra vẻ cổ quái. Hai nữ nhân này nói chuyện, chẳng biết tại sao, cho hắn một loại cảm giác đối đầu gay gắt... Nhưng suy nghĩ một chút, trong hai nữ nhân, Ân Tố Thu bất quá cùng mình giả trang đạo lữ, còn Vân Nhược Vi đối với mình lại chỉ có câu oán hận. Khả năng vì mình đối đầu gay gắt hẳn cực kỳ nhỏ đi.

Lúc hai nữ nhân cười nói, dưới bia ngọc, chuyện ghi danh chiến công đang như dầu sôi lửa bỏng tiến hành.

Ký công quan là một gã thương lão tu sĩ, mỗi lần ghi một người chiến công, cũng sẽ đọc lên chiến công.

- Vương uy, Kim đan hậu kỳ, trận chiến này cộng đạt được 7152 điểm chiến công!

- Dư Minh, Kim đan đỉnh phong, trận chiến này cộng đạt được 8503 điểm chiến công!

- Lục Phong, Kim đan hậu kỳ, trận chiến này cộng đạt được 5589 điểm chiến công!

...

- Hồ Yển!

Lúc đọc đến Hồ Yển, lão giả lập tức sắc mặt nghiêm một chút, ho khan một tiếng, cung kính dị thường. Chỉ vì Hồ Yển chính là Tấn vệ Lục thống lĩnh, Nguyên anh trung kỳ tồn tại!

- Tấn vệ Lục thống lĩnh, Hồ Yển tiền bối, trận chiến này đạt được 96492 điểm chiến công!

Ha!

Lão giả một tiếng ra, lập tức vô số tu sĩ trong quan, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Không hỗ là Nguyên anh trung kỳ cao thủ, đánh một trận liền lấy được nhiều chiến công như vậy, tương đương với gần mười vạn tiên ngọc!

Trong tiếng xôn xao, lại có một đạo cười lạnh cũng không hài hòa vang lên.

- Tấn quốc Nguyên anh trung kỳ, lấy được mười vạn chiến công, liền thỏa mãn rồi sao? Làm phiền ghi danh một chút chiến công của Vân mỗ!

- Dạ, dạ!

Một tên thanh niên ngân bào, cười lạnh đi ra, con mắt mang cuồng ý, chính là Vân Cuồng! Nhìn xem, cuồng ý của y bị nghiền nát, lại trong trận chiến này, trọng tố mà quay về.

Bị Vân Cuồng giễu cợt, Hồ Yển ánh mắt trầm xuống. Vũ điện phân điện tu sĩ cùng Tấn vệ tu sĩ không cùng, mọi người đều biết, nhưng tựa như Vân Cuồng công khai giễu cợt như vậy, vẫn tương đối ít.

Chẳng qua là Vũ điện so với Tấn quốc, chính là vật khổng lồ. Vân Cuồng cũng không phải là người mà Hồ Yển có thể đắc tội. Mà nghe được số chiến công của Vân Cuồng, Hồ Yển trong lòng run lên!

Lời của lão giả, thật giống như một thanh lợi kiếm, đâm vào trong lòng Hồ Yển!

- Vũ Điện phân điện, Vân Cuồng thần sử, trận chiến này tổng cộng đạt được chiến công 235891! Trong đó mười vạn là chém lấy được một tên Nguyên anh chi yêu đạt được!

Ha!

Một tiếng nói ra, toàn sân yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng hít hơi!

23 vạn chiến công! Sợ rằng chính là Tấn vệ Đại thống lĩnh cũng không cách nào lấy được nhiều như vậy! Vả lại mười vạn trong đó, lại là chém chết Nguyên anh yêu vật lấy được!

Nguyên anh yêu vật, không một con nào không phải thần thông quảng đại, càng thêm trong cơ thể kết anh, khó mà tiêu diệt. Tựa như Hồ Yển, một người bại hai vị Nguyên anh chi yêu, nhưng căn bản khó mà chém chết một người trong đó. Không ngờ tới Vân Cuồng này lại giết một tên Nguyên anh chi yêu! Xem ra, cho dù mất đi Thừa Ảnh kiếm, không còn ám sát đánh lén nữa, thực lực của người này cũng không thể khinh thường!

Trong đám người, một tên đại hán mặt đen mặt trầm như nước. Người này là tấn vệ Đại thống lĩnh, Loan Chi! Thấy Hồ Yển bị nhục, vốn hắn muốn ra mặt, dù sao Hồ Yển đại diện là Tấn vệ... Nhưng sau khi nghe chiến công của Vân Cuồng, hắn yên lặng. Hắn trận chiến này lấy được chiến công cũng bất quá 19 vạn, không sánh bằng Vân Cuồng...

Sự yên lặng của hắn khiến cho người có lòng âm thầm thở dài. Còn Vân Cuồng thì ánh mắt liếc qua Loan Chi càng đắc ý!

- Ha ha, Loan Chi thống lĩnh không nói lời nào, xem ra chiến công là không như Vân mỗ rồi... Ký công quan! Ngươi hãy xóa đi số lẻ chiến công của Vân mỗ, chỉ nhớ 23 vạn là được!

Y cười lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên chuyển một cái, đâm rách đám người, rơi vào trên người một người.

- Chu Minh! Chiến công của ngươi có thể qua Vân mỗ bao nhiêu! Nếu không thể, lập tức từ bên người Tố Thu tiên tử, cút ngay!

Thanh âm của Vân Cuồng, đem tiêu điểm của toàn tràng, tập trung trên người Ninh Phàm!

Vốn Ninh Phàm đang bất đắc dĩ nghe hai nữ nhân cười nói, nhưng lúc thanh âm của Vân Cuồng vang lên, ánh mắt hắn lẫm liệt, trong đám người đi ra.

Đối với Vân Cuồng khiêu khích, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ có một trận tranh đấu, nhưng rốt cuộc Ninh Phàm lại khẽ mỉm cười, ánh mắt tùy ý quét qua Vân Cuồng, lơ đễnh. Cũng đem công ngọc màu đen trình cho ký công quan.

- Vân Cuồng thần sử chiến công quá nhiều, không cần đến số lẻ, Chu mỗ không so được rồi. Chu mỗ nghèo quá, cái này mỗi một số lẻ đầu cũng muốn ghi danh thật tốt trên bia ngọc! Ít đi một số lẻ đầu, chính là một khối tiên ngọc...

- Dạ, dạ!

Ký công lão giả kiêng kỵ với Ninh Phàm, còn trên cả Vân Cuồng.

Mà sau khi ánh mắt của ông ta rơi vào công ngọc của Ninh Phàm, đôi tay run lên, hoàn toàn không bắt vững công ngọc, rơi xuống trên bàn dài.

Thất thố, quá mức thất thố!

- Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!

Ông ta thông vội vàng nhặt lên công ngọc, đối với Ninh Phàm bồi tội, nhưng hắn lại khoát khoát tay, lơ đễnh nói:

- Không, chuyện nhỏ mà thôi, ghi danh đi!

- Dạ, dạ! Tấn vệ Thất thống lĩnh, Chu Minh, trận chiến này cộng đạt được chiến công... 648153 điểm!

- Cái gì?! Lại có nhiều tới 64 vạn ư?!

Không ít tu sĩ cả kinh nói! Chỉ đánh một trận, đạt được chiến công to lớn như vậy, điều này sao có thể!?

- Không những như vậy... Trong đó có 30 vạn chiến công là chém chết ba tên Nguyên anh đạt được...

Lão giả tiếng nói run rẩy, nói bổ sung.

- Ba... ba tên Nguyên anh!

Từng tên tu sĩ trong quan ải, sắc mặt đại biến! Nguyên anh mạnh mẽ đánh bại đều khó khăn, đánh chết lại muôn vàn khó khăn, nhưng chỉ đánh một trận, Ninh Phàm lại diệt ba tên Nguyên anh... cái này... này!

- Không những như vậy... Một tên trong đó còn là Nguyên anh trung kỳ lão yêu!

- Cái gì?! Nguyên anh trung kỳ sao?! Cái này há chẳng phải là nói, Chu Minh lão tổ có năng lực chém chết cùng cấp!

Chém chết cùng cấp! Cái này trong Nguyên anh kỳ tu sĩ, đơn giản là chuyện không thể nào hoàn thành. Đánh bại có thể, nhưng lập tức hủy đi thân thể, địch tu còn có Nguyên anh có thể trốn, tốc độ chạy trốn của Nguyên anh là tu vi tự thân một cảnh giới nhỏ trở lên... Cùng cấp tu sĩ căn bản khó khăn lấy tiêu diệt địch nhân Nguyên anh! Nhưng mà Chu Minh có thể!

Cấp bậc chiến công hoàn tất, Ninh Phàm thu hồi công ngọc, ánh mắt rơi vào trên người Vân Cuồng, cười một tiếng.

- Vân Cuồng, chiến công của ta ngươi khá hài lòng!

Ngươi khá hài lòng!

Bốn chữ này bị Ninh Phàm thầm vận lôi tinh lực, thật giống như một đạo kinh lôi nổ vang trong lòng của Vân Cuồng!

Vân Cuồng sắc mặt trắng nhợt, đặng đặng lùi lại liên tiếp mấy bước!

Đạo tâm dữ dội của y trước đó bị Ninh Phàm đoạt kiếm nghiền nát, khó khăn lắm trong trận đánh này, thông qua tiêu diệt Nguyên anh, trọng tố một tia cuồng ý. Y làm nhục Hồ Yển, chính là định thông qua hành động này, khiến cho cuồng ý của mình càng vững hơn. Còn nếu có thể thuận thế dựa vào chiến công đấu bại Ninh Phàm, Vân Cuồng y, thậm chí có thể nhân cơ hội này xóa đi sự thất bại trên đạo tâm bị Ninh Phàm gieo xuống!

Nhưng y vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm lấy được chiến công lại vượt xa y dự liệu!

64 vạn! Y không làm được!

Thậm chí trong đó, còn có tánh mạng của ba tên Nguyên anh lão yêu! Trong ba người, có một người là Nguyên anh trung kỳ bạn yêu!

Không, đây không thể nào!

Trong đạo tâm vừa mới trọng tố, cuồng ý vẫn chưa vững chắc, vào thời khắc này đã vỡ nát!

Mình chính là 23 vạn chiến công, ngông nghênh trước người Ninh Phàm, đơn giản là... tự rước lấy nhục!

Khi ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, Vân Cuồng sắc mặt đại biến, lập tức lùi lại!

Ninh Phàm nâng lên một ngón tay, chỉ hướng mình, nhưng trong lòng Vân Cuồng lại như có một loại ảo giác... Một ngón tay đó nếu đè xuống, cho dù mình giở hết thủ đoạn cũng chỉ có trọng thương!

Ngươi khá hài lòng!

Bốn chữ kia thật giống như một đạo lôi đình tàn phá trong cơ thể của Vân Cuồng, cuối cùng y lùi lại sau mấy bước, rốt cuộc ổn định thân hình, lại khạc ra một ngụm máu tươi.

Lần đầu tiên y đã ý thức được, mình ngàn vạn lần không thể trêu chọc Ninh Phàm!

Không thể, tuyệt đối không thể! Người này có thực lực chém chết Nguyên anh trung kỳ, một ngón tay kia của hắn đủ để giết ta!

- Vân mỗ thất lễ, cáo từ!

Y không chút do dự, thuấn di trở lui, ngay cả công ngọc đều vẫn còn trên tay ký công quan, quên thu hồi, đi giật lùi rối loạn!

Đây là lần thứ hai y từ trước người Ninh Phàm né ra, mà sau lần này, sợ rằng y đời này kiếp này, cũng không có dũng khí trở lại tìm Ninh Phàm phiền toái!

- Chạy rất nhanh...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, thả xuống ngón tay, không nhìn Vân Cuồng nữa.

Người này đạo tâm đã hủy, kiếp này cho dù có thể đột phá Nguyên anh hậu kỳ, đỉnh phong, cũng tuyệt không khả năng Hóa thần.

Không có nguyên nhân nào khác, là vì tâm ma lúc Hóa thần, nhất định chính là Ninh Phàm không thể nghi ngờ. Mà nếu không ngăn cản tâm ma của Ninh Phàm, sợ rằng sẽ hành hạ Vân Cuồng cả cuộc đời.

Một màn này khiến cho vô số quan nội tu sĩ, đồng loạt kinh ngạc.

Chu Minh lão tổ không chỉ có thể chém Nguyên anh trung kỳ, càng có thể chính là bốn chữ, dọa lui Nguyên anh trung kỳ... Người này sâu không lường được!

...

- Chu đạo hữu thật không chuẩn bị tham dự cuộc chiến Long Mộng trạch sao?

Giới Hưu thở dài hỏi, ngay từ lúc trên đường về, Ninh Phàm báo cho ông ta biết hắn sẽ không tham dự Long Mộng quyết chiến.

- Ai, Chu mỗ thân có thương tích, mặc dù muốn xuất lực, chỉ sợ là lực bất tòng tâm a.

- Như vậy a... Vậy thật là đáng tiếc a, đáng tiếc...!

Giới Hưu than thở liên tục.

Ninh Phàm này có thực lực, hơn phân nửa so với Đại thống lĩnh đều mạnh một đường, nếu có thể gia nhập quyết chiến, tỷ lệ Tấn quốc chiến thắng có thể cao hơn không ít.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc...

Chu Minh đánh một trận 64 vạn chiến công, trở thành nhân vật danh tiếng của Cự tán quan. Chính là hán tử xấu xí Vân Liệt cũng gần đạt được 59 vạn chiến công, thoáng kém với Ninh Phàm.

- Ai nha, mỗ gia lại thua rồi... Chu Minh này quả nhiên lợi hại! Trực giác của mỗ gia không sai!

Chu Minh bị thương, vô duyên quyết chiến, chuyện này cũng khiến cho vô số tu sĩ như Giới Hưu cảm thấy đáng tiếc.

- Ai, nếu Chu Minh lão tổ không bị thương, nhất định đại phóng tia sáng kỳ dị trong trận quyết chiến...

Loại luận điệu này khiến cho Ân Tố Thu rất lo lắng một trận cho Ninh Phàm.

Hắn bị thương thế gì, nặng đến không cách nào tham chiến chứ...?

Trong Minh Ngọc lầu, nàng mấy ngày đi một lần, sau khi xác nhận Ninh Phàm không sao, rốt cuộc mới yên tâm.

Ninh Phàm tu dưỡng ở Minh Ngọc lầu, còn nàng thì yên lặng thủ thành. Mặc dù chiến công đã đầy đủ, nhưng nàng có thể kiếm thêm một ít chiến công, vì Ninh Phàm còn dư lại chút tiên ngọc cũng luôn tốt.

Minh Ngọc lầu, căn lầu này là gia sản của Lục thống lĩnh Hồ Yển ở Cự tán quan cũng đã đưa cho Ninh Phàm chữa thương.

Nguyên nhân sao, dĩ nhiên là Ninh Phàm bức lui Vân Cuồng, là hắn đại xuất khẩu khí.

Có lễ mà không thu là quá ngu. Ninh Phàm vui vẻ nhận lấy Minh Ngọc lầu dùng để chữa thương, trừ yêu khí của thái cổ tinh thần thiết, thật sự là địa phương tốt không còn gì bằng.

Căn lầu này tổng cộng bảy tầng, chuyên sử dụng cho Nguyên anh lão quái bế quan, mỗi một tầng có luyện khí, luyện đan cùng rất nhiều phòng thất. Điều khiến Ninh Phàm hài lòng nhất là bên ngoài lầu này có bố trí anh cấp đỉnh phong trận pháp “Cách niệm trận”.

Mỗi một Nguyên anh, đều có bí mật không thể báo cho người biết. Cách niệm trận này chuyên ngăn cách thần niệm dò xét mà được bố trí ra. Cho dù là Tuyết tôn bực Hóa thần sơ kỳ cũng không cách nào dưới tình hình không kinh động trận quang, dùng thần niệm xâm nhập trong lầu. Trên tầng bảy, Ninh Phàm lấy ra tinh thần thiết, lấy ngàn năm linh dược điều chế dược dịch, đem tinh thần thiết ngâm trong đó, chậm rãi hòa tan yêu khí.

Mà tự thân hắn ngồi ngay ngắn ở tầng bảy, bắt tay luyện hóa ba giọt yêu huyết trong cơ thể.

Khí huyết thua thiệt đủ để dựa vào ba giọt yêu huyết khôi phục.

Yêu lực cảnh giới cũng đủ để dựa vào ba giọt máu này tăng tiến không nhỏ.

- Hôm nay yêu lực cảnh giới của mình là Dung linh sơ kỳ...

Hắn lẩm bẩm, bắt đầu luyện hóa giọt yêu huyết thứ nhất, hoàng điêu huyết.

Trong ba yêu vật, điêu yêu yếu nhất, nhưng giọt máu này lại thật khó luyện hóa.

Bên trong đan điền, Ninh Phàm bức ra một tia yêu huyết, định thôn phệ một giọt màu vàng nhạt.

Bản mệnh yêu huyết, bất quá một tia máu quá mức yếu ớt, khiến cho hắn không dám khinh thường chút nào, chỉ có thể một tia quay tơ bóc kén, đem yêu huyết vàng nhạt đánh xơ xác, hóa thành gần mười ngàn cái huyết tuyến, sau khi một tia chia lìa, thúc giục “Sơn trà kinh” khiến cho bản mệnh yêu huyết thôn phệ.

Yêu huyết này trải qua là mộc hệ yêu công, tu luyện ra nên có mang mộc hệ yêu lực.

Ngày đầu tiên, Ninh Phàm tổng cộng rút ra ba cái huyết tuyến, thôn phệ.

Ngày thứ hai, mười một cái.

Ngày thứ ba, bốn mươi lăm cái.

Theo thôn phệ càng nhiều, bản mệnh yêu huyết dần dần có một giọt nước lớn nhỏ như vậy, có màu xanh nhạt.

Mười ngày sau, Ninh Phàm hoàn toàn thôn phệ yêu huyết vàng nhạt, yêu lực cảnh giới đột phá tới Dung linh trung kỳ!

- Giọt thứ hai, bạch xà huyết... Máu này không quá ba ngày là được thôn phệ!

Hắn trầm lòng luyện hóa, vào ngày thứ mười ba, luyện hóa hết bạch xà huyết, yêu lực đột phá tới Dung linh hậu kỳ!

Yêu huyết chưa thôn phệ chỉ còn dư lại giọt màu vàng nhạt kia, nhưng mà một giọt đó cũng thật khó thôn phệ. Dù sao máu đó là bạn yêu huyết thực biến thành, là chân chánh Nguyên anh lão yêu, lại còn là trung kỳ. Một giọt máu này còn trên hai mươi giọt tinh huyết của bạch xà!

Luyện hóa một giọt máu này tổng cộng kéo dài mười ngày.

Khi giọt yêu huyết thứ ba hoàn toàn luyện hóa, Ninh Phàm yêu lực cảnh giới thành công đột phá Dung linh đỉnh phong, đạt tới nửa bước Kim đan cảnh giới!

Trên kim đan hư ảo, rót vào yêu lực, làm kim đan của hắn thoáng ngưng tụ.

Pháp lực cùng yêu lực dung hợp, pháp lực của hắn có thể so với Kim đan sơ kỳ đỉnh phong tu sĩ, nói riêng về pháp lực cùng Kim đan trung kỳ, đều không yếu bao nhiêu!

- Yêu huyết không tệ...!

Trong mắt của hắn, yêu khí chợt lóe, ngược lại biến thành biểu lộ lúc bình thường.

Ánh mắt rơi vào trên Thái cổ tinh thần thiết, hắn thấy thiết yêu khí đã hết, lộ ra vẻ hài lòng, thu hồi khối sắt.

Ninh Phàm đứng dậy, xuống Minh Ngọc lầu, bên ngoài lầu mưa nhỏ, trong mưa một nữ nhân chân trần, đứng đợi dưới cây dù, có lẽ nàng đợi đã lâu.

Đây cũng ngoài dự liệu của Ninh Phàm rất lớn.

- Vân cô nương chờ ở chỗ này, tìm ta có chuyện gì?

- Ừ, có tiện đi vào nói một chút hay không...?

Ánh mắt của Vân Nhược Vi rơi vào trên người Ninh Phàm, sau khi cảm giác được sau người một tia yêu khí ngưng mà không tản, âm thầm kinh ngạc.

Người này vì sao tu luyện có yêu lực... Hắn không phải Hắc Ma truyền nhân, Thái Cổ ma mạch sao?

Không nghĩ ra, nhưng chuyện không nghĩ ra trên người Ninh Phàm còn thiếu sao?

Thí dụ như Thái Cổ ma mạch, làm sao sẽ có lôi chi thần tinh...?

Vào lúc trong mắt Ninh Phàm lóe lên yêu khí, phần khí chất ấy cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.

- Thế nào? Trên mặt Chu mỗ có đồ bẩn sao?

- Không có gì, chẳng qua là ngươi có chút giống hai cố nhân mà ta biết...

Vân Nhược Vi vượt qua màn mưa, vào Minh Ngọc lầu, tâm thần hơi chấn động.

- Vậy sao, thiên hạ tu sĩ đâu chỉ ức vạn, hình dung tương tự cũng bình thường.

Bên trong lầu một, Ninh Phàm điềm đạm khoát tay áo, nước trà liền bay ra từ trong bầu, rơi vào trong ly.

Pháp lực chấn động, nước trà hơi ấm áp, mang chút hương thoang thoảng.

- Mời ngồi... Trà này bày tỏ áy náy, chuyện liều lĩnh năm đó, đa tạ Vân cô nương tha thứ.

- Tha thứ sao? Ta ngược lại muốn tha thứ, nhưng ngặt một nỗi ngươi làm quá mức vô sỉ, khiến cho ta sinh tâm ma, ngươi có thể biết tâm ma này có ít nhiều đeo bám người...

Hai người ngồi xuống, Vân Nhược Vi nâng lên ly trà, cổ tay trắng chuông bạc đung đưa.

Trà này rất thơm, cũng không phải lấy linh trà tầm thường ngâm pha, mà là lấy ngàn năm dược diệp pha ra... Ninh Phàm ngày thường rất xa xỉ a!

Đôi môi nhạt của nàng lan ra một tia mùi thơm, lay động nước trà trong ly. Nàng đang muốn uống, bỗng nhiên nghĩ tới chút gì, thẳng thừng dừng lại, tức giận trợn mắt nhìn Ninh Phàm một cái.

- Ngươi không bỏ xuân dược trong trà này chứ?

- Ta dưới cái nhìn của cô nương vô sỉ như vậy sao? Nhắc tới, nếu ta muốn làm vậy với cô nương thì thế nào, dựa vào thực lực của ta hôm nay, cộng thêm Thái Âm chỉ, sợ rằng cô nương không cách nào bình yên đi ra Minh Ngọc lầu.

- Ngươi dám!

Vân Nhược Vi dưới sự tức giận, cổ tay trắng buông lỏng một chút, ly trà rơi xuống đầy đất, nát bấy.

Ly trà này có giá cả không rẻ, trà lại quý trọng, lãng phí nước trà, khiến cho nàng rất áy náy, nhưng lại không thể xệ mặt xuống cho Ninh Phàm nói xin lỗi.

Phiền muộn, cực đoan phiền muộn!

Giờ phút này chỉ cùng Ninh Phàm ngồi đối diện nhau, tâm ma càng kịch liệt!

Ninh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, âm thầm suy tư tin tức trong lời nói của cô gái này.

Hắn một mặt lần nữa châm trà cho Vân Nhược Vi, một mặt lại âm thầm suy nghĩ, cô gái này lần này tìm mình chẳng lẽ là vì tâm ma?

Tâm ma... Mình khinh nhờn ngày đó lưu lại tâm ma cho cô gái này hay sao?

- Mời dùng trà, yên tâm, không có xuân dược đâu.

- Ừ...

Vân Nhược Vi nâng lên ly trà, khẽ nhấp một cái, nước trà vào bụng, nhất thời thần thanh khí sảng.

Không hổ là ngàn năm linh dược pha trà, chính là Nguyên anh tu sĩ cũng không mấy người xa xỉ như vậy...

- Vân cô nương tới là cầu ta giúp nàng chém tâm ma đúng không?

- Không sai! Nhưng không phải cầu, mà là ra lệnh! Đây là sự bồi thường vì ngươi ngày đó khinh bạc ta có được hay không?

- Vân cô nương chớ có tức giận, là Chu mỗ chọn lời không thích đáng... Được rồi, như thế nào mới có thể vì cô nương chém đi tâm ma ?

- Bồi ta ngủ một giấc...

- Ách... Chu mỗ sớm không phải là nguyên dương thân, cùng mỹ nhân vui vẻ, ngược lại không gì... Tuy nhiên Vân cô nương thật phải lấy trong sạch làm giá cao để chém đi tâm ma ư? Không cần như thế chứ...?

Ninh Phàm đặt ly trà xuống, sắc mặt cổ quái.

Chẳng lẽ Vân Nhược Vi là mỹ nhân đưa tới cửa sao?

Nếu thường ngày đưa tới cửa cũng đã đưa rồi, nhưng hôm nay, Ninh Phàm không dám cùng Nguyên anh trung kỳ nữ yêu có bất kỳ cử chỉ khác người.

Sử dụng Âm Dương tỏa thần thông, chính là sắc bổ, không cần, chính là song tu.

Cô gái này có tu vi vượt xa Ninh Phàm, lại còn là tấm thân xử nữ, vô luận là sắc bổ hay song tu, cũng sẽ cực lớn đề thăng pháp lực của Ninh Phàm, sợ rằng không cần đi Vô Tận hải, lập tức Ninh Phàm đã được pháp lực dồi dào, lập tức bế quan kết đan...

- Cô nương nghĩ lại đi, nếu quả thực muốn cùng Chu mỗ vui vẻ, hãy tìm ngày khác...

- Không! Ngươi tên này làm sao không biết xấu hổ như vậy!

Vân Nhược Vi mặt cũng đỏ lên vì tức.

Ngủ là tự mình nói, làm sao từ trong miệng Ninh Phàm nói ra tựa như dâm tà, vô sỉ như thế.

- Ta nói là ngủ! Ngủ chung một chỗ, ta lấy tiểu yêu thuật “Nhập mộng thuật” mang ngươi vào trong mộng của ta, chém đi tâm ma quen làm việc ác... Không phải là muốn cùng ngươi... làm cái thứ đó...

- Ách, thì ra thì là ngủ như vậy...

- Nếu không ngươi nghĩ nó là gì?

- Được rồi, có thể cùng mỹ nhân ngủ chung một chỗ, cho dù không có bất kỳ chuyện gió trăng, cũng là nhã sự... Cô nương, cái này lên lầu thay quần áo chứ? Ở Minh Ngọc lầu vào mộng, được không?

Ninh Phàm đứng dậy, khẽ mỉm cười, vỗ vào trữ vật đại, gọi ra Hắc thi, để xuống dưới lầu, để ngừa vạn nhất.

Hắn chợt chậm rãi lên lầu.

Đối với trợ giúp Vân Nhược Vi, hắn không dị nghị. Ngày đó chuyện hắn gây nên với nữ nhân này, cũng có chút vô sỉ, hủy đi trong sạch cũng đã đành, còn cho cô gái này lưu lại tâm ma, trở ngại nàng tu luyện...

- Vân cô nương còn chờ gì? Mau lên lầu vào mộng, Chu mỗ chưa tới chừng mười ngày, phải rời khỏi Đại Tấn, mà nàng tựa hồ còn có mấy ngày phải tham dự Long Mộng trạch quyết chiến, không có thời gian lãng phí.

- Chờ một chút... Ta cân nhắc một chút...

Trong lòng của Vân Nhược Vi cấp tốc nhảy lên.

Mặc dù chỉ là ngủ chung một chỗ, không cởi quần áo, không làm bất kỳ cử động quá khích, chỉ vào mộng chém tâm ma, nhưng mà Vân Nhược Vi lần đầu tiên cùng đàn ông ngủ như vậy...

Có câu nói, bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên.

Vân Nhược Vi âm thầm tự não, mình từ cỏ cây hóa hình tới nay cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao khơi khơi trêu chọc tới Ninh Phàm tên tiểu dâm tặc này.

Vì sao phải cùng hắn ôm nhau mà ngủ...?

Cần phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ...

Nàng không cách nào quyết định...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.