Hợp Thể Song Tu

Chương 77: Chương 77: Rời khỏi, Vương Diêu!




Dọc theo đường đi, Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương đã từng ngàn vạn lần đinh ninh vạn dặn dò, dặn dò Ninh Phàm ngàn vạn lần chớ vô lễ đối với Hồng bộ. Nếu không, lấy tính cách của Ninh Phàm, nói thế nào cũng phải dùng Toái Đan đỉnh ở Hồng bộ đập hai cái, thuận tay dắt dê, kiếm chút lợi ích.

- Ngươi là... Hồng Hồng, Vi Lương! Các ngươi đã trở lại!

Xích Thiên Lý thấy hai nữ, còn chưa có phản ứng gì, thì phu nhân của lão cũng đã ngôn ngữ nghẹn ngào kích động, xem ra không phải là ngụy trang.

Xem ra, vị Xích phu nhân này ngược lại là cùng hai nữ có cảm tình sâu đậm.

- Là ngươi cứu Hồng Hồng cùng Vi Lương sao? Thiếp phải cảm tạ ngươi như thế nào... Chính là lễ mọn, không thể gọi là cảm ơn được, nhưng xin Chu Minh công tử, nhất định phải nhận lấy cho...

Hồng Y mỹ phụ thoắt cái tháo xuống túi trữ vật của Xích Thiên Lý, kể cả cái của mình cùng đưa cho Ninh Phàm, cảm kích không thôi.

Mà vừa bị tháo xuống túi trữ vật, Xích Thiên Lý lập tức sắc mặt đại biến, giống như nuốt phải con ruồi vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lão vừa mới lấy vào tay một món thượng phẩm điên phong pháp bảo, cộng thêm vô số linh dược, tất cả đều chứa ở trong trữ vật đại, chuẩn bị dùng để đột phá Giả Anh cảnh giới, nhưng lão không hề ngờ rằng, tất cả đều bị mình phu nhân lấy đi đưa cho người.

- Phu nhân... Cái này... Chu Minh tiểu hữu người ta, không cần quà cám ơn...

Chẳng qua là lão nói vừa nói ra, liền bị Hồng Y mỹ phụ hung ác trợn mắt nhìn một cái:

- Lắm mồm! So với an nguy của Hồng Hồng cùng Vi Lương, chỉ là một chút linh dược pháp bảo, coi là cái gì!

Ngay tức khắc, Xích Thiên Lý liền nén giận nhắm mắt mím miệng, lão giết người như ngóe, lại không dám chọc giận phu nhân mảy may nào.

Hãn phụ! Sợ vợ! Trong nháy mắt, hai cái từ này hiện lên trong đầu Ninh Phàm, khiến cho hắn lắc đầu cười khẽ.

Hồng bộ này có chút ý tứ, khó trách hai nữ bất kể nói gì, đều phải trở lại...

Nơi này, là nhà của Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương, là nhà sau khi chết.

Có Hồng Y mỹ phụ này ở đây, xem ra hai nữ sẽ không phải chịu khi dễ chèn ép nữa.

- Không cần. Ta cùng Hồng Hồng, Vi Lương, giao tình không cạn, đưa hai người nàng về nhà mà thôi, cần gì phải nhận quà cám ơn.

Ninh Phàm nhẹ nhàng đẩy hai cái túi trữ vật ra, nhìn hai nữ thật sâu một cái, ôm Tiểu Điêu trong ngực, bước lên trên mây bay đi.

Không nói lời thừa gì nữa, bỡi những gì nên nói, đã nói hết rồi, nói thêm nữa, sẽ tăng thêm thương cảm mà thôi, chi bằng tiêu sái bỏ đi như vậy.

Thân ảnh của hắn, dần dần biến mất ở trong hắc vụ quanh năm không giảm trong Yêu Quỷ lâm Yêu Quỷ lâm, khó mà nhìn thấy rõ nữa.

Bỗng nhiên, thân ảnh kia, lại đột nhiên pháp lực trấn một cái, chấn tán hắc vụ, đứng ở trên cao của Thanh Sơn, cách đó chừng mười dặm, đối với hai nữ từ xa xa chắp tay, cười một tiếng,

- Ta sẽ còn trở lại!

Một cái chớp mắt, bất luận là Mộ Vi Lương lo sợ thẹn thùng, hay là Ninh Hồng Hồng ngoài cứng trong mềm, đều không biết từ đâu mà bầu mắt đỏ lên.

Hắn, sẽ còn trở lại sao...

Mà thân ảnh mà họ đưa tiễn, khó có thể quên đi, sẽ nhớ suốt cuộc đời này.

Ở giữa núi sông chắp tay bái biệt, giữa giang sơn cười một tiếng, hắn là không câu chấp như vậy sao...

Dần dần, Hồng Y mỹ phụ tựa hồ từ vẻ mặt của hai nữ nhìn ra chút gì đó, khẽ thở dài một tiếng. Thở dài, dĩ nhiên là do Hồng bộ có hai thiên kiêu nữ nhân lại đồng thời động tâm đối với một người thiếu niên...

Còn Hồng Thiên Lý khi thấy Ninh Phàm không tiếp nhận túi trữ vật, cao hứng vui mừng quá đổi, từ trong tay phu nhân nhận lấy túi trữ vật, yêu thích không buông tay lần nữa đeo ở bên hông, độ hảo cảm đối với Ninh Phàm lần đầu tiên lên cao tới cực điểm.

- Chu Minh tiểu hữu là người tốt a! Không cướp túi trữ vật của lão phu, lão phu... Lão phu quá cảm kích hắn!

...

Rời khỏi Hồng bộ, Ninh Phàm một đường chạy thẳng tới Tử bộ. Hai nữ rời khỏi hắn, trên tiên vân nhất thời vô cùng trống trải, chỉ còn dư lại một người một điêu.

Tiểu Điêu trong ngực hắn mang vẻ không hiểu, hỏi:

- Lấy cá tính không lợi lộc không dậy sớm của ngươi, thế mà không cướp đồ, không thu quà cám ơn, thật là hiếm thấy a.

- Hiếm thấy sao...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở một cái bộ vị của Tiểu Điêu, đâm một chút, ừ, tiến vào nửa lóng tay... Một thoáng, Tiểu Điêu xấu hổ hết sức, muốn cắn vào bàn tay Ninh Phàm, nhưng sợ cắn bị thương hắn, vô hình trung, lực đạo nhẹ đi rất nhiều.

- Không biết xấu hổ! Vô sỉ!

- Vậy sao, đây là ta lần đầu tiên, đụng tới chỗ này của toái hư nữ tu, ừ, cùng nữ nhân bình thường, cũng không khác gì... Một chỉ này, chỉ tiến vào nửa tấc, coi như sự trừng phạt vì ngươi cười nhạo ta vậy.

- Phi! Ngươi dám trừng phạt ta, thật coi ta là yêu sủng của ngươi sao? Chờ lão nương khôi phục tu vi...

Nàng giọng nói hung tợn, nhưng không có sát ý, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.

Mà Ninh Phàm với hình tượng vô sỉ đã ở trong lòng Tiểu Điêu lần đầu tiên vô hạn đề thăng, nàng tức giận sẳng giọng:

- Thật muốn nhìn một chút, dạng sư phụ gì, có thể dạy ra loại vô lại đệ tử như ngươi vậy...

- Ừ, sư phụ của ta, trình độ vô lại ở trong Tứ Thiên Cửu giới, không có người có thể so sánh, có ý hướng thì một ngày nào đó có lẽ ngươi có thể gặp.

Đang lúc cười nói, một người một điêu đã bay đến bầu trời trên Tử bộ. Lần này, ngược lại không có cảnh tượng ồn ào. Có chăng chỉ là trận quang phòng ngự thông thường, cùng với một ngư phu lão đầu, đạp thiên nghênh đón.

Sở Thần!

Lão nhìn thật sâu vào Ninh Phàm một cái, thoáng có vẻ kinh hãi. Lão tự cho là, mình tuyệt không đánh giá thấp Ninh Phàm, nhưng sau khi nghe nói Ninh Phàm một tay diệt Thanh, hoành hành khu vực thứ ba, lão vẫn không cách nào không sợ hãi.

Mà nhìn thấy Tiểu Điêu —— Mị Thần trong lòng Ninh Phàm, lão giả sắc mặt nghiêm lại một chút, ở trên trường không đột nhiên quỳ sụp xuống.

- Tội nhân Sở Thần, ra mắt Lan Đế!

- Miễn lễ...

Thanh âm của Tiểu Điêu lạnh lùng mà cao quý, khiến cho Ninh Phàm dâng lên một tia cảm giác xa lạ.

Nàng thoát ra khỏi ngực Ninh Phàm, trùm lên áo quần của hắn, rồi sau đó biến thân, hóa thành nữ nhân cả người vận bạch bbào cao quý.

Y bào của Ninh Phàm mặc ở trên người nàng, khiến cho vẻ kiều mỵ của nàng, tự dưng cộng thêm một phần anh khí của nam tử.

Ánh mắt của nàng, dửng dưng sinh uy. Uy áp này khiến cho Ninh Phàm cũng hơi kinh động.

Đây chính là Tiểu Điêu chân chính sao? Diễm tuyệt thiên hạ, điên đảo chúng sanh, tu vi kinh thiên, cao ngạo lạnh lùng...

- Ngày đó tội phản bội, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nhưng tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát... Sở Thần, ngươi tự đoạn một chỉ đi.

Nàng cất giọng nhàn nhạt nói xong, Sở Thần lập tức như được đại xá, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một món chủy thủ pháp bảo, thẳng thừng chặt đứt ngón út ở tay trái.

Không một tia oán hận, có chăng chẳng qua là sự giải thoát và thở thật dài nhẹ nhỏm.

Sở Thần biết, theo như tính khí trước kia của Mị Thần, người phản bội cho dù không chết, cũng phải phế bỏ tu vi, không ngờ rằng mình chỉ bị chặt đứt một ngón tay. Mị Thần, từ khi nào đã trở nên dễ dàng tha thứ như vậy...?

Ánh mắt của lão rơi vào trên người Ninh Phàm, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Mị Thần thay đổi đều là do thiếu niên này mang tới?

Sở Thần vĩnh viễn không cách nào ngờ đến, Ninh Phàm làm như thế nào có thể điều giáo được Mị Thần như thế... Chuyện này quá mức hương diễm, xem ra tự bản thân Ninh Phàm cũng khó mà nói được.

- Ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta...

Mị Thần bước liên tục nhẹ nhàng, hàng lâm Tử bộ, lời nói lãnh đạm, nhưng một khắc xoay người, Ninh Phàm lại phát hiện, vai của Mị Thần nhẹ run một cái.

- Giả bộ thật giống...

Hắn nhàn nhạt cười nhạo một tiếng, cũng xoay người bỏ đi, biến mất ở trong sương mù, nhưng vào lúc Ninh Phàm rời khỏi, Mị Thần bỗng nhiên xoay người, truyền âm dặn dò.

- Cẩn thận Cốt hoàng... Phân thân của hắn không tìm được ngươi, có lẽ sẽ xuất động chân thân, hàng lâm hồn phách đuổi giết ngươi...

- Vậy sao? Nếu hắn điều động chân thân, hàng lâm hồn phách, ta sẽ khiến cho hồn phách của hắn bị thương cho nặng một lần, sẽ vì ngươi giải quyết một chút phiền toái...

Trong lòng Ninh Phàm ấm áp, truyền âm đáp trả.

Hắn không sợ Cốt hoàng hồn phách hàng lâm, Cốt hoàng lợi hại, là ở xương, chứ còn hồn phách... thì mềm nhũn, lão muốn bị Phần Hồn thần thông, thiêu hủy một chút sao?

Cốt hoàng không nhận biết hắn!

Cốt hoàng không biết thủ đoạn của hắn!

Ninh Phàm, chưa chắc hại không được Cốt hoàng!

...

Trong khu vực đệ nhất, một tên ích mạch tầng hai đệ tử đang đang trốn tránh một con ích mạch tầng ba quỷ vật đuổi giết.

Đây là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng phổ thông, y bào cũng không coi là đắt tiền, được đặt tên là Vương Diêu.

Hắn chạy trốn tới dưới một tuyệt bích, không còn đường có thể trốn, nhìn quỷ vật đối diện đuổi tới, nhìn cái miệng to như chậu máu, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Quỷ vật càng ngày càng gần, Vương Diêu hai chân phát run, té xuống đất.

Nhưng liền vào giờ khắc này, một tia hồn phách chi lực trong suốt như tuyến, không biết từ đâu thoát ra, một cổ não chui vào bên trong Thiên Linh của thiếu niên.

Thiếu niên kêu thảm một tiếng, chết đi. Nhưng sau một khắc, thi thể lại lửng lờ đứng dậy.

Vào lúc thi thể đứng lên đó, con ích mạch tầng ba quỷ vật phảng phất như nhìn thấy chuyện khó tin gì đó, theo bản năng lộ ra thái độ kinh hoàng.

- Hừ, ích mạch quỷ vật, cũng dám xuất thủ đối với bổn hoàng, đáng chết!

Thi thể cười lạnh một tiếng, một chỉ điểm ra, Bạch Cốt chi quang đánh trúng mục tiêu là quỷ vật, quỷ vật lập tức kêu thảm một tiếng, tan thành mây khói.

Mà thần niệm của thi thể càn quét ra, trong vòng mười dặm tất cả đều sáng tỏ.

- Ha ha, thuận tiện dùng một tia chân hồn, hàng lâm ở trên người thiếu niên này, đem kẻ làm tổn thương phân thân của ta truy tìm ra, đuổi tận giết tuyệt!

Cốt hoàng dùng một tia chân hồn, lại hàng lâm ở trên người của Vương Diêu, đoạt xá khiến Vương Diêu tử vong.

Điều này há chẳng phải là nói, Cốt hoàng dùng cổ thân thể này, có thể rời khỏi Yêu Quỷ lâm sao?

- Đầu tiên, ăn một số tiểu quỷ, đề thăng trở về Kim Đan điên phong pháp lực cái đã...

Ánh mắt ‘Vương Diêu’ động một cái, độn quang chợt lóe, nhập vào trong rừng, càn quét khu vực thứ nhất, thứ hai.

Mà môn phái cống hiến của Vương Diêu cũng tăng vọt, mặc dù không nhanh như Ninh Phàm là được...

-------

Một tháng tông môn khảo hạch, cuối cùng kết thúc, Quỷ Tước tông chưa bao giờ có một kỳ nhập tông khảo hạch hấp dẫn con mắt của các lão quái như vậy.

Không những Quỷ Tước tông, mà toàn bộ Việt Quốc chính ma cao thủ đều dùng ánh mắt theo dõi ở trên người Ninh Phàm.

Không tin! Không tin Ninh Phàm trảm sát một quỷ vật là trực tiếp đề thăng 200 vạn cống hiến.

Không tin! Không tin Ninh Phàm kéo dài việc chém chết Kim Đan quỷ vật, lần thứ hai liên tục giết và thu hoạch tổng cộng đột phá 215 vạn điểm cống hiến!

- Công đức bia bị sai, nhất định là như vậy!

Vô số lão quái trông ngóng, ở bên ngoài Yêu Quỷ lâm, bày trận mà đợi, bọn họ chờ Ninh Phàm, vì bọn họ muốn có câu trả lời! Trừ phi chính mắt nhìn thấy Ninh Phàm, nếu không, bọn họ không tin!

Không tin Việt Quốc cỏn con vốn là mạt lưu tu chân quốc này, lại có thể tạo ra nghịch thiên nhân vật như vậy!

17 tuổi, dung linh trung kỳ, điều này đã quá mức nghịch thiên rồi. Nếu Ninh Phàm thật sự có thể chém chết gần ngàn tên Kim Đan quỷ vật... tức là bằng một mình hắn, đủ có thể càn quét Việt Quốc, đây quả thực là hoang đường!

Mỗi một đệ tự đi ra khỏi Yêu Quỷ lâm, đều cảm thấy rất may mắn. Lúc vào Yêu Quỷ lâm, tổng cộng có 160 người, nhưng lúc đi ra, chỉ có 75 người sống.

Cho dù là có chấp sự đệ tử hộ vệ an toàn, nhưng vẫn có chừng ấy người, chết ở trong Yêu Quỷ lâm.

Rời khỏi Yêu Quỷ lâm, có thể coi là hoàn thành khảo hạch, chính thức thành ngoại môn đệ tử. Từng thiếu niên thiếu nữ, quần áo lam lũ, mặt đầy vết máu, từ trận quang đi ra từng người, còn không biết là nên vui mừng hay không, thì ai ai cũng đều sắc mặt chấn kinh.

Bọn họ phát hiện, ngoài Yêu Quỷ lâm, lại có mấy trăm cá dung linh, Kim Đan lão quái, ở chỗ này khổ khổ chờ đợi!

Mấy trăm lão quái, khí tràng cường đại đến dường nào, chấn động lòng người đến dường nào! Không một người học trò nào có thể ở trước mặt các lão quái này giữ sự trấn tĩnh.

- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao danh túc ma kiêu như vậy lại đồng loạt tụ tập ở Quỷ Tước tông!

Lý Chi Hoan mới vừa ra khỏi Yêu Quỷ lâm đại trận, lập tức sắc mặt đại biến.

Dung linh lão quái, Lý gia của hắn không phải là không có, nhưng mấy trăm dung linh lão quái tụ tập một nơi, cảnh tượng này, tuyệt đối là hắn bình sinh mới thấy!

Về phần Kim Đan lão quái, nhân vật ở loại đẳng cấp này cũng không phải là Tiểu Lý gia nho nhỏ có thể với tới, cho nên hắn mới cảm thấy vô cùng hiếm thấy!

Hắn tâm thần thấp thỏm, đi đến chỗ Chước dược trưởng lão, nạp linh dược lên, đổi lấy cống hiến.

- Tên họ, thượng chước bao nhiêu linh dược..

Phụ trách chước dược là Quỷ Tước tông ngoại môn trưởng lão, Mạnh Tri Thu, giọng nói hơi có chút không yên trong lòng.

- Lý Chi Hoan, thượng chước 200 cân linh dược.

Lý Chi Hoan trả lời rất là tự phụ đất.

200 cân linh dược thời hạn mười năm, đủ để đổi 10 điểm môn phái cống hiến. Hắn lại chém chết quỷ vật tổng cộng đạt được 91 điểm cống hiến. Cộng lại đã hơn trăm điểm! Nếu không phải bị thương ở tại Yêu Quỷ lâm, Lý Chi Hoan có lòng tin kiếm được nhiều điểm hơn.

Nhưng hắn rất tin, có nhiều cống hiến như vậy đã đủ dẫn tới được tông môn coi trọng.

- Cống hiến của ta có lẽ không bằng Lục Tử Kiều. Dù sao hắn có luyện hồn phiên là loại nghịch thiên bảo vật. . . Nhưng so với Ninh Phàm cũng không kém bao nhiêu. Dù sao hắn cũng chỉ tu luyện song tu công pháp. . .

Nhưng mà ngoài ý liệu của Lý Chi Hoan là đối với việc Lý Chi Hoan đạt được 101 điểm cống hiến, nhưng Mạnh trưởng lão chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái, khen câu 'Không tệ', liền xong chuyện.

- Không thể nào! Cống hiến điểm của ta đặt ở trong lịch sử Quỷ Tước tông, cũng coi là nhân vật thiên tài. Vì sao Mạnh trưởng lão lãnh đạm đối với ta như vậy. . .

Trong lòng hắn hơi có chút không thăng bằng. Hắn thầm nghĩ nhất định là Mạnh trưởng lão cùng gia tộc của ta có chút hiềm khích gì đó.

Lý Chi Hoan ngược lại là hiểu lầm Mạnh trưởng lão. Hắn ở tại Yêu Quỷ lâm một tháng, cũng không biết xuất hiện một Ninh Phàm ở ngoại giới, thu hoạch được 215 vạn cống hiến. Đối với điểm số của Ninh Phàm, số cống hiến điểm trước mắt này chỉ có hơn 100 điểm, căn bản không thể nào làm cho người ta chú ý.

Sau khi ghi danh cống hiến xong, Lý Chi Hoan xoay người, nhìn thấy Lục Tử Kiều tới ghi danh điểm số cống hiến, lộ ra nụ cười trước sau như một, vẻ mặt không mảy may âm trầm như vừa mới đây thôi.

- Lý mỗ xin chào Lục huynh, không biết Lục huynh thu được bao nhiêu cống hiến?

- Hừ. Dù sao so với ngươi nhiều hơn là được rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.