Trời chia tứ minh, đất phân cửu giới.
Cửu giới là hạ giới tiên giới, ba giới mạnh trước nhất là Ma giới, Yêu giới, Thiên tiên giới, thứ tư là Địa tiên giới, năm giới thấp hơn là ngũ hành tiên giới gồm: Vũ giới, Kiếm giới, Hỏa giới, Sơn giới, Thụ giới. Trong Cửu giới, cao nhất không qua Toái hư, hoặc Tán tiên, Tán yêu, Tán ma những kẻ thành tiên bị thất bại.
Tứ minh Tiên giới là Bắc minh hỗn thiên, Đông minh hư thiên, Tây minh phạm thiên, Nam minh đế thiên. Tứ thiên tiên giới đều do một thế lực tuyệt cường chưởng khống, hợp xưng Tứ Minh tông, cộng lập tiên phủ, bay thẳng lên chi tiên, liền ở tiên phủ nhậm chức. Trong đó, người điều khiển của Đông minh hư thiên là Thần Hư các.
Người điều khiển Bắc minh hỗn thiên là Di Thế cung.
Bốn thế lực lớn thường thường sẽ có truyền nhân hạ phàm lịch luyện, cũng như duy trì vị trí của cửu giới. Vị trí này có thể che chở cho hạ giới Thần Ma mạch tu sĩ, bay thẳng lên tứ thiên, nhưng giá cao chính là sau khi phi thăng, gia nhập thế lực này.
Tứ minh tiên giới, lại được gọi là ‘Phá toái tiên giới’, là thứ thay thế sau khi Cổ thiên đình thất lạc, là đất của hạ giới nhân tộc phi thăng.
Yêu giới yêu tộc, không vào tứ minh thiên, mà bay thẳng vào ‘Yêu Linh chi địa’.
Tin đồn bên trong Yêu Linh chi địa, lại phân ra ‘Tỉnh giới’, ‘Mộng giới’, cụ thể Thạch Binh cũng không biết.
Ma giới Ma tộc, cũng không vào tứ minh thiên, mà phi thăng vào ‘Hoang cổ ma uyên’...
Những tin tức này từ trong miệng của Thạch Binh nói ra, cũng là Ninh Phàm lần đầu tiên nghe được hoàn chỉnh.
- Chu Minh, nếu ngài chịu tiếp nhận vị trí cửu giới của Di Thế cung ta, tiểu thư có thể giúp ngài bay thẳng lên tứ thiên... Ngài cần biết, dựa vào lực tự thân, toái hư thành tiên, có bao nhiêu khó khăn... Nếu có thể vào tứ thiên, có ‘Phong Thần bảng’ cùng ‘Hương hỏa chi lực’ tương trợ, ngài đột phá chân tiên, dễ như trở bàn tay...
- ... Để cho ta suy tính một chút...
Ninh Phàm yên lặng.
Vị trí cửu giới này nghe ra quả thật mê người. Loạn Cổ ký ức truyền thừa, đến toái hư thì ngừng, cũng không nói tới thủ đoạn thành tiên. Đây cũng nói, sau khi tu vi của Ninh Phàm đến toái hư thì không cách nào dựa vào Loạn Cổ ký ức có kiến thức nhìn xa trông rộng cao hơn người một bậc nữa.
Tỷ lệ phi thăng thành tiên của hắn sẽ giống như tu sĩ tầm thường vậy, chẳng khác gì tỷ lệ không đến một phần trăm...
Có vị trí cửu giới, cơ hồ ổn thỏa thành tiên, nhưng có muốn vị trí của Di Thế cung hay không, sau khi phi thăng gia nhập thế lực này... Điều này Ninh Phàm quả thật nghĩ không xong.
Bình tâm mà nói, so với Bắc Tiểu Man điêu ngoa tự dưng, tiếp nhận vị trí của Thần Hư các có lẽ tốt hơn... Đối với tiểu yêu nữ đeo bám người đó, Ninh Phàm cũng có ấn tượng không xấu.
Dứt khoát thành tiên phi thăng, đối với Ninh Phàm hiện giờ vẫn còn xa không thể đến, ngược lại không cần vội quyết định vào thời khắc này. Có chấp nhận vị trí, tiếp nhận vị trí nhất thiên đó hay không cần phải cẩn thận cân nhắc. Thí dụ như hỏi lão ma một chút xem mảnh Tiên giới đó... ít nhất, cần phải thầy trò phi thăng nhất giới, để có thể phối hợp chiếu ứng nhau.
- Chuyện này ngày sau hãy nói a. Trước tiên khắc ma văn cho ta đi.
Ninh Phàm điềm đạm nói.
- Được rồi...
Lập trường của Thạch Binh đương nhiên không có tư cách uy hiếp Ninh Phàm. Nếu vào lúc Ninh Phàm mới tới Bồng Lai, Di Thế cung chủ động lấy lòng hắn, hơn phân nửa đã lưu lại ấn tượng tốt, hôm nay thì sao...
- Thứ văn thuật, truyền từ Cổ Ma tộc ‘Điêu Thạch tộc’, phụ linh thuật, truyền từ cổ yêu tộc ‘Yêu linh tộc’, tuy cuối cùng truyền ra, nhưng suy xét về tới bản nguyên gốc mà nói, thì cũng không phải là do nhân tộc sở hữu. Cổ Yêu linh tộc, ta biết không nhiều, nhưng Cổ Ma Điêu Thạch tộc... Tộc này lúc thái cổ, thậm chí có thể dựa vào một cây kim trong tay, điêu khắc ra... Thái cổ Thần Ma mạch trong cơ thể của Ma tộc! Ha ha, lạc đề rồi, nói một chút Thứ văn thuật đi... Yêu tộc Ma tộc thân thể hơn người người, mới chịu đựng sự đau nhức dữ dội của thứ văn. Thạch Binh ma văn là binh cấp ma văn, thấp nhất cần đâm 7 văn, nhiều nhất khắc đầy 99 văn... Ma văn có thể tấn cấp, mấy bút lần đầu khắc ma văn quyết định cho sự trưởng thành cuối cùng của ma văn đó. Nhắc nhở ngài thêm lần nữa, khắc ma văn này cực kỳ đau đớn...
- Ngươi nói rất nhiều lần...
- Không, thật sự sẽ rất đau, lấy thân khôi lỗi của tôi lúc chịu đựng đạo ma văn thứ 13, cơ hồ thân thể tan vỡ, không cách nào khắc xuống đạo thứ 14. Mà Thần Ma truyền nhân trên Tứ thiên, người khắc ma văn, nhiều nhất bất quá chịu đựng 24 đạo, ở Tứ thiên đã là nhân kiệt... Vì vậy sự đau đớn khi khắc ma văn này không phải người thường có thể chịu đựng, cho nên ma văn này dùng để đề thăng thực lực của khôi lỗi...
- Gì? Nói cách khác, nếu ta tập được thực khắc thuật của ma văn này thì thực khắc cho luyện thi, khôi lỗi, thí dụ như hắc giáp luyện thi của ta, có thể vì đó mà đột phá ngọc mệnh cảnh!
Nếu như vậy, Ninh Phàm ngược lại có thể thi ma mạch hóa thi thuật, chế tạo hành loạt ngọc mệnh cảnh luyện thi, mang trăm ngàn cỗ luyện thi có thể so với Hóa thần càn quét Vũ giới!
- Đó là không thể nào, Thứ văn thuật, tuyệt đối không phải đơn giản như so với Phụ linh thuật. Nếu ngài không có ngàn năm, không học được ma văn binh cấp trở lên! Thêm vào đó cho dù ngài có học, để luyện ra một cỗ ngọc mệnh cảnh luyện thi, thì cần giết hại gần trăm Nguyên anh, luyện chế bí huyết... Hơn nữa cuối cùng, luyện thi vô thần còn chưa hẳn có thể thứ văn thành công... ‘Tiên châm’ kia của ngài, cho tôi mượn dùng một chút...
- Tiên châm?
Ninh Phàm đưa kim may cho Thạch Binh.
- Ừ, đây là nữ hồng chi vật của tiên nữ ở thượng Cổ Thiên đình sử dụng, ngày sau nếu ngài có cơ duyên, vào Thiên Đình di chỉ, có lẽ có thể thấy một ít. Vật này dùng làm thứ văn, tốt không còn gì bằng... Thứ văn chia ba bước, bước đầu tiên, lấy châm đâm thể khắc họa ma văn, bước thứ hai rót vào bí huyết, bước thứ ba kích hoạt ma văn...
Ninh Phàm cởi áo, lộ ra sống lưng, nhìn sống lưng gầy yếu của hắn, Thạch Binh nhướng mày một cái.
- Thể chất gầy yếu như vậy, sợ rằng không chống nổi 7 đạo ma văn... Sự đau đớn của thứ văn đã khó nhịn, lại thêm cái đau của Ngọc Hoàng đan càng làm Thần Ma sợ hãi... Lúc thứ văn, ngài tạm thời chớ có uống Ngọc Hoàng đan.
- Không cần lo âu...
Ninh Phàm đương nhiên sẽ không nói cho Thạch Binh phương pháp uống Ngọc Hoàng đan là lấy đau ngừng đau, muốn khắc nhiều mấy đạo ma văn, nói không chừng, còn phải dựa vào Ngọc Hoàng đan chống nổi đau đớn.
- Bắt đầu rồi... châm thứ nhất!
Ngón tay của Thạch Binh sáng lên một đạo ánh sáng nhỏ. Cổ tay run lên, kim may lập tức hóa thành cây châm dài ba tấc, bất chợt cả cây đâm vào sống lưng của Ninh Phàm!
Dưới sự khống chế của bí thuật, một giọt máu đều không rỉ ra, thế nhưng sự đau đớn khi đâm vào người lại trong nháy mắt đề thăng gấp mấy lần.
Mà khi Thạch Binh dùng pháp lực khống châm, thật giống như chỉ một cái viết chữ, rạch mạnh một cái vào sống lưng của Ninh Phàm, lập tức, chỗ đau đó lật gấp mấy lần, chính là Hóa thần cao thủ chỉ sợ cũng không giữ được định lực, bật tiếng kêu rên.
Nhưng Ninh Phàm chỉ nhẹ nhàng rung rung chân mày một cái... Quả thật rất đau, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho hắn kêu lên.
Ha!
Thạch Binh cảm thấy kinh dị, không ngờ thanh niên gầy yếu này lại có lực nhẫn nại như thế!
Cần biết trong sáu châm đầu, sự đau đớn nhất chính là châm thứ nhất. Bởi vì châm thứ nhất đột nhiên không kịp đề phòng. Mà 5 châm sau đó cũng bởi vì có châm thứ nhất, tuy mỗi châm đau hơn một thành, nhưng sau khi thích ứng, cũng không khó chịu đựng.
Ít nhất trong ký ức của Thạch Binh, vô luận là tu sĩ hay là khôi lỗi, châm thứ nhất có thể mặt không đổi sắc... cũng không có người nào!
Người này bất luận tư chất, hay lòng nhẫn nại vậy lấy đủ để làm Thạch Binh ghé mắt.
Ánh mắt của nó tản đi hoảng sợ, dần dần thêm một tia kính trọng.
Chu Minh này tuy đối nghịch với mình, nhưng... là một hán tử!
Nếu không phải đối nghịch, Thạch Binh ngược lại rất muốn cùng hắn, chân chính kết giao bằng hữu...
- Ai... châm thứ hai!
Châm này cũng đau hơn một thành so với châm thứ nhất, nhưng Ninh Phàm ngay cả cau mày cũng không, đây chính là thích ứng.
Châm thứ ba, châm thứ tư... Thẳng đến châm thứ sáu, Ninh Phàm cũng không cau mày. Đến lúc châm thứ bảy, Thạch Binh không khỏi có chút khẩn trương.
Châm này sẽ quyết định thứ văn thành bại...
- Nếu ngài đau, lập tức hét lên... Châm thứ bảy!
Châm thứ bảy rơi xuống, sau lưng Ninh Phàm thật giống như thêm một khối xăm hắc vân đồ án!
Mà sự đau đớn của châm thứ bảy hội tụ một nơi, chính là Ninh Phàm cũng hai mắt trợn tròn, gân xanh nổi đầy trên trán!
Hắn cắn răng, vẫn không kêu la!
Không đủ, không đủ! Khoảng cách với sự đau đớn khi uống viên Ngọc Hoàng đan thứ tư còn thua kém hơn một chút...
Ha!
Thất châm bất minh!
Trong mắt của Thạch Binh, vẻ kính trọng đậm hơn, sự ẩn nhẫn của Chu Minh này tuyệt đối trên sự dự đoán của nó!
- Tiếp tục đâm... Không cần dừng lạ!
- Được!
Người này so với thân khôi lỗi của mình cũng có thể nhẫn nại, mình có thể nhịn 13 châm, hắn nhẫn nại 13 châm, không vấn đề!
Thạch Binh âm thầm suy nghĩ, một khi Ninh Phàm bắt đầu kêu đau, là chẳng khác gì muốn thu đuôi. Nếu hắn đau đến không đành lòng, thì Thạch Binh lập tức kết thúc một bút cuối cùng!
Chẳng qua là Thạch Binh vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm hẳn không nói tiếng nào!
8 châm, 9 châm... 13 châm! Châm này đã là năm đó Thạch Binh cũng không chịu nổi, nhưng quanh thân Ninh Phàm mồ hôi đầm đìa, vẫn không nói tiếng nào!
Châm thứ 14, châm thứ 15... châm thứ 24! Đấy đã là số lượng thứ văn mà năm đó một Thần Ma truyền nhân kinh tài tuyệt diễm mới có thể nhẫn nại chịu đựng... Nhưng Ninh Phàm sắc mặt tái nhợt, vẫn không ngừng nghỉ!
25 châm, 26 châm... 31 châm! Ninh Phàm rốt cuộc quanh thân run rẩy, cho dù hắn không la lên, nhưng bản năng của thân thể lại không chịu nổi chỗ đau...
Thạch Binh nuốt nước miếng một cái... 31 châm! Chuyện này nếu truyền trên Tứ thiên, nhất định đưa tới một trận oanh động! Có thể nhẫn nại 31 châm, Chu Minh này tâm chí ẩn nhẫn như đá!
Trên sống lưng của Ninh Phàm đã khắc họa ra mấy đóa hắc vân, cùng với một đỉnh núi nhọn!
- Được rồi, 31 châm, đã quá nhiều, chẳng khác gì có thể...
- Không đủ! Ta muốn khắc... 99 bút!
- Không nên làm bậy! Thân thể ngài đã đến đạt cực hạn, nếu cậy mạnh thì thân thể có thể bởi vì chỗ đau mà tan vỡ...
Thạch Binh lại có chút bận tâm Ninh Phàm, thật là kỳ hoặc quái gở.
Thái độ của nó biến chuyển, lúc rơi vào trong mắt Ninh Phàm nhất thời hóa thành vẻ cổ quái.
Bị địch nhân quan tâm, loại cảm giác này thật là cổ quái.
- Chẳng khác gì, đây là thời cơ uống vào viên Ngọc Hoàng đan thứ tư rồi...
Hàn mang chợt lóe trong mắt của Ninh Phàm! Hắn dám đối với địch nhân ngoan lệ, càng dám ngoan lệ đối với chính mình!
- Để cho ta nhìn một chút, Ngọc Hoàng đan có thể một đường như ma văn... lấy đau ngừng đau hay không?!
Ninh Phàm uống vào viên Ngọc Hoàng đan thứ tư!
Thạch Binh thì sắc mặt đại biến!
- Cái, cái gì! Sự đau đớn của thứ văn đã khó nhịn, ngài lại còn uống Ngọc Hoàng đan... Ngươi tên điên này!
- Vậy sao?!
Nhưng dược lực chợt hóa, tiên mạch trong cơ thể của Ninh Phàm, gân cốt bắt đầu vỡ vụn, trọng tố, chỗ đau này vừa vặn triệt tiêu cùng sự đau đớn của thứ văn!
Luyện thể cảnh giới của hắn càng đề thăng cấp độ lớn!
- Tiếp tục đâm đi!
Ninh Phàm lẫm nhiên nói!
Thạch Binh chấn động... Giờ khắc này Ninh Phàm ngồi ngay ngắn bồ đoàn, nhưng cho Thạch Binh một loại đánh vào.
Trong lòng lại bắt đầu dâng lên vẻ sợ hãi đối với Ninh Phàm...
Không phải sợ hãi nguyệt ấn màu đen, mà là sợ hãi... sự ngoan lệ của Ninh Phàm!
Người này lúc là người phàm, dám vào sào huyệt của Lang Vương, dẫn Ích mạch tu sĩ chôn thân trong bụng Lang Vương!
Người này lúc Ích mạch, dám giết Thiên Ly trưởng lão, sau Dung linh, dám vào Yêu Quỷ lâm, cùng Kim đan quỷ vật tranh phong!
Người này chưa kết đan, đã dám giết Kim đan, chém Nguyên anh. Người này sau khi kết anh, càng ngoại hải ma danh kinh thế!
Người này, ngay cả mình Hóa thần khôi lỗi... cũng dám bắt!
Thạch Binh hít một hơi thật sâu, nó bừng tỉnh dâng lên một loại cảm giác, nếu Ninh Phàm này, nếu người thứ văn là Ninh Phàm này... Người này, thật có hy vọng chịu đựng nỗi đau của 99 châm, hoàn toàn dẫn ra Thạch Binh ma văn chưa bao giờ có người câu họa hoàn chỉnh!
- Ta tự hỏi gặp qua không ít tứ thiên tuấn kiệt, nhưng người tưu tú tựa như ngài vậy... rất hiếm!
Thạch Binh ánh mắt nghiêm một chút, châm dài đâm xuống!
Châm thứ 32, 33.... 41!
Châm thứ 42, 52... 62!
Châm thứ 72, 82, 92... châm thứ 98!
Ninh Phàm đã ăn hết tất cả những viên Ngọc Hoàng đan còn sót lại, khó triệt tiêu đau đớn hơn nữa!
Một châm cuối cùng này, chỗ đau của nó đủ để xé nát thân thể của Ninh Phàm!
Trên sống lưng của Ninh Phàm, một bộ hình xăm ma sơn với hắc vân hắc vụ đã chỉ kém một khoản cuối cùng!
Ánh mắt rơi vào trên hình xăm hoàn chỉnh, Thạch Binh kinh hãi!
- Sao... Làm sao biết?! Thạch Binh ma văn chính là binh cấp ma văn, nhưng nếu khắc họa 99 bút lại là... ‘Huyền Thổ ma văn’ ma văn thất lạc thứ hai cấp tướng trong truyền thuyết!
Ba loại ma văn trước tướng cấp tất cả thất truyền... Không ngờ, cái gọi là một trong ma văn thất truyền rốt cuộc do binh cấp tấn thăng tới!
Chỉ kém một khoản, ma văn này được xưng là phòng ngự vô song sắp khắc thành công.
Nhưng một khoản cuối cùng, trạng thái của Ninh Phàm đã gần đến hôn mê.
Mặt không chút máu, thân thể hư ảo tựa như tan vỡ, nguyên anh đều không ổn!
Nhưng sau khi nghe Thạch Binh kinh hô, ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe!
- Khắc xong một khoản cuối cùng... Binh cấp ma văn... có thể vào tướng cấp phải không?!
- Không sai, lại còn là Huyền Thổ ma văn xếp hàng thứ hai trong mấy vạn loại ma văn tướng cấp! Nếu minh khắc ma văn này thành công, nhục thể phòng ngự của ngài đề thăng không chỉ gấp mấy lần!
- Được, đâm đi!
- Nhưng thân thể của ngài đã cơ hồ nát bấy...
- Như vậy... thì đã sao!
Ánh mắt của Ninh Phàm giăng đầy tia máu, thế nhưng tia máu đó dần dần biến mất.
Thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm như băng. Tóc đen thành dài, má trái yêu dị văn lộ, hắc khí hiện lên quanh thân, rõ ràng hoàn toàn hóa thành... Niệm phách thân!
- Đây là! Hóa thân! Toái hư lão quái mới có thể ngưng tụ... hóa thân!