Hợp Thể Song Tu

Chương 146: Chương 146: Vũ Giới Có Mưa






Việt quốc, Ly Hận sơn, hôm nay rơi xuống trận mưa nhỏ.

Vũ giới nhiều mưa, Việt quốc có mưa, vốn dĩ là chuyện bình thường.

Hai năm trước, nơi đây có xây nên một Hợp Hoan tông, nhưng tông này đã bị Việt quốc "Dược tôn" Hàn Nguyên Cực, trong vòng một đêm tiêu diệt!

Nơi này là đất mà đồ nhi xui xẻo của lão ma chết thảm, lại là đất gặp nhau giữa lão ma cùng Ninh Phàm.

Nơi này là đất mà Ninh Phàm bị nữ ma sắc bổ, lại là nơi cùng Chỉ Hạc quen biết ban đầu.

Là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc.

Từ khi Hợp Hoan tông tiêu diệt, nơi đây chỉ còn dư phế tích, chân núi linh mạch cũng bể, linh khí không còn, không còn tu sĩ lần nữa thành lập tông môn. Hôm nay, chỉ có tiều phu thỉnh thoảng lên núi đốn củi, giữa núi thỉnh thoảng có tiếng núi động truyền ra.

Trong màn mưa, một tên thanh niên quần áo đen trắng rõ ràng đứng ở đỉnh núi, nghe ca dao, hai mắt khép hờ.

Trong đầu, từng màn nhớ lại xoay tròn.

Trên quanh người, hạt mưa chưa làm ướt áo khoác, liền quỷ dị lệch quỹ tích, rơi vào trên người thanh niên.

Thần thông khiến cho hạt mưa lệch quỹ tích như vậy được đặt tên là Vũ chi thần ý!

- Ta ở chỗ này thay đổi số mạng. Vì vậy, ta không còn là ta. Nước mưa lệch quỹ tích, nó lại vẫn là mưa... Người không bằng mưa, sự thay đổi quá mức khéo...

Thanh niên mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia thần ý tang thương.

Lão ma đi rồi, Độc Cô cũng đi rồi, Thất Mai lạnh lẽo... Vũ giới có mưa, Ly Hận sơn cũng lạnh.

Lão ma vừa đi, trăm năm sau, Niết Hoàng có lẽ sẽ không uy hiếp được mình, nếu mình tìm một chỗ trốn, so ra dễ như trở bàn tay, sẽ tránh qua giao phong cùng Niết Hoàng.

Trăm năm toái hư, khó khăn... Trăm năm thắng Niết Hoàng, khó khăn... Có thể trốn, vì sao không trốn...?!

Vì sao mình không trốn, vì sao còn phải cố chấp, vì sao còn phải liều mạng đề thăng thực lực...?

Tu ma rốt cuộc là vì sao...?! Tu đạo lại vì cái gì?!

Trong lòng của Ninh Phàm, tâm ma dần lộ lên. Tâm ma này nếu không chém thì cả cuộc đời hắn không cách nào kết đan, cũng bị nó xâm nhiễu cả đời.

- Có lẽ, nghe theo lời của sư tôn, từ bỏ không nói lý tưởng của trăm năm toái hư, từ bỏ cùng Niết Hoàng tranh phong, an an ổn ổn ngàn năm toái hư, càng ổn thỏa hơn...

- Nhưng Hàn Niết Thiên tổn thương sư tôn của mình! Thù này há có thể nói tính hay là không!

Một chớp mắt, tâm ma của Ninh Phàm bị đè xuống thẳng thừng. Ninh Phàm bỗng nhiên mở mắt, nước mưa khắp dãy Ly Hận sơn bỗng nhiên bị giao cho một tia thần vận kỳ dị, thẳng thừng dừng lại giữa không trung, không rơi xuống, không xê dịch, thật giống như trôi lơ lửng, thế giới dường như ngừng lại!

Khiến cho nước mưa không còn tung tích nữa, bởi vì Vũ chi thần ý trong thanh niên, bị giao cho một tia ý cảnh lòng dạ nghịch thiên phạt thương!

Nghịch ý đó khiến cho nước mưa đảo huyền, nghịch ý đó khiến cho tâm ma bị đè xuống thẳng thừng. Nghịch ý đó bị thanh niên xem là thủ đoạn căn bản chém tâm ma!

- Còn chưa đủ... Nếu ta dựa vào Vũ chi thần ý, có thể khiến cho mưa phùn đầy trời này, cuốn ngược thương thiên, là nghịch ý vậy là đủ rồi, khi đó cho dù không trảm tình, ta cũng có thể diệt tâm ma!

Thanh niên thu tất cả vẻ mặt, rốt cuộc nhìn một cái Hợp Hoan tông phế tích, sau khi trầm ngâm chốc lát, một bước thuấn di, biến mất trong chút mưa phùn.

Hắn đi lần này, là nhân quả của Hợp Hoan tông kết thúc lúc đó.

Mà mới vừa rồi tình cảnh quỷ dị núi mưa bất động, sớm khiến cho mấy tên tiều phu đốn củi trong núi run sợ trong lòng.

- Ông trời của ta ôi, mưa này mới vừa rồi làm sao đột nhiên không rơi... Thật là... Thật là ban ngày gặp quỷ, chỗ này thật là tà hồ, tốt hơn phải nhanh chóng về nhà...

...

Một ngày sau ngừng mưa, trời hiện minh hồng.

Nơi phế tích của Thiên Ly tông, một thanh niên quần áo đen trắng rõ ràng hắc mang chợt lóe bỗng nhiên xuất hiện, không đưa tới bất kỳ người nào chú ý.

Thiên Ly tiêu diệt, tông môn hủy hết, trong phế tích lại vẫn có không ít đan dược, pháp bảo nửa hủy, dẫn tới không ít tu sĩ ở chỗ phế tích này đóng trại cắm trại, tìm bảo trong phế tích.

Cũng có không ít tu phỉ, âm thầm thư phục nơi đây, một khi phát hiện người tu sĩ nào đào được bảo bối gì tốt từ trong phế tích lại vô cùng có thể xuất thủ đoạt bảo đối với tu sĩ ấy.

Ninh Phàm xuất hiện phía trên phế tích, thần niệm đảo qua ngàn dặm, đối với tất cả chuyện phát sinh nhất thời sáng tỏ.

Hắn nhìn mảnh phế tích này, hơi nhắm mắt. Hắn tới đây cũng không vì tìm bảo, mà là vì chấm dứt dư niệm trong lòng.

Hắn nhắm mắt, rất lâu, trên bầu trời lại mưa lất phất sinh vũ ý.

Bất chợt, mưa nhỏ như sống lại, mưa nhỏ đó tựa hồ là thần ý trong lòng Ninh Phàm dẫn dắt xuống.

Ninh Phàm nhắm mắt lẩm bẩm:

- Tước Thần tử Vũ chi thần ý, tổng cộng gieo tam niệm. Niệm thứ nhất là sát ý, niệm thứ hai là chiến ý, niệm thứ ba là nghịch ý. Tam niệm này dung nhập vào, mới vừa thu được thần ý thuộc về mình. Nghịch ý ta có, mặc dù còn chưa đủ, nhưng ngày sau tất hoàn toàn hiểu ra. Sát ý ta cũng có, trên phế tích của Thiên Ly này, sát ý của ta khó mà nhẫn nại!

Trong đầu của Ninh Phàm, nhớ lại Ninh Cô ở Thiên Ly tông bị tổn hại, hồi tưởng lại Ninh Cô khổ sở cả đời không cách nào tu đạo. Trong lòng hắn hắn bị sát ý lạnh nhạt bao vây, vả lại sát ý còn đang đề thăng!

Mấy tên ích mạch tu sĩ cạnh đó hiển nhiên vẫn không biết sự đáng sợ của người thanh niên này.

Bọn họ ở chỗ này tìm bảo đã nhiều ngày, lại chỉ tìm được một ít đồng nát sắt vụn, dĩ nhiên là phiền não trong lòng.

Đối với Ninh Phàm, bọn họ không hứng thú, thậm chí đối với nước mưa rơi xuống vô căn cứ này bọn họ cũng không hứng thú.

Nhưng bọn họ đối với bảo bối trên người Ninh Phàm, bọn họ chợt rất cảm thấy hứng thú!

- Thượng phẩm pháp bảo?! Còn có kim huyền linh trang ư?! Hoặc giả là tam chuyển đan dược?! Cái la bàn này sao lóe lên kịch liệt như vậy!?

Trong mấy người, một người đàn ông râu chuột, tay cầm la bàn tìm bảo, nhìn Ninh Phàm ánh mắt nóng bỏng.

Bọn họ ở chỗ này tìm bảo, dĩ nhiên là tán tu, hơn nữa trong đó có mấy người còn thỉnh thoảng kiền kiền thủ đoạn của tu phỉ.

Thiên Ly tông phế tích, bị rất nhiều tu sĩ tìm kiếm qua, trong đó pháp bảo đã rất ít. Nhưng Ninh Phàm trước mắt tựa hồ là con dê béo nha, trên người không biết mang bao nhiêu bảo bối, lại có thể khiến cho la bàn tìm bảo đung đưa kịch liệt như vậy.

Tên nam tử râu chuột có chút nhãn lực, lại từ trong tóc, trên cổ tay Ninh Phàm, thấy Thanh ti đoạn đái, Cổ thú hộ oản, mỗi một cái đều là kim huyền linh trang, giá trị không rẻ.

Ninh Phàm quả nhiên là dê béo a! Vả lại nhìn Ninh Phàm con dê béo này tuổi rất trẻ, tu vi hơn phân nửa cũng cao không tới đâu.

Mọi người nhìn không ra tu vi của Ninh Phàm, liền xem hắn là công tử chi lưu tu vi thấp kém.

Cũng không biết công tử nhà nào, lại chạy đến Thiên Ly tông nơi này ngắm hoa nhìn mưa, thật là không biết sống chết, không biết nơi này có rất nhiều tán tu, tu phỉ, đều là thứ liều mạng sao!

- Giết...

Nam tử râu chuột thấp giọng hạ lệnh với ích mạch tầng bảy một bên, mà đại hán kia lập tức lộ ra cười gằn, lăm le đến gần Ninh Phàm.

Giết Ninh Phàm, đại hán xem ra tuyệt đối không khó khăn bao nhiêu so với bóp chết một con kiến.

Nhưng hắn càng đến gần Ninh Phàm, liền càng phát hiện, một tia cảm giác nguy cơ bị dã thú nhìn chăm chú vào bay lên trong đầu, khiến cho chân hắn bước dần dần chậm lại.

Hắn đi tới ngoài mười trượng Ninh Phàm, một cổ sát ý thật giống như hồng hoang thú dữ, khiến cho khí huyết của hắn cuồng trào. Hắn kinh hãi phát hiện, mình khó đi đến gần nửa phần Ninh Phàm nữa!

Giờ phút này, đại hán có ngu ngốc đi nữa cũng nhìn ra Ninh Phàm không phải là công tử hay dê béo gì, mà là một tuyệt thế cao thủ ẩn giấu!

Người đàn ông râu chuột sắc mặt càng trắng bệch, hắn vừa thấy mí mắt của Ninh Phàm chợt động lập tức hô to:

- Các huynh đệ, nhanh trốn đi!

Giờ khắc này, Ninh Phàm mở mắt ra, trong trăm trượng, từng giọt nước mưa chợt biến thành kiếm ác liệt như vậy!

- Trễ rồi!

Ninh Phàm run lên ánh mắt, bên trong màn mưa, đám người nam tử râu chuột trực tiếp bị nước mưa rơi vào thành cái rổ, đổ máu hoang khâu!

Giết những ích mạch tán tu này, Ninh Phàm căn bản không động một tia pháp lực, chỉ là lấy Vũ chi thần ý dung hợp sát ý... Mà sát ý kia không thể làm thương tổn người liền hóa thành vũ khí, giết chết những thứ tán tu đó.

Không đủ... Sát ý trong thần ý so với Tước Thần tử căn bản là khác biệt trời vực... Nhưng Ninh Phàm xác xác thật thật trong Vũ chi thần ý sáp nhập vào loại ý cảnh thứ hai.

Nghịch cùng giết... Loại cảnh ý thứ ba của Tước Thần tử là chiến ý, nhưng Ninh Phàm cùng Tước thần tử bất đồng. Hắn tu ma, cũng không phải là vì xưng bá một phe. Hắn đề thăng thực lực, Diệc Phi vì huyết chiến thiên hạ.

Từ bản chất mà nói, có lẽ hắn giống như Ninh Cô, Chỉ Hạc, không thích sát phạt... Chẳng qua là hắn không còn lựa chọn.

Phía trên phế tích, tán tu khác ý thức được nơi này kinh biến, lập tức có người nhận ra dung mạo của Ninh Phàm.

- Quỷ... Quỷ tước Ninh tôn! Hắn là ngoan nhân mà ngay cả Tử Âm lão ma cũng có thể giết chết! Hạng nhân vật này vì sao muốn đến Thiên Ly phế tích, chẳng lẽ là tới tìm bảo sao?

Đối với nghi vấn của những người đó, Ninh Phàm không trả lời, chỉ độn quang chợt lóe, hóa thành băng hồng rời khỏi.

- Hợp Hoan tông, có nghịch. Thiên Ly tông, có giết. Mà núi Hàn Nguyệt thì có... tiêu điều cùng cô độc. Ta từng đạt được Tu đan của Hồ Trung Phong, hứa hẹn bảo vệ Hồ gia của ông ấy... Sau Hồ gia, trong Việt quốc, không còn nhân quả chưa dứt...

Độn quang của Ninh Phàm dần dần biến mất trong mưa, mà mưa kia từ từ cũng ngừng lại.

Từng tên tu sĩ, sau khi Ninh Phàm đi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà người có lòng lại suy nghĩ, mới vừa rồi Ninh Phàm lấy thủ đoạn kinh khủng dùng mưa giết chết mấy tên tán tu rốt cuộc là thần thông gì?

Chẳng qua là lấy cảnh giới thấp kém của bọn họ sợ rằng cả cuộc đời đều không cách nào hiểu được.

Duy nhất có thể kết luận ra là... Quỷ tước Ninh tôn, quả nhiên là cao thủ cực kỳ đáng sợ.

...

Tây Việt Hàn Nguyệt sơn, từng bởi vì Nguyệt Hàn tuyền mà nổi tiếng. Tây Việt Hồ gia từng bởi vì lão tổ Hồ Trung Phong mà cường thịnh.

Nhưng từ sau khi Vương Diêu tới, Hồ gia tinh nhuệ chết hết, lão tổ lại ăn vào Thi Hủ đan chết thảm. Hồ gia sa sút, nước suối của Nguyệt Hàn cũng bị một nhân vật lợi hại lấy đi.

Ai lấy đi Nguyệt Hàn tuyền, Hồ gia tu sĩ không nói với bên ngoài, nhưng người có lòng vẫn dò xét ra, chuyện này cùng Quỷ tước Ninh tôn rất có liên quan.

Tuy nhiên hôm nay Ninh Phàm ở Việt quốc như mặt trời ban trưa, ai lại không mở mắt vì nhất mạch linh tuyền làm khó Ninh Phàm chứ?

Theo Hồ gia sa sút, ít đi chú ý Hồ gia rồi. Ngày xưa một ít Tu Chân tộc thân cận Hồ gia, phần lớn cùng Hồ gia đoạn tuyệt lui tới, thậm chí cũng không ít cừu gia gây hấn đến cửa.

Mà ngay cả Tử Quang tông luôn luôn giao hảo cũng thăm dò Hồ gia, thậm chí yêu cầu Hồ gia nhập vào Tử Quang tông!

Không phải ai khác, Ma Việt cuộc chiến, Tử Quang tông bị tổn thất không nhỏ, chưởng môn đều trọng thương, hôm nay quả thật cần tóm thâu một ít Tu Chân tộc nhỏ, bổ sung thực lực.

Hồ gia tộc điện nội, liên quan tới Tử Quang tông, Hồ gia cao tầng đang nghị luận ầm ĩ.

- Tử Quang tông làm sao có thể lấn hiếp người như vậy?! Gia chủ, không bằng chúng ta hướng Ninh tôn nhờ giúp đỡ đi.

Hồ gia một dung linh sơ kỳ trưởng lão khuyên can nói.

- Ninh tôn... Chuyện này không cần phiền toái ngài ấy ta thì tốt hơn. Ngài ấy cùng gia tổ ước định, xuất thủ ba lần thủ hộ Hồ gia, nếu chỉ vì chuyện nhỏ như thế này mời ngài ấy...

Thanh niên áo đen Hồ Minh ngày đó đã thành Hồ gia gia chủ, đối với lời đề nghị của trưởng lão, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hồ gia tất cả bị Ninh Phàm gieo niệm cấm... Đối với cá tính của Ninh Phàm, Hồ Minh không biết, cho nên tốt nhất không nên chọc giận thì tốt hơn. Nếu Ninh Phàm không muốn hỗ trợ, ngược lại dưới cơn nóng giận, thúc giục niệm cấm, diệt tất cả tu sĩ Hồ gia, là Hồ gia huyết mạch cuối cùng đều cắt đứt...

Có thể không cầu người thì không cầu người... yêu cầu của Tử Quang tông, lại nghĩ một chút biện pháp là được rồi.

Nhưng ngay vào lúc này, từ đàng xa trên núi Hàn Nguyệt, một đạo thanh âm mờ ảo, xen lẫn trong thần niệm, bỗng nhiên vang lên bên trong tộc điện.

- Yên tâm, chuyện Ninh mỗ hứa hẹn sẽ không đổi ý. Lần này, ta là vì Hồ gia ngươi xuất thủ một lần. Hồ Minh, nhanh tới núi Hàn Nguyệt gặp ta.

...

Trên đỉnh Hàn Nguyệt đỉnh, Ninh Phàm đứng trước một khối mộ phần không có bia, nhắm mắt không nói.

Hồ Trung Phong vì nhất tộc sống còn, hồn phi phách tán, trọn đời không vào luân hồi, lấy đó đổi lấy Ninh Phàm xuất thủ ba lần...

Cái này đáng giá sao?

Quanh người của hắn dần dần dâng lên một tia vũ ý. Trên núi Hàn Nguyệt, dường như cũng là con đường của Hồ Trung Phong, đường đó âm thầm tương hợp cùng đường của Ninh Phàm.

Đáng giá sao?

Một đường tu ma, khốn khổ vì tình, vì ân mệt mỏi, vì thù vội vả... Hết thảy đáng giá sao?

Mưa nhỏ tí tách rơi xuống núi Hàn Nguyệt.

Trong tiếng mưa, lại mang một tia háo hức mờ mịt.

- Ta một đường đi tới vì cái gì đó, có đáng giá hay không...? Mưa này tư vật không tiếng động, nó lại rơi vào lợi ích gì, lại có thể đáng giá hay không?!

Đáng giá sao?

Đáng giá thì đã sao, không đáng giá thì thế nào...?!

Trong mưa, Ninh Phàm suy nghĩ dần dần ngưng tụ, hắn chợt mở mắt ra, lẳng lặng nhìn một phần của Hồ Trung Phong.

Có lẽ không đáng giá...

Nhưng Ninh Phàm nếu là Hồ Trung Phong, hắn sẽ như ông ấy vậy, bỏ đi tánh mạng, liều một tương lai.

Mưa sống ở trời, rơi xuống đất, cỏ cây dễ chịu, dưỡng dục sinh linh... Nó sở dĩ gọi là mưa, mà không phải nước, không phải giang hà, không phải hồ hải, bởi vì... nó có đạo của nó.

- Nếu bàn về giá trị, thế gian làm chuyện gì, nhất định chính là đáng giá... Có đáng giá hay không, bất quá bởi vì người mà dị... Ta có đường của ta! Đường này, có dấu vết của Tước Thần tử, có lôi đồng của Hồ Trung Phong, có thân ảnh của sư tôn, nhưng đường của ta, cùng bọn họ bất đồng. Thế gian có vô số nước mưa, ta chỉ là một giọt trong đó, lại là một giọt độc nhất vô nhị...

- Từ trước ta quá mức u mê... chấp niệm trăm năm toái hư, vô hình trung mang tâm tình vội vàng, thật giống như gió nổi lên, thổi giọt mưa lệch hướng quỹ tích, giúp kéo dài khí thế của tâm ma... Hôm nay, ta lại có bảy thành nắm chặc chém chết tâm ma!

- Ngưng tụ Vũ chi thần ý, ta dung vào ý cảnh thứ ba trong thần ý, không phải chiến, mà là... cô độc... Cô độc là một loại giá rét, vừa vặn giống ánh trăng của núi này...

Giờ khắc này, Ninh Phàm ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng run lên, khẽ nghiêng, cùng nước mưa tương hợp. Bất chợt mưa khắp Hàn Nguyệt sơn mạch cũng chợt trở nên giá rét thấu xương, một loại lạnh lẽo đó cũng không phải là cái lạnh của da thịt, mà là lòng nguội lạnh, là một loại cô độc trong trẻo lạnh lùng. Cho dù là pháp lực của tu sĩ cũng không cách nào chống đỡ, trừ phi lấy thần ý đi kháng cự!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.