Ứng Hứa chở Bạch Tri Cảnh đến lớp học bổ túc, Bạch Tri Cảnh lưu luyến không muốn đi.
“Nhanh cái chân lên,“ Ứng Hứa dở khóc dở cười phất phất tay, “Lề mề cái gì!”
“Em không nỡ rời xa anh,“ Bạch Tri Cảnh chun mũi, giả vờ khóc, “Ứng Tiểu Hứa, em không muốn rời xa anh!”
“Được lắm,“ Ứng Hứa không mảy may dao động, nhướng mày nói, “Trên đường lớn còn đóng kịch khổ tình.”
“Đây đều là cảm xúc chân thành của em,“ Bạch Tri Cảnh bĩu môi, tiến một bước lại lùi hai bước, cậu quay đầu chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương với Ứng Hứa, “Anh thật sự không giữ em lại sao? Anh chỉ xem em như nước chảy bèo trôi?”
Bây giờ là thời gian cao điểm học sinh đi học, một đám nhóc hóng hớt nhìn Bạch Tri Cảnh, Bạch Tri Cảnh nghiêng đầu đứng sững một chỗ, giống như tảng đá ngầm nhỏ giữa dòng nước lặng.
Ứng Hứa bị dáng vẻ vờ đáng thương của cậu chọc cười, phất tay nói: “Đừng làm màu nữa, nhanh trôi theo dòng nước đi.”
Bạch Tri Cảnh vẫn còn muốn giãy dụa, “Em là vịt cạn, em mà ở trong nước sẽ bị chết đuối.”
“Vịt cạn? Vậy quán quân bơi tự do 50 mét của Đại hội thể thao thành phố năm ngoái là ai?” Ứng Hứa nói, “Còn cầm loa đứng đầu ngõ khoe suốt một tuần liền, nói bản thân là Bạch Long trong sóng, có phải em không, tiểu bang chủ Cảnh Nhi?”
“Anh đọc nhiều sách như vậy, sao trí nhớ còn tốt thế?” Bạch Tri Cảnh hừ một tiếng, “Em phải đi đây?”
“Đi nhanh đi.” Ứng Hứa dứt khoát đuổi người.
Bạch Tri Cảnh ôm cặp sách thở dài, bước chân nặng nề, đi một bước lại quay đầu một lần, lặp đi lặp lại, đôi mắt tròn xoe đen láy, giống như hai quả nho chín mọng vừa mới được hái xuống khỏi giàn.
Mặc dù biết nhóc con đang giả vờ, nhưng Ứng Hứa vẫn bị ánh mắt kia làm cho cổ họng chua xót, anh lập tức mềm lòng.
Không muốn đi học thêm thì thôi khỏi đi, dù sao cũng thi đậu cấp ba rồi, nghỉ học cũng được nửa tháng, cho cậu ở nhà chơi một bữa cho đã cũng không phải không được.
Nhét Bạch Tri Cảnh vào trong lớp học không khác gì nhốt chim nhỏ vào lồng, đều khiến cho người ta đau lòng.
Ứng Hứa vừa định mở miệng gọi Bạch Tri Cảnh, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền tới:
“Tri Cảnh!”
Một nam sinh chạy nhanh tới chỗ Bạch Tri Cảnh, thân thiết khoác tay lên vai cậu, lấy PSP từ trong túi ra: “Mày nhìn xem cái gì đây!”
“Ghê nha!” Bạch Tri Cảnh tấm tắc khen, háo hức muốn được chơi thử, “Cho tao mượn với!”
“Thứ tư mày làm trực nhật giúp tao, tao sẽ cho mày mượn, chịu không?” nam sinh kia nói.
“Được!” Bạch Tri Cảnh vỗ tay một cái, hưng phấn choàng tay lên cổ nam sinh kia, “Đi thôi đi thôi! Nhanh lên lớp! Máy này có những nhân vật gì? Có chiến thần không?”
Hai người vai kề vai nhảy nhót đi lên cầu thang.
Ứng Hứa: “...”
Nhóc con hư hỏng này phải nhét vào trong lớp học thêm khóa chốt cửa lại mới đáng!
—
Đưa Bạch Tri Cảnh đến lớp học thêm xong, Ứng Hứa lại nhanh chóng đạp xe đến phòng thí nghiệm của trường đại học, tới nơi cũng vừa kịp phút cuối cùng.
Anh thay áo blouse trắng, lấy kính mắt trong balo đeo lên, tình cờ nhìn thấy Quang Chi Hành bưng ly cà phê từ trong phòng trà nước đi ra.
“Chào buổi sáng đàn anh.” Ứng Hứa gật đầu chào hỏi.
“Sao hôm nay tới muộn vậy,“ Quan Chi Hành thuận miệng hỏi một câu, “Không phải em vẫn luôn là người đến sớm nhất sao?”
Ứng Hứa cúi đầu cười, đứng trước bồn rửa tay sát trùng hai tay, “Đưa nhóc con trong nhà đến trường.”
“Em gái em sao?” Quan Chi Hành tựa người vào tường, “Khai giảng sớm vậy?”
Ứng Hứa lắc đầu, “Không phải, là đứa nhỏ khác.”
Quan Chi Hành khẽ nhướng mày, không biết có phải cách một lớp hơi nước của cà phê nóng hay không, y cảm thấy sườn mặt hoàn mỹ của Ứng Hứa dịu dàng hơn so với ngày thường.
“Chưa từng nghe em kể.” Quan Chi Hành nói một câu.
Ứng Hứa cười không đáp, hỏi sang chuyện khác: “Số liệu em gửi qua mail tuần trước anh đã xem chưa?”
“Xem rồi,“ Quan Chi Hành nhấp một ngụm cà phê, “Làm rất tốt, giáo sư khen không ngớt, anh đi theo thầy ấy đã năm năm, chưa từng được khen nhiều như vậy.”
“Không đâu,“ Ứng Hứa ngồi vào chỗ của mình, khom lưng nhấn nút nguồn mở máy tính, “Em còn trẻ chưa có kinh nghiệm, giáo sư chỉ muốn khích lệ em.”
“Thầy ấy cũng không phải là kiểu giáo viên hay cổ vũ khích lệ học sinh,“ Quan Chi Hành nói, “Em thật sự làm rất tốt, rất có tài năng.”
Ứng Hứa cười nói, “Đàn anh quá khen.”
Quan Chi Hành khẽ ngửi, y nghe được một mùi hương khác rất nhạt trên người Ứng Hứa, không phải là mùi thuốc khử trùng trong phòng thí nghiệm, cũng không phải là tin tức tố mùi trà của Ứng Hứa, mà là tin tức tố của một alpha khác, y không rõ đó là mùi hương gì.
Một tay Quan Chi Hành cầm ly cà phê, tay khác để trong túi áo blouse trắng, đầu ngón tay chạm đến hai tờ giấy mỏng ở bên trong, y có một người bạn cùng phòng làm bên ban đối ngoại của hội sinh viên, giúp đỡ tuyên truyền cho một rạp chiếu phim, được rạp chiếu phim kia tặng cho rất nhiều vé xem phim miễn phí, bạn cùng phòng tặng cho Quan Chi Hành một tấm vé, y lại xin thêm một tấm nữa.
Quan Chi Hành hiếm khi căng thẳng, y không được tự nhiên mà mím môi, một lúc sau mới nói: “Tối thứ sáu này rảnh không?”
“Hả?” Ứng Hứa quay đầu hỏi, “Đàn anh có việc gì sao?”
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là dạo gần đây rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim chủ đề về văn hóa thời phục hưng,“ Quan Chi Hành nói, “Lần trước anh thấy em mượn cuốn 'The European Renaissance' trong thư viện, anh đoán em có hứng thú về chủ đề này.”
Ứng Hứa lịch sự suy nghĩ mấy giây, sau đó nói lời xin lỗi, “Tối thứ sáu em phải đi dạy gia sư, đã đặt lịch trước với phụ huynh, nếu giờ hủy thì không tốt lắm.”
“Được rồi,“ Quan Chi Hành dường như không để ý gì nói, “Xem ra anh chỉ có thể đi một mình đến văn hóa phục hưng.”
Đây không phải lần đầu tiên y đưa ra lời mời với Ứng Hứa, cũng không phải lần đầu tiên bị anh lịch sự từ chối, nói không thất vọng chút nào thì không hẳn, nhưng Quan Chi Hành cũng đã quen rồi.
Ứng Hứa lúc nào cũng vậy, nhìn thì có vẻ rất dễ ở chung, không có sự bộp chộp nóng nảy mà nam sinh tuổi này nên có, anh đối xử với ai cũng nho nhã lịch sự, ôn hòa lễ độ, những người đã từng tiếp xúc với Ứng Hứa đều sẽ có chung đánh giá về anh, đó là 'như được tắm mình trong gió xuân'.
Ai cũng được tắm mình trong gió xuân của anh nhưng không một ai là đặc biệt, anh không có hứng thú với bất kỳ ai, hơn một năm nay, những người tỏ tình với Ứng Hứa bao gồm cả trai lẫn gái, cả A lẫn O có thể xếp đầy một giảng đường, mà Ứng Hứa lại không để lộ ra chút yêu thích nào, như thể anh không hề có hứng thú với bất kỳ cái gì.
Gửi thư tình cho anh, anh sẽ đọc, đọc xong sẽ nghiêm túc nói xin lỗi, tặng quà cho anh thì anh sẽ nhận, nhận xong sẽ đưa đến văn phòng quyên tặng của trường, nếu là gặp mặt thổ lộ, anh cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe, nghiêm túc nghe đối phương nói yêu mến mình nhiều thế nào, sau đó sẽ khuyên đối phương từ bỏ, không cần phải đặt trái tim mình lên anh nữa.
Trên diễn đàn trường đại học Y có một bài đăng, đã hơn một năm nhưng lượng tương tác vẫn rất cao, chủ đề của bài post là đoán hình mẫu lý tưởng của hotboy khoa sinh lý bệnh học Ứng Hứa, có người còn trêu đùa, nói Ứng Hứa là người máy AI, trong ngực không phải là trái tim mà là một con chip lạnh băng.
Quan Chi Hành liếc mắt nhìn Ứng Hứa một cái, thầm nói thôi thì tiếp tục cố gắng, y không tin Ứng Hứa không có sơ hở nào, chỉ cần tìm được một cái khe dù nhỏ cũng có thể cạy ra.
Đầu bên kia, Ứng Hứa cầm lấy điện thoại, mở trang tìm kiếm ra.
Lúc nãy Quan Chi Hành nhắc đến phim điện anh, anh lại nhớ Bạch Tri Cảnh hôm qua cũng lải nhải nói muốn cùng anh đi xem phim sắp chiếu, cái gì mà đại chiến với người ngoài hành tinh.
Anh tìm kiếm trên mạng, ngoại trừ bộ phim phóng sự về văn hóa phục hưng còn có một bộ phim thể loại khoa học viễn tưởng, nhìn poster là biết phim mì ăn liền, hòa hòe lòe loẹt.
Ứng Hứa bật cười, Bạch Tri Cảnh lại thích mấy thứ màu mè phóng đại này.
Anh lắc đầu, thêm vào dấu trang.
—
“Cảnh Nhi,“ Tống Bảo Bối lấy bút chọc chọc cánh tay Bạch Tri Cảnh, nhỏ giọng nói, “Mày đã xem 'Thằn lằn xâm chiếm' chưa?”
Bạch Tri Cảnh đang cúi đầu dưới bàn chơi PSP, không rảnh để ý đến Tống Bảo Bối, “Tránh ra tránh ra, đừng làm phiền tao!”
Tống Bảo Bối bĩu môi, ngó giao diện trò chơi, “Mày sắp chết rồi...”
“Còn lâu!”
Bạch Tri Cảnh rất tự tin, thao tác liền mạch nước chảy mây trôi, người que trên màn hình nhào lộn 720 độ trên không, sau đó nhảy phốc một cái, rớt xuống vách núi.
Game over.
“...Đều tại cái mồm quạ đen của mày!” Bạch Tri Cảnh mắng Tống Bảo Bối một câu, lườm cậu một cái, lại bắt đầu ván mới.
Giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng, nhìn thấy hết hai người đang làm việc riêng dưới lớp, cô gõ ngón tay lên bảng đen, kêu: “Tống Bảo Bối, em đứng lên, đọc đoạn đầu của bài 'Trăng sáng đầm sen' cho cô.”
“Dạ?” Tống Bảo Bối trợn tròn mắt, “Em ạ?”
“Đúng vậy, em đó, nhanh đứng lên,“ giáo viên ngữ văn gật đầu.
Bạch Tri Cảnh bên cạnh cúi đầu cười vui sướng khi người gặp họa, bả vai run rẩy không ngừng.
Tống Bảo Bối gãi gãi đầu, lại gãi gãi cổ, ngập ngừng đọc, “Tôi giống như con cá trong hồ sen?”
Cả lớp cười vang, trong đó Bạch Tri Cảnh là người nhiệt tình nhất, vừa cười vừa vỗ bàn dẫm chân.
“Sao em không đọc!” Giáo viên ngữ văn tức giận, ngón tay lại chuyển, “Bạch Tri Cảnh, em có vẻ rất tự tin, em đứng dậy đọc cho Tống Bảo Bối nghe nào.”
Lần này đến lượt Bạch Tri Cảnh ngơ ngác.
“Cô ơi, nếu em đọc cho cậu ấy nghe, cậu ấy sẽ không bao giờ nhớ được, cô cứ để cho cậu ấy tự đọc.” Bạch Tri Cảnh nói, “Phải rèn luyện cho cậu ấy năng lực tự chủ trong học tập.”
“Em không cần phải khiêm tốn,“ Giáo viên ngữ văn vỗ bàn, “Em cứ đọc đi.”
“Bây giờ là thế kỷ 21 rồi,“ Bạch Tri Cảnh lẩm bẩm, “Sao cô còn xử tội liên đới nữa?”
Giáo viên ngữ văn bị cậu làm cho tức cười, “Ý của em là cô gọi em là sai đúng không?”
“Cũng không phải là sai, nhưng không được tốt lắm,“ Bạch Tri Cảnh giải thích, “Em từ nhỏ lớn lên cùng cậu ấy, giống như người một nhà, cô gọi cậu ấy rồi thì tốt nhất đừng gọi em, lỡ như truyền ra ngoài, người ta lại nói cô lòng dạ hẹp hòi thì làm sao bây giờ?”
“Tôi chỉ kêu em đọc một đoạn văn,“ giáo viên ngữ văn bị lý lẽ của cậu khiến cho đầu xoay mòng mòng muốn hôn mê, “Lại biến thành tôi lòng dạ hẹp hòi?”
Bạch Tri Cảnh gật đầu: “Ý là như vậy, người ta nói người nhà của phạm nhân là vô tội, cô chỉ cần phạt cậu ấy là được, đừng liên lụy đến người vô tội.”
“Em bớt khua môi múa mép đi,“ giáo viên ném một viên phấn vào đầu cậu, “Nhanh đọc cho tôi!”
Lần này đến phiên Tống Bảo Bối đứng bên cạnh cười khúc khích.
Bạch Tri Cảnh thở dài một hơi, làm ra vẻ mà đọc: “Dưới ánh trăng sáng tỏ, những chiếc lá sen xanh mướt tung tay theo gió, giống như làn váy của những cô gái nhỏ, lại như vòng tay của người đẹp. Gió nhẹ đưa hương thanh mát, mùi hương này khiến người ta u mê, như lạc vào tiên cảnh...”
Cậu đọc rất diễn cảm, nếu không nghe kỹ thật sự sẽ không thấy sai ở chỗ nào, giáo viên ngữ văn càng nghe sắc mặt càng đen, cô ngắt lời, “Em đang đọc cái gì vậy? Đây mà là 'Trăng sáng đầm sen' sao?”
“Đúng mà cô?” Bạch Tri Cảnh mở to mắt, vô tội nói, “Em đọc sai sao? Không thể nào! Tối hôm qua em còn đọc thuộc mấy lần mà, đây đúng là 'Trăng sáng đầm sen' ạ.”
“Vậy em nói cho tôi nghe,“ giáo viên ngữ văn hừ lạnh một tiếng, “Em đọc ở quyển sách nào.”
“Những bài văn hay của đề thi cuối cấp 2,“ Bạch Tri Cảnh cười hì hì, “Em còn thuộc rất nhiều đoạn nữa.”
Giáo viên ngữ văn nghẹn lời mất mấy giây, cô ném cuốn sách giáo khoa trong tay xuống, “Được rồi, đây là kiến thức của cấp 3, em có thể không biết, vậy tôi kiểm tra kiến thức cấp hai của em, cái này em chắc là trả lời được đúng không?”
Lớp học thêm chủ yếu là chuẩn bị kiến thức cấp ba, củng cố lại kiến thức cấp hai cho học sinh.
Bạch Tri Cảnh vỗ ngực cam đoan: “Được ạ!”
Giáo viên ngữ văn hỏi: “Ca nữ nào biết hờn mất nước, câu tiếp theo là gì?”
“Quá đơn giản,“ Bạch Tri Cảnh hất cằm, “Bên sông còn hát hậu đình hoa.”
“Không tồi,“ giáo viên ngữ văn híp mắt cười, “Vậy câu trước là gì?”
“...” Bạch Tri Cảnh ngơ ngác.
“Trốn học hai ngày, bài tập về nhà không làm, trong giờ học làm việc riêng,“ Giáo viên ngữ văn lạnh lùng nói, “Lần này không gọi phụ huynh của em thì không được.”
“Đừng mà cô! Em đọc được!” Bạch Tri Cảnh giơ tay, “'Ca nữ nào biết hờn mất nước' đúng không, câu trên em biết!”
“Em đọc đi,“ giáo viên ngữ văn nhìn chăm chú cậu, “Nếu em đọc được, tôi sẽ không gọi điện cho phụ huynh nữa.”
“Câu trên chính là...” Bạch Tri Cảnh nuốt nước bọt, đọc dõng dạc, “Tục ngữ nói!”
Hết chương 14
Mỗi lần cu Cảnh bật mode nhà thơ là editor lại toát mồ hôi.
Tản văn Trăng sáng đầm sencủa nhà văn Chu Tự Thanh được viết vào tháng 7 năm 1927 khi ông đang giảng dạy tại Đại học Thanh Hoa. Bài văn viết về cảnh đẹp ánh trăng bên đầm sen, hàm ý thể hiện sự bất mãn của tác giả với hiện thực, khát khao tự do, cùng những tâm tư phức tạp muốn vượt lên thực tại nhưng không được, khiến người trí thức lương thiện xưa kia của Trung Quốc không thể thực hiện được, bước chân vô vọng, nỗi lo lắng cho thế hệ mai sau. Đó là một loại tư tưởng chính trị của tác giả khao khát tương lai, và cũng là tình yêu của tác giả về đất nước dưới hình ảnh ánh trăng và đầm sen.
Đoạn trích đầu tiên: “Phía trên đầm sen là bạt ngàn những chiếc lá vuông. Lá sen mọc lên rất cao so với mặt nước, giống như những tà váy của các vũ nữ, lác đác những bông hoa màu trắng tô điểm, có bông thì nở xòe ra, có bông thì khép nép hé nở như những viên ngọc trai, lại có vẻ gì đó như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, lại có vẻ gì đó giống như một người đẹp vừa tắm xong. Gió nhẹ thổi qua mùi thơm man mác ngập tràn trong gió, dường như từ phía tòa nhà cao cao đang vẳng lại tiếng ca. Lúc này lá và hoa cũng đang lay động khe khẽ.” (Nguồn: Hành trình thai giáo 280 ngày by Nguyễn Huy Hoàng)
Bài thơ Bạc Tần Hoài/ Bến Tần Hoài của Đỗ Mục
Hán việt:
Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu đình hoa.
Dịch nghĩa:
Khói lồng sông lạnh, ánh trăng lồng bãi cát
Đêm đậu thuyền ở bến Tần Hoài, gần quán rượu
Con hát không biết hờn mất nước
Bên kia sông còn hát khúc Hậu đình hoa. (Nguồn: Thi viện)