Hợp Ý

Chương 37: Chương 37






e41042d3ba68d381f070636e64158627

Đan Dẫn Sanh nằm trên lưng Đỗ Yến Lễ cũng ngây ngẩn.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến người ta hoa mắt, càng khiến Đan Dẫn Sanh choáng váng trước tình huống hiện giờ.

Phản ứng của hắn đối với việc này rất điển hình – hắn ngoáy ngoáy cái chân đau của mình.

Một giây sau, Đan Dẫn Sanh lập tức tỉnh táo: “Á á á! Đau quá!”

Đỗ Yến Lễ đang cõng Đan Dẫn Sanh cũng ngạc nhiên. Lúc nãy tuy Đan Dẫn Sanh bị trẹo chân thật, nhưng anh đã cõng hắn rất cẩn thận, không chạy cũng không nhảy mà hắn vẫn có thể bị thương lần thứ hai?

Đỗ Yến Lễ: “Còn đau à?”

Đan Dẫn Sanh sao dám nói mình chơi ngu, đành giả đò lấp liếm: “Không biết sao nữa, tự dưng lại đau.”

Đỗ Yến Lễ nghi hoặc hỏi: “Đáng lẽ không nên như vậy chứ? Hay chúng ta cứ đến bệnh viện khám xem sao.”

Đan Dẫn Sanh vội vàng nói: “Không cần đâu, thật đấy. Vốn trẹo chân chẳng có gì nghiêm trọng, với cả bây giờ…”

Đỗ Yến Lễ: “Bây giờ thì sao?”

Đan Dẫn Sanh trấn định tự nhiên, ngọt ngào đáp: “Bây giờ được anh cõng nên hết đau rồi.”

Đỗ Yến Lễ thoáng chốc mỉm cười.

Lúc ấy, lớp mặt nạ lịch sự và xa cách kia giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời, dần dần tan chảy. Sau khi băng tan, đương nhiên là gió xuân thổi qua đất lạnh, vạn vật thức tỉnh sinh sôi, muôn hồng nghìn tía đều chất chứa trong một nụ cười.

Đỗ Yến Lễ như thế, thân thiết đến độ ai cũng muốn tiếp cận anh, bạo dạn đến gần anh.

Đan Dẫn Sanh đột nhiên có một phát hiện nhỏ.

Có lẽ do ánh mặt trời đang nhảy nhót trên mi mắt Đỗ Yến Lễ, dưới nắng vàng, con ngươi của anh biến thành màu nâu long lanh, như tia sáng ẩn sau bóng đêm, chiếu rọi hết thảy.

Đan Dẫn Sanh ngứa ngáy trong lòng.

Hắn muốn chạm vào mắt đối phương, để người đang nhìn về phía trước phải chú ý tới mình, và hắn quả thật cũng làm như vậy.

Đan Dẫn Sanh đưa tay ra, bịt kín hai mắt Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ: “…”

Bước chân của anh khựng lại, sau đó bình thản bước tiếp.

Người trên lưng anh còn không sợ ngã, vậy anh sợ cái gì.

Hai tay đối phương khép lại trước mắt, nhưng cũng không thể chắn hết toàn bộ ánh nắng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Đỗ Yến Lễ vừa đi được vài bước đã nghe Đan Dẫn Sanh cất tiếng.

“Đỗ Yến Lễ…”

Giọng nói của Đan Dẫn Sanh chan chứa ý cười, âm thanh ấy vừa giống một chiếc móc câu nhỏ, vừa giống như lông vũ, móc lấy đầu tim anh, mềm mại tiến vào bên trong.

“Sao tự dưng anh lại tốt như thế, khiến người ta cảm thấy như đang mơ.”

Dứt lời, đôi tay đang che mắt Đỗ Yến Lễ cũng bỏ xuống.

Bóng tối tựa tấm lụa bị kéo đi, thế giới rực rỡ lần thứ hai xuất hiện trước mắt Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ mặc kệ khung cảnh đó, nghiêng đầu liếc nhìn Đan Dẫn Sanh.

Trong một thoáng, mắt anh hoa lên, bóng dáng người nọ dịu dàng tỏa rạng, hệt như đêm tối phủ xuống mặt hồ phẳng lặng một lớp màu bạc, khiến người ta dù không muốn cũng phải chú ý.

Đỗ Yến Lễ: “Nhưng đó là sự thật.”

Đan Dẫn Sanh lặp lại: “Ừ, đó là sự thật.”

“Cho nên em có chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?”

Đan Dẫn Sanh chẳng hề do dự, quyết đoán trả lời: “Chấp nhận chứ, sao lại không! Em cực kỳ đồng ý, Đỗ Yến Lễ, chúng ta cùng bắt đầu một mối quan hệ vừa lãng mạn nhiệt tình vừa nghiêm túc nào!”

Lúc này đây, trong đầu Đan Dẫn Sanh chỉ còn một ý nghĩ.

Hắn muốn nhảy xuống đất, trao cho anh ấy một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt trước mặt bàn dân thiên hạ!

Hắn muốn tuyên bố với toàn thế giới, từ giờ trở đi người đàn ông này chính là của Đan Dẫn Sanh hắn!

Mà chân Đan Dẫn Sanh đang đau, hôn nồng nhiệt kiểu Pháp đương nhiên không có cửa.

Đang đi nửa chừng, Đỗ Yến Lễ chợt cảm thấy trên cổ nóng lên, có người nhiệt tình lãng mạn hôn lên cổ anh, sau đó còn cọ cọ vào người anh!

Bước chân Đỗ Yến Lễ lảo đảo. Anh nhắc nhở Đan Dẫn Sanh: “Trước mặt mọi người phải chú ý hình tượng.”

Đan Dẫn Sanh mặt mày hớn hở: “Em cứ kệ đấy, em đang vui, em vẫn muốn hôn thêm cái nữa!”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Thôi, em nói đúng, chỉ cần em vui là được…

Sau lần thổ lộ ấy, kỳ nghỉ này không còn chút ưu phiền nào cả.

Chân Đan Dẫn Sanh không sao, chỉ bị bong gân nhẹ nên nghỉ ngơi vài ngày là ổn, Đỗ Yến Lễ cũng dẫn hắn đi chơi nhiều trò hơn.

Bộ môn thuyền buồm vốn cần hai người, kế hoạch ban đầu của anh là tham gia cùng huấn luyện viên, hiện giờ vừa hay có thể tổ đội với Đan Dẫn Sanh thành bộ đôi cùng tiến.

Về chuyện làm tình nguyện viên, Đỗ Yến Lễ đã lĩnh hội được rồi nên quyết định không lãng phí thời gian nữa. Anh nhảy sang một công việc mới, đi từ hội tình nguyện sang viện bảo tàng trên đảo, nhận lời mời làm trợ lý thủ thư, học chế tác tiêu bản vỏ sò, phân biệt một ngàn lẻ một loại vỏ sò khác nhau.

Thời gian còn lại, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh tham gia tất cả các trò chơi giải trí, nào là lái mô-tô nước, nhảy cầu, lái du thuyền, giăng lưới bắt cá, bơi cùng cá mập và cá heo.

Sóng nước lên xuống, ngày đêm giao nhau.

Sau gần một tháng trên đảo, cuộc đua thuyền buồm chính thức bắt đầu! Hôm đó bầu trời hơi âm u, gió biển thổi vào bãi cát, cường độ vừa phải, là một ngày rất thích hợp thi đấu.

Khoảng 10 giờ sáng, mấy chiếc thuyền buồm cùng loại đã thả neo gần bờ nước, nhân viên tổ chức và các chuyên gia đang kiểm tra thuyền lần cuối rồi dán số báo danh lên buồm.

20 phút sau, mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, tất cả tuyển thủ dự thi lần lượt bước vào khoang thuyền, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.

Đỗ Yến Lễ đeo găng tay, ngẩng đầu nhìn trời.

Giữa biển rộng, cánh buồm đập vào tầm mắt anh, trên màu vải trắng, ký hiệu C24 đỏ tươi cũng đang đón gió bay lượn.

Thuyền của trọng tài, bình luận viên, phóng viên và đội quay phim cũng xuống nước, vào vị trí của mình.

Đếm ngược: 3, 2, 1…

Trọng tài giơ tay lên cao ra hiệu.

“Thi đấu, bắt đầu!”

Bầu không khí bỗng chốc tràn ngập ý chí chiến đấu, gió thổi ào ào, mây vần vũ trên bầu trời, biển lan dưới đất rộng.

Trong nháy mắt, những chiếc thuyền đang đậu ven bờ đồng loạt xuất phát.

Từng chiếc thuyền màu trắng căng buồm, lao về đại dương mênh mông phía trước bằng một tư thái mạnh mẽ bất cần, đón gió vượt sóng, một đi không trở lại!

Ban đầu mọi người ở gần nhau là thế, sau đó đã chia năm xẻ bảy, bắt đầu tách xa. Tiếng gió gào thét bên tai, sóng biển chập chùng lay động thân thuyền, dập dìu trôi nổi.

Đỗ Yến Lễ đứng trên gờ thuyền, từ tốn điều chỉnh buồm.

Anh làm không nhanh, động tác cũng không kịch liệt như vài tuyển thủ xung quanh, nhưng trong sự ổn định đó, tốc độ của C24 lại chẳng chậm chút nào. Dưới sự điều khiển của Đỗ Yến Lễ, C24 bắt đầu tăng tốc giữa đám thuyền, dần dần vượt qua những người còn lại nửa thân thuyền, rồi một thân thuyền.

Khi cuộc thi diễn ra, bình luận viên cũng bắt đầu phát biểu: “Đường đua trong cuộc thi hôm nay được dựng thành hình tam giác cân theo quy chuẩn quốc tế. Đích đến có đánh số 1, 2, 3 trên mặt biển, tất cả các tuyển thủ phải đi qua ba điểm này.”

Giọng bình luận viên lúc cất lên nghe không nhanh không chậm, rất ổn định, giống hệt thế cuộc ngoài khơi.

“Cuộc thi vừa bắt đầu nên các tuyển thủ đang làm quen với tốc độ gió, họ cũng đang cố gắng hướng về điểm đầu tiên của đường đua.”

“Từ camera trên không, chúng ta có thể thấy cục diện khá cân bằng, tuy nhiên các thuyền đang cố gắng kéo giãn khoảng cách. Bọn họ chia làm ba đội, đội đang dẫn đầu là T13, C24, U65, đội thứ hai là..”

“Ồ! Hình như có thay đổi rồi, khoảng cách giữa C24 và U65 càng lúc càng ngắn! Bây giờ chỉ còn cách điểm đầu tiên một đoạn thôi, hai chiếc thuyền này định làm gì?!”

Sóng và gió càng nhanh, thuyền càng gần.

Giữa trời âm u, hai chiếc thuyền đang từ từ tiến sát, hai bên nhìn nhau, thậm chí có thể thấy rõ gương mặt đối phương.

Đỗ Yến Lễ khẽ chuyển động buồm, chủ động tránh xa chiếc thuyền kia. Nhưng hành động của anh không có tác dụng mấy, chiếc thuyền đối diện vẫn bám riết lấy thuyền của anh, đôi bên chỉ cách nhau một khoảng rất nguy hiểm, trôi nổi bất định.

Gió càng lúc càng lớn, tốc độ thuyền cũng càng lúc càng nhanh, gần như trong nháy mắt, đích đến đầu tiên đã xuất hiện trước mũi thuyền.

Ngay lúc đó! U65 đột nhiên tăng tốc, muốn đến điểm số 1 trước, lúc chạy còn nghiêng mũi thuyền, chiếm không gian của thuyền Đỗ Yến Lễ!

Đỗ Yến Lễ cũng tăng tốc lao tới vạch đích, mũi thuyền vẫn thẳng, không nhường U65, dường như sắp tông vào U65 đang muốn giành chỗ!

Trong giây phút khi hai thuyền đã kề sát, bọt nước trắng phau bắn tung tóe từ dưới hai thân thuyền tạo thành một tấm màn.

Giữa màn nước, Đỗ Yến Lễ khéo léo điều khiển chiếc thuyền lách qua U65, giống như một chú cá giảo hoạt, bình yên vô sự chuồn mất.

Ở phía sau anh, U65 không kịp chuyển hướng, thân thuyền đụng vào phao báo hiệu!

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, camera trên không cũng chẳng thể đưa đáp án chính xác cho bình luận viên và khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, nhưng chuyện này cũng chẳng hề gây trở ngại cho vị bình luận viên đột nhiên kích động.

“Thưa quý vị khán giả, đây là cao trào đầu tiên của cuộc đua!”

“U65 đến gần C24 trước, sau đó C24 cũng tăng tốc, lao về phía U65. Theo quy định thi đấu, va vào thuyền khác rồi tự xoay tròn 720 độ đã bị hạ 20% xếp hạng rồi, nhưng lần này còn đụng ngã cả phao báo hiệu. U65 chắc chắn sẽ bị loại? Cuối cùng C24 có phạm quy không? Tình hình cụ thể chỉ có thể chờ trọng tài phân xử…”

Ống kính nhắm ngay thuyền của trọng tài.

Trọng tài phất cờ, đưa ra quyết định.

“Hay lắm!!!” Bình luận viên hô to, vô cùng kích động, “C24 đi rất đẹp! Không va chạm với U65, chỉ có U65 vi phạm quy định rồi đụng ngã phao báo hiệu! U65 muốn ăn gian lại gậy ông đập lưng ông, bị trọng tài nghiêm khắc xử phạt, là tuyển thủ đầu tiên bị loại khỏi cuộc thi!”

Sau đích đến thứ nhất, tình hình trên biển lại lần nữa thay đổi.

Lúc này hành trình đã qua một phần ba, chỉ còn lại hai phần ba, đội ngũ dự thi đã quen với hướng gió, bắt đầu vào guồng thi đấu.

Sau khi U65 bắn phát súng đầu tiên rồi lại thất bại, không khí cũng chẳng có vẻ ảm đạm chút nào. Trái lại, mấy chiếc thuyền như thể mở được bảng kỹ năng, ai cũng nhắm vào kẻ thù của mình, tìm trăm phương ngàn kế mà thủ tiêu người ta một cách “hợp tình hợp lý”.

Giữa đích đến số 1 và số 2, do đã chiến đấu với U65 một phen, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh lại rơi vào vị trí cuối cùng của đội dẫn đầu, ngay trước đội thứ hai đang bám theo.

Hai người đều tập trung tinh thần, tranh thủ từng đợt gió, từng ngọn sóng, cảnh giác với bất cứ chiếc thuyền nào chạy xung quanh, cuối cùng cũng yên ổn vượt qua điểm 2, tiến vào đoạn đường quan trọng nhất.

Lúc này cuộc thi đã đến hồi gay cấn, âm thanh thuyết minh tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, giọng bình luận viên càng lúc càng cao.

“Tình hình bây giờ khá rõ ràng, mấy tuyển thủ mạnh đã bỏ xa những người còn lại, A11 dẫn đầu, đang chạy thẳng tới điểm cuối. Theo sát là C24 và T39, cách A11 chỉ nửa thân thuyền. Còn cả R66 và I89, hai chiếc thuyền cách C24 và T39 không xa, cũng chỉ có nửa thân thuyền mà thôi!”

“Khoảng cách đó có quyết định thứ hạng của bọn họ không? Không chắc chắn được! Xin quý vị khán giả hãy tiếp tục theo dõi…”

Chưa dứt lời, bình luận viên không cần xoay người cũng nghe thấy mấy tiếng hét vọng lại.

Anh ta hô to: “Có chuyện rồi, miệng tôi xui quá, có chuyện thật rồi!”

Chiều gió bỗng dưng thay đổi, từng trận cuồng phong thổi ào ào, có thể nhìn thấy sóng biển đang dập dềnh lên xuống, vài tuyển thủ không kịp phản ứng nên thuyền bị lật xuống mặt nước!

Gió lớn đến độ như muốn đục thủng lỗ trên buồm, Đỗ Yến Lễ đang kéo buồm cảm thấy mình cũng sắp bị cuốn bay. Anh cắn răng nắm chặt, hạ trọng tâm xuống… Ngay thời khắc quan trọng, một cánh tay chợt đưa ra bên cạnh.

Đan Dẫn Sanh phán đoán tình hình, quyết định giúp Đỗ Yến Lễ trước. Hai người hợp lực, con thuyền cuối cùng cũng ổn định lại giữa sóng gió.

Phía trước chính là điểm đến cuối cùng, chỉ cách khoảng một trăm mét, hẳn sẽ không còn chuyện gì ngoài ý muốn…

Đỗ Yến Lễ vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thoáng thấy điều gì, anh quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi: “Dẫn Sanh!”

Đan Dẫn Sanh cũng quay lại.

R66 đi phía sau bọn họ đã hoàn toàn mất khống chế, chiếc thuyền lật nghiêng sang một bên, cột buồm dài đang từ từ đổ về phía thuyền của họ.

Gió và biển đang gào thét, cả con thuyền ngã xuống cũng phát ra tiếng kêu ầm ầm.

Đối mặt với nguy hiểm, rất ít người có thể bình tĩnh.

Giây phút ấy, đầu óc Đỗ Yến Lễ cũng trống rỗng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý chí mạnh mẽ và sức ứng biến đã thức tỉnh trong cơ thể anh, anh tỉnh táo lại, hét to với Đan Dẫn Sanh: “Dẫn Sanh, tiếp tục!”

Đan Dẫn Sanh cũng hoàn hồn, không chút do dự nắm lấy mái chèo.

Một sự ăn ý đặc biệt xuất hiện giữa cả hai, dù biết trước sẽ thất bại, nhưng họ tuyệt đối không đầu hàng cho đến giây phút cuối cùng!

“Có kết quả, có kết quả rồi!”

“A11 là tuyển thủ đầu tiên đến đích, T39 cũng chỉ còn cách một chút, họ đã cầm chắc vị trí thứ hai! Hôm nay vận may của C24 không tốt, họ luôn bị quấy nhiễu trong suốt cuộc thi, e là giờ đã mất cơ hội đoạt huy chương…”

“Khoan đã! Chuyện gì thế này, C24 vẫn chưa từ bỏ, cột buồm của R66 quẹt vào C24 nhưng họ không bị ảnh hưởng, tuy thân thuyền hơi mất thăng bằng nhưng C24 vẫn cố gắng đi tiếp, hơn nữa không chậm chút nào!”

“Họ đuổi tới T39 rồi!”

“VƯỢT QUA ĐƯỢC RỒI!!!”

Bình luận viên càng nói càng cao giọng, cuối cùng anh ta còn gào lên!

“Kết quả cuối cùng! C24 vượt qua T39, tuy khoảng cách suýt soát nhưng giành được hạng nhì! Cuộc thi lần này đã tìm được ba người đứng đầu, chúng ta cùng chúc mừng bọn họ nào!”

Con thuyền cuối cùng cũng đến đích!

Trong chớp mắt, chẳng còn cuộc thi, cũng chẳng còn ai xung quanh cả, giữa biển rộng chỉ còn lại hai người trên chiếc thuyền của họ.

Cảm xúc mãnh liệt vỡ òa không gì cản nổi, bốc cháy toàn thân.

Bọn họ ôm siết lấy nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.