Hợp Ý

Chương 53: Chương 53: Phiên ngoại 2






3c6107cf12996a9c43182b520e6bc471

Nếu gia đình hai bên đều đã thống nhất, sáng hôm sau, ông Đỗ liền dẫn Đỗ Yến Lễ tới chỗ ông bạn chí cốt của mình.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Yến Lễ đến nhà ông nội Đan Dẫn Sanh.

Đó là một căn biệt thự cổ điển kiểu Châu Âu tọa lạc giữa trung tâm thành phố, nằm sâu trong hẻm.

Cây cối um tùm bao bọc xung quanh, một góc hiên nhà màu trắng thấp thoáng sau những tán cây xanh, thể hiện vẻ đẹp riêng của mình giữa hoa lá và cây cảnh.

Khi hai người vừa đến nơi, Đan Dẫn Sanh đã đứng chờ sẵn để mở cửa cho họ. Hắn vô cùng khéo léo gọi một tiếng: “Ông Đỗ.”

Ông Đỗ liếc Đan Dẫn Sanh một cái, không có phản ứng gì đặc biệt, mặt không đổi sắc lướt qua Đan Dẫn Sanh, đi thẳng vào nhà.

Đan Dẫn Sanh tâm cơ giả đò đóng cửa rồi bước chậm vài bước, nháy mắt với Đỗ Yến Lễ đang đi theo sau: Hôm nay tâm trạng ông ấy không tốt à?

Đỗ Yến Lễ cũng nháy mắt: Không đâu, ông ấy đang vui lắm.

Thần giao cách cảm bằng mắt kết thúc.

Đan Dẫn Sanh không hề do dự, nhanh chóng đuổi theo ông Đỗ, ân cần nói: “Con dẫn đường cho ông nhé, để con đỡ ông.”

Ông Đỗ: “Khỏi.”

Đan Dẫn Sanh kiên trì đỡ tay ông cụ. Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị gạt ra, nào ngờ ông Đỗ vẫn chỉ liếc hắn một cái, thậm chí còn chẳng thèm giãy dụa, nghiêm mặt đi tiếp.

Đan Dẫn Sanh chợt ngộ ra chân lý, hắn lại quay đầu, nháy mắt với Đỗ Yến Lễ: Tsundere?

Đỗ Yến Lễ lần thứ hai nháy mắt: Biết thì tốt, đừng nói ra. Ông nội tôi sĩ diện lắm.

Ba người bước vào trong, ông Đan và ba mẹ Đan đều đang chờ ở phòng khách.

Hai ông cụ chơi với nhau mấy chục năm, nhìn bản mặt già của nhau đã phát chán nên chẳng cần khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế salon.

Ngay sau đó, ông Đỗ lên tiếng: “Trước đây ông để Đỗ Yến Lễ và Dẫn Sanh lui tới là vì tin tưởng Đỗ Yễn Lễ. Nào ngờ thằng bé không khuyên bảo Dẫn Sanh thì thôi, còn…” Ông định bảo “chạy luôn trên con đường sai trái”, nhưng ngẫm lại thấy câu từ không ổn nên bỏ qua, nói thẳng, “Đây là lỗi của Đỗ Yến Lễ.”

Ông Đan vội vàng phủ nhận: “Không không, Yến Yến không có vấn đề gì hết, tất cả đều do Sanh Sanh nhà tôi, Yến Yến bị nó làm hư!”

“Đỗ Yến Lễ sai nhiều hơn.”

“Sanh Sanh sai nhiều hơn.”

Hai ông cụ huyên thuyên với nhau, Đỗ Yến Lễ không định tham dự, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi nghiêm chỉnh không nói tiếng nào.

Đan Dẫn Sanh nhìn anh, thấy làm vậy là tốt nên cũng bắt chước y hệt.

Ông Đan và ông Đỗ tôi một câu anh một câu hồi lâu, cuối cùng ông Đỗ lười không muốn cãi nữa mới thôi. Ông Đỗ cảm thấy hôm nay mình đã nói đủ số lượng từ cho cả năm luôn rồi, dứt khoát kết luận: “Hai đứa đều sai.”

Ông Đan ngẫm lại, cảm thấy kết luận rất chuẩn, cũng tán thành: “Đúng đúng, hai đứa đều sai.”

Ông Đỗ: “Phải bắt tụi nó sửa sai.”

Ông Đan kiên định: “Phải bắt tụi nó thay đổi.”

“…”

Phòng khách nhất thời yên lặng.

Ông Đỗ lấy một chiếc hộp màu đen giống hệt hộp đựng ngọc phật từ trong ngực áo ra, đặt lên bàn, đẩy về phía Đan Dẫn Sanh.

Trước lạ sau quen, lần này Đan Dẫn Sanh đã hiểu ý ông Đỗ. Hắn không chờ ông lên tiếng, trực tiếp mở hộp. Bên trong là mặt dây chuyền Quan Thế Âm Bồ Tát bằng ngọc cũng đẹp không kém gì ngọc phật kia.

Đan Dẫn Sanh: “Cảm ơn ông!”

Mặt ông Đỗ vẫn không cảm xúc: “Cho con Quan Thế Âm, trả ngọc phật cho ta.”

Dù bây giờ có suy nghĩ lại, ông Đỗ vẫn không thể nào bình tĩnh trước chuyện này được!

Thấy ông Đỗ và Đan Dẫn Sanh giao lưu tình cảm xong, ông Đan bèn nói với Đỗ Yến Lễ: “Yến Yến này, ông nội con đã tặng quà cho Sanh Sanh rồi, ta cũng có quà cho con đó, để lát nữa Sanh Sanh đi lấy.”

Sau khi tặng quà, bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn nhiều. Vừa hay sắp đến giờ cơm trưa, mùi thơm từ nhà bếp bay ra, mẹ Đan với cương vị nữ chủ nhân đang trổ tài nấu nướng cho mọi người.

Hai nhà quan hệ thân cận nên không có gì phải khách sáo, chuẩn bị thưởng thức tay nghề của mẹ Đan.

Đỗ Yến Lễ vừa đi, dưới mông Đan Dẫn Sanh tựa như mọc bàn chông, đứng ngồi không yên. Gã đàn ông liếc mấy người còn lại, quyết đoán nói: “Mọi người cứ trò chuyện tiếp nhé, con cũng xuống giúp một tay.”

Nói xong hắn lập tức bỏ chạy.

Vào đến nơi, Đan Dẫn Sanh trông thấy Đỗ Yến Lễ đang đứng trước bồn rửa quan sát nguyên liệu nấu ăn.

Vóc dáng người nọ cao lớn, mặc quần áo thường ngày đứng giữa chốn nồi niêu xoong chảo, cảm giác nhà bếp cũng biến thành văn phòng của anh.

Người nọ nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại: “Sao em vào đây được?”

Hồn Đan Dẫn Sanh lạc trôi về phía Đỗ Yến Lễ, hắn chỉ mải miết nghe theo tiếng gọi con tim, mãi đến khi đứng bên cạnh anh mới phát hiện trong phòng bếp chỉ có mình và anh ấy, mẹ Đan thì đã biệt tăm biệt tích.

Đan Dẫn Sanh ngạc nhiên hỏi: “Mẹ em đâu?”

Đỗ Yến Lễ: “Dì đi mất rồi.”

Đan Dẫn Sanh: “Sao lại đi?”

Đỗ Yến Lễ chậm rãi đáp: “Có lẽ dì biết ai đó sẽ theo vào đây, không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi nên đi trước.”

Đan Dẫn Sanh không khỏi trầm tư: “Ừm…”

Đỗ Yến Lễ bật cười: “Tưởng thật đấy à? Dì muốn làm món mới nên lên lầu mở mạng xem công thức. Còn em đấy, lấy lí do gì để chạy vào đây?”

Đan Dẫn Sanh: “Em nói em muốn phụ anh nấu ăn.”

Đỗ Yến Lễ đã suy nghĩ xong sẽ làm gì với mớ nguyên liệu kia, anh xắn tay áo lên: “Em biết nấu món gì?”

Đan Dẫn Sanh: “Mì gói.”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Đan Dẫn Sanh: “…”

Đỗ Yến Lễ: “Em vẫn nên ngoan ngoãn đứng một bên là được.”

“Khụ khụ… Cái đó không quan trọng, quan trọng là, Đỗ tiên sinh, anh không tò mò về món quà của ông nội em à?”

“Cũng chút chút, mà đó là cái gì?”

Đan Dẫn Sanh huỵch toẹt: “Ảnh em cởi truồng hồi nhỏ, ông nội em nói thứ này rất có ý nghĩa.”

Đỗ Yến Lễ vốn không quan tâm mấy, nhưng lúc này lại thấy hứng thú: “Nghe hay đấy, thế để đâu rồi? Tôi đi xem.”

“Khoan đã, em cũng có một thứ muốn tặng anh.”

“Cái gì?”

Đan Dẫn Sanh lấy một chiếc hộp trong túi ra. Chiếc hộp nhỏ hình vuông, đỉnh hộp cong cong, bên ngoài bọc vải nhung màu đỏ.

Đỗ Yến Lễ vừa nhìn thấy chiếc hộp đã đoán được bên trong là vật gì.

Nắp hộp bật mở, hai chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trước mắt Đỗ Yến Lễ.

Đan Dẫn Sanh cực lực nhẫn nại, cố gắng không cười, nhưng sự vui sướng lại thấm nhuần trong từng câu chữ của hắn: “Đỗ tiên sinh, anh có đồng ý cho em cơ hội được đeo nhẫn lên tay anh không?”

Thứ như vậy trong túi Đỗ Yến Lễ cũng có.

Nhưng mà…

Người đàn ông vươn tay, cầm lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay Đan Dẫn Sanh trước. Anh nâng tay hắn, hôn lên chiếc nhẫn chính mình đã đeo cho đối phương, rồi lại đưa tay mình ra, cười đáp.

“Như em mong muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.