Hot Search Dự Định (Nhiệt Sưu Dự Định)

Chương 20: Chương 20




Phí Khả trước giờ đều không biết là kết hôn là việc mệt người như vậy, thậm chí cậu chỉ là kết hôn giả. Chỉ mời có ba mươi mấy khách, đa số công việc đã giao cho người đại diện, trợ lý và team sắp xếp hôn lễ.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy quá mệt.

Cùng người trong nhà ăn một bữa cơm ở sân ngoài, mọi người đều vui vẻ phấn khởi, ngất ngây dưới bầu trời sao của tiểu đảo Nam Á nhiệt đới. Chỉ có Phí Khả cảm thấy bị gió biển thổi suốt một buổi, thổi đến nỗi lòng bàn tay lòng bàn chân đều phát lạnh. Khi trở về cậu cơ hồ vừa đặt đầu xuống gối là ngủ luôn, chẳng làm việc gì, chỉ tiếp đón gia đình hai bên, thế mà lại cảm thấy mệt như vậy.

Ngày tiếp theo là một ngày nhốn nháo hỗn loạn. Sáng sớm Phùng Kiệt kéo bọn họ đi tập dượt chương trình một lần, rõ ràng chỉ là kết hôn giả, Phùng Kiệt làm chủ hôn lại làm tới mức thật sự nghiêm túc, một chút cũng không rối, cùng với ê kíp tổ chức hôn lễ tập một lần lại một lần.

Sau đó nhận được tin hãng hàng không trong nước vì thời tiết sẽ tới trễ một chút, Phùng Kiệt liền điều chỉnh sắp xếp dùng bữa của ngày hôm này một chút, bữa cơm của gia đình hai bên đổi thành bữa trưa.

Giờ ăn trưa, hai bên gia đình đã ngồi sẵn trên bàn dài, Hà Uyển Uyển mới khoan thai đến trễ, khoát tay bạn trai, cười híp mắt: “Tối qua trời sao đẹp quá, mẹ uống hơi nhiều rượu vang, thức dậy trễ, để mọi người phải đợi.”

Bà đi tới chỗ ngồi của Lục Hình Văn và Phí Khả, nói: “Hình Văn, cảm ơn con, sắp xếp nơi phong cảnh đẹp như vậy, làm mẹ tối qua ngắm đến say mê. Phí Khả, hai vị này chắc là bố mẹ của con đi?”

Không đợi Phí Khả gật đầu, bà liền như bươm bướm lướt tới.

“Chào hai vị, cảm ơn hai vị đã nuôi dưỡng ra đứa con tốt như Phí Khả, Hình Văn của chúng tôi mới không còn cô đơn.”

Hoàng Dược Khánh cùng Lâm Quyên Mẫn bị những lời giống như trên phim truyền trình của Hà Uyển Uyển làm cho sững người, nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, chỉ liên tục nói: “Không có, không có….”

Hà Uyển Uyển so với Lâm Quyên Mẫn lớn hơn sáu bảy tuổi, nhưng trông có vẻ trẻ hơn Lâm Quyên Mẫn. Bà nhìn qua liền thấy là một người cuộc sống trôi chảy vô ưu vô lự, da dẻ trắng ngần, cử chỉ ưu nhã.

Lâm Quyên Mẫn lúc còn trẻ cũng là một người đẹp, qua mấy mươi năm bị cuộc sống mài mòn, da dẻ vàng vọt, đuôi mắt rũ xuống. Bà là phụ nữ, lập tức mẫn cảm nhận ra khoảng cách giữa mình và Hà Uyển Uyển.

Mà đây cũng là khoảng cách giữa Lục Hình Văn và Phí Khả.

Bà mất tự nhiên kéo kéo bộ quần áo mới trên thân, ngồi xuống.

Hà Uyển Uyển trực tiếp không phản ứng với đoàn người Lục Đức Nguyên, kéo tay bạn trai ngồi xuống.

Phí Khả nhìn thấy cô của Lục Hình Văn đảo trắng mắt, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi lạnh: đợi chút nữa chắc là sẽ không đánh nhau đó chứ…..

Sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều, mà thủ đoạn của Lục Hình Văn rất cao.

Lục Hình Văn hiển nhiên quá hiểu là bố mẹ của anh không hợp nhau, trong toàn bộ thời gian ăn cơm, Lục Hình Văn chiếu cố bên này, chiếu cố bên kia, thỉnh thoảng lại nói chuyện với người nhà Phí Khả, giới thiệu ẩm thực của Nam Á; lại cùng với bạn trai của Hà Uyển Uyển nói một chút về việc quản lý công ty; lại đồng ý cho biểu đệ biểu muội hai mươi chữ ký để bọn họ tặng cho bạn học.

Một bữa cơm mọi người đều ăn tới vui vẻ.

Chỉ trừ đoạn cuối lúc ăn điểm tâm, Lục Đức Nguyên bỏ nĩa xuống, một chút cũng không ăn, còn nói: “Cái thứ này, không ăn thì tốt hơn, lượng đường rất cao.”

Hành động này chọc tới Hà Uyển Uyển, làm bà nghĩ tới lúc trước món điểm tâm ngọt bà thích ăn nhất, bị lão đạo sĩ Lục Đức Nguyên ác ý trào phúng, nói ăn đồ ngọt sẽ phát phì, nói vũ công nữ đều nên đem đồ ngọt vứt vào thùng rác. Trong cuộc sống hôn nhân mười mấy năm của bọn họ, những việc như vậy luôn xảy ra. Bất quá là những việc nhỏ xíu, nhưng Lục Đức Nguyên lại làm bà không hề vui vẻ.

Hiện tại dùng cơm tại hôn lễ của con trai, ông ta vẫn cứ muốn chọc cho người ta ghét!

“Chỉ là một miếng bánh nhỏ xíu, có thể có bao nhiêu đường chứ? Ăn một chút đường, có cái gì gấp gáp đâu, ngược lại còn làm cho người ta tâm trạng vui vẻ.” Hà Uyển Uyển bỏ nĩa xuống, cười cười, “Những người không thích ăn đồ ngọt, cũng không biết chỗ tốt của ngọt ngào.”

“Những người không hiểu y học, cũng không biết rằng đồ ăn nhiều đường đáng sợ như thế nào.” Lục Đức Nguyên lập tức tiếp lời.

Nguyên cả bàn ăn đều im lặng.

Cả nhà Phí Khả nhìn nhau* bối rối.

Nguyên văn: bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn. bị cái xưng hô tiếng Việt thấy ghê quá không cách nào dịch cho tốt được nên dịch thoát như vậy.

Hà Uyển Uyển sắc mặt bất biến, cười mấy tiếng: “Nói mới nhớ, Hình Văn, dì Hứa của con đâu? Sao không thấy bà ấy?”

Dì Hứa là người vợ thứ ba của Lục Đức Nguyên.

Lục Đức Nguyên sắc mặt bất biến, nhưng ngược lại cả nhà của cô Lục Hình Văn sắc mặt liền thay đổi.

Phí Khả nghe thấy Lục Hình Văn hít thở sâu, cậu không biết dì Hứa là ai, nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Trong chớp mắt cậu không kịp nghĩ nhiều như vậy, đứng bật dậy cầm ly rượu nói: “Cha, mẹ, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, con kính cha mẹ một ly!”

Nói xong liền cúi người với Lục Đức Nguyên và Hà Uyển Uyển, một ngụm uống hết ly rượu vang trong tay.

Lục Đức Nguyên nâng ly rượu, gật gật đầu, uống một hớp.

Hà Uyển Uyển chỉ có thể nâng ly rượu, uống một ngụm, sau khi bỏ ly xuống bà vẫn muốn nói thêm gì đó, bị bạn trai kéo đi, liền thôi.

Dùng xong bữa cơm, khách khứa quay về phòng nghỉ ngơi.

Phí Khả cùng Lục Hình Văn ngồi xe du lịch nhỏ về biệt thự của họ, đầu óc bị gió biển thổi đến phát choáng.

Sau khi mọi người tản đi, Lục Hình Văn lại trở lại là một Lục Hình Văn trầm mặc.

Phí Khả lén lén nhìn anh một cái, bị anh phát hiện.

“Việc gì?” Lục Hình Văn hỏi.

Phí Khả liên tục lắc đầu: “Không có.”

Lục Hình Văn hôm nay mặc một thân sơ mi lụa màu trắng cùng với quần dài màu xám nhạt, tóc đen bị gió biển thổi bay bay, anh vươn tay vuốt tóc ra sau, lộ ra vầng trán sáng sủa.

Động tác đó đặc biệt giống như nam chính trong phim điện ảnh.

Phí Khả cũng mặc áo sơ mi cùng loại, phối với quần jean màu xanh nhạt.

Stylist chọn cho bọn họ trang phục tình nhân, vẫn còn vài bộ.

“Cha mẹ của tôi thường như vậy, quen là tốt rồi” Lục Hình Văn nói, “Chính vì không hợp nhau nổi, mới ly hôn.”

Phí Khả cẩn thận dè dặt, không dám nói cái gì.

Cậu luôn cảm thấy tâm trạng của Lục Hình Văn không tốt lắm.

Chiều, đội stylist tới, đem lễ phục ngày mai chỉnh lý lại một lần nữa, đảm bảo vạn vô nhất thất*. Những người trong phòng ồn ào huyên náo, Phùng Kiệt và stylist còn có thợ chụp hình đang thảo luận ngày mai chụp hình cần phải càng hoàn mỹ càng tốt.

*không sai một chút nào.

Lục Hình Văn bỏ trốn ra bãi cát, mang kính đen lớn, ở trên ghế dài nằm phơi nắng.

Phí Khả đem tới một ly nước ép quả cho Lục Hình Văn, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn ăn nhỏ bên cạnh ghế dài.

Lục Hình Văn đột nhiên giơ tay: “Điện thoại.”

“Cái gì?” Phí Khả lấy điện thoại ra, nghi hoặc.

“Vào weibo, tôi xem thử.” Lục Hình Văn không biết mật khẩu tài khoản chính của bản thân, tài khoản của anh quanh năm do Phùng Kiệt và Lương Hoa quản lý.

“Dạ.” Phí Khả ngoan ngoãn mở weibo, đưa điện thoại cho Lục Hình Văn.

Mấy ngày nay quá bận, Phí Khả tự mình cũng không xem weibo, không biết trên mạng đang nói gì về hôn lễ của bọn họ.

Lục Hình Văn xem một lúc, đem điện thoại trả lại cho Phí Khả.

Phí Khả nhận điện thoại, tự mình xem một lúc.

Trên mấy hot search đầu của weibo toàn là tin liên quan đến hôn lễ của Lục Hình Văn và cậu, cậu nhấn vào tin ở giữa, nhìn thấy hình của bọn họ này hôm đó, trên du thuyền.

Quả nhiên là bị chụp trộm rồi.

Có lẽ là vì cách hơi xa, không phải ảnh HD, những cũng đủ rõ ràng. Trong một bộ ảnh, Lục Hình Văn đeo kính đen, đứng phía sau Phí Khả, thần thái thân mật nói chuyện; tấm phía dưới, là lúc Lục Hình Văn ôm lấy vai Phí Khả, một tay chỉ về phía ống kính.

Những bình luận được đẩy lên đầu đều là những bình luận ủng hộ.

Không biết mấy ngày này, thủy quân của Phùng Kiệt có hành động không.

[Look CP khóa rồi!]

[Tuyệt mỹ ái tình! Thần tiên nhan trị!]

[Lục của tôi tâm trạng tốt nha, còn chỉ vào ống kính của cẩu tử mà cười nữa, đây còn là một Lục Hình Văn lãnh khốc sao?]

[Hu hu hu nhiều ngày những vậy, còn chỉ có mỗi một bộ ảnh, tôi đã liếm tới liếm lui tám trăm lần rồi!]

[Hình ảnh hôn lễ ngày mai có thể đưa ra vào tấm không nhỉ? Tôi thế mà lại muốn lên án đám cẩu tử rồi, sao năng lực nghiệp vụ lại tệ như vậy!]

[Yên tâm đi, ngày mai Lục Hình Văn nhất định tự mình đăng ảnh làm PR, ảnh đế thích làm quá như vậy, so với mấy lưu lượng còn thích hot search hơn, phục rồi, LOW!]

Phí Khả xem bảng hot search một lần, không phát hiện ra tên của Du Vân. Cậu lại lén vào weibo của Du Vân, xem những weibo y đăng một vòng, phát hiện Du Vân lại phát hai cái weibo lên án Lục Hình Văn. Bình luận chỉ còn một hai ngàn cái, nhấn mở xem, còn một vài người chưa thoát fan tận tình khuyên bảo y lúc cần yên tĩnh thì nên ít nói lại*, có vài người mắng y lôi kéo chuyện cũ mãi không buông.

Xem tổng thể, thì thủ đoạn PR kết hôn này là thành công rồi.

Công chúng hoặc là mắng Lục Hình Văn kết hôn giả, hoặc là tập trung chú ý đến hôn lễ của Lục Hình Văn và Phí Khả, tất cả đều bị chuyển dời đi khỏi chủ đề ban đầu. Đa số đã sớm quên sự kiện mở đầu là Lục Hình Văn bị chỉ trích là bạo hành ngược đãi Du Vân.

Phí Khả không tin Lục Hình Văn có xu hướng bạo lực, Lục Hình Văn là một người hữu lễ, không có khả năng đối xử bạo lực với người khác.

Nhưng mà……

Lục Hình Văn có phải thật sự có loại sở thích đó không nha…….

Phí Khả chưa từng hỏi Phùng Kiệt, cũng không hỏi Miêu Hân, không dám hỏi.

“Giới giải trí buồn cười nhỉ.” Lục Hình Văn đột nhiên mở miệng.

Phí Khả vẫn đang thả hồn trôi nơi khác, không phản ứng.

“Bởi vì bảo vệ lợi ích, không thể không bán đi hôn lễ của chính mình.” Lục Hình Văn phun ra vài lời trào phúng lạnh lẽo.

Phí Khả nhất thời không biết trả lời như thế nào, suy cho cùng Lục Hình Văn cũng đang trào phúng chính anh.

Qua một lúc, Lục Hình Văn tựa hồ phát giác bản thân nói sai rồi, cầm lấy ly nước quả, một hơi uống hết, lại phun ra ba chữ: “Không nói cậu.”

Phí Khả mỉm cười một chút.

Hơn chín giờ đêm, bạn bè của Lục Hình Văn và Phí Khả mới lục tục kéo tới. Mọi người đều khá mệt mỏi, Phùng Kiệt bèn hủy bỏ bữa tối, để mọi người nghỉ ngơi, ngày mai tham gia hôn lễ.

Ngày tổ chức hôn lễ, hai người phải dậy sớm tạo hình.

Lục Hình Văn một khi đã nhập vai, liền không để người ta phân biệt thật giả. Trước mặt stylist và thợ chụp ảnh, anh thay Phí Khả chỉnh lý quần áo, cái từng nút áo, ánh mắt luôn ánh lên ý cười. Lúc anh nhìn Phí Khả, làm cho Phí Khả cảm thấy, bản thân mình giống như là thật sự kết hôn, người trước mắt là bạn đời của mình.

Ánh mắt thâm tình tràn ngập từ trong ra ngoài đó, làm những nhân viên công tác xung quanh rít gào liên tục.

Anh trang điểm che miệng lén cười: “Thật ngọt ngào, thật hạnh phúc a.”

Phí Khả bị Lục Hình Văn nhìn tới mức ngây ngây ngất ngất, đường đi cũng không nổi.

Một người, làm sao mà ngay cả ánh mắt cũng có thể diễn xuất được vậy a?

Hai người làm xong tạo hình, thợ chụp hình để họ ngồi ở sô pha phòng khách chụp vài tấm. Lại mời gia đình hai bên đến, chụp tất cả mọi người.

Mọi người xuất phát đi về phía hội trường hôn lễ.

Thậm chí là một người không tùy tiện nói cười như Lục Đức Nguyên, hôm nay cũng phải khen một câu “Thời tiết tốt, thích hợp để làm hôn lễ.”

Mẹ của Phí Khả lúc đầu nói không đồng ý, nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy con trai mặc lễ phục, vẫn cao hứng đến mức khóe mắt lông mày đều lộ ra niềm vui.

Mấy người trẻ tuổi thì đã náo nhiệt đến lật trời rồi.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, thích hợp với hôn lễ ngoài trời.

Bên trong hội trường hôn lễ, khách khứa đã được sắp xếp chỗ ngồi, mọi người đều ngước mắt nhìn người mới đến, bắt đầu huýt sáo.

Phùng Kiệt một thân chỉnh tề, cầm micro bắt đầu chủ trì hôn lễ.

Lục Hình Văn tự nhiên như không kéo tay Phí Khả, tiến về phía trước theo lối đi trải đầy hoa hồng trắng.

Phí Khả nhìn từng gương mặt phía trước, vẫn còn tâm trạng nghĩ: kia là ảnh hậu Lý Mẫn Mẫn, cô ấy thật sự đẹp quá; kia là đạo diễn nổi tiếng Trương Hạo, kia là, kia là, những gương mặt đã nhìn qua, những gương mặt thường nhìn thấy trên ti vi, nghĩ không ra là tên gì…

Phùng Kiệt bắt đầu giới thiệu hai người bọn họ, dùng một loại ngôn ngữ trữ tình, kể ra vài câu chuyện nhỏ vốn dĩ là không hề tồn tại của bọn họ. Lục Hình Văn lắng nghe thật nghiêm túc, luôn mỉm cười, giống như những chuyện đó thật sự đã xảy ra.

Phí Khả không biết nên làm ra biểu tình như thế nào, cậu chỉ có thể ngây người lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn Lục Hình Văn một cái. Lục Hình Văn luôn có thể nhận ra ánh nhìn của cậu, quay đầu nhìn cậu, sau đó nắn nhẹ tay cậu.

Phí Khả không biết đây là đang an ủi cậu, để cậu yên tâm, hay chỉ là đang diễn xuất trước công chúng.

Lục Hình Văn diễn quá tốt, làm người ta căn bản là không phân biệt nổi.

Phùng Kiệt cuối cùng cũng nói xong, y lại mời người chủ trì hôn lễ, lão tổng của Lịch Phong ----- Thái Chi Thanh.

Thái Chi Thanh bắt đầu đọc lời chúc phúc của ông dành cho đôi trẻ mới cưới.

Tâm tư Phí Khả nhất thời đan xen giữa hiện thực và ảo ảnh.

Thái Chi Thanh, Phùng Kiệt, Miêu Hân, Lương Hoa ------ những người ngày hôm đó đã xuất hiện tại phòng hội nghị ở lầu 23 tòa nhà Lịch Phong, hôm nay lại tập hợp lại.

Không biết qua bao lâu, người chủ hôn đọc xong lời chúc phúc, mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Lục Hình Văn kéo tay Phí Khả đến trước mặt người chủ hôn, Thái Chi Thanh ý vị thâm trường nhìn bọn họ, bắt đầu đọc lời thề trong hôn lễ. Nhạc sư piano tại hội trường bắt đầu chầm chậm gõ phím đàn.

Là bài hát cho Lục Hình Văn chọn, “Playing Love”, trong phim điện ảnh, là khúc nhạc piano của tình tiết lúc gặp gỡ được cô gái năm 1900.

Trong hội trường cơ hồ đều là người trong giới điện ảnh, rất nhiều người lập tức nghe ra ca khúc này, hoan hô, còn có người huýt sáo.

Trong tiếng piano du dương nhẹ nhàng, Thái Chi Thanh hỏi bọn họ: cậu có đồng ý trở thành chồng hợp pháp của người này không? Bất chấp sinh lão bệnh tử, bất chấp giàu nghèo sướng khổ, bất chấp lúc thuận lợi hay khó khăn, vĩnh viễn không rời bỏ. cậu có đồng ý không?

“Tôi đồng ý.” Lục Hình Văn chậm rãi nhưng kiên định trả lời.

“Tôi đồng ý……..” Phí Khả ngập ngừng nói, giọng nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.

“Chú rể của chúng ta đang khá là khẩn trương.” Phùng Kiệt cười nói.

Hai bên trao đổi nhẫn, là hai nhẫn nam bạch kim thiết kế đơn giản, bên trong có khắc ký tự viết tắt tên của hai người.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, ngón tay Phí Khả run rẩy, suýt nữa làm rơi nhẫn xuống đất. Lục Hình Văn nắm chặt tay cậu, kéo tay cậu đeo nhẫn cho chính mình.

Âm thanh tiếng sóng biển dịu dàng cùng với tiếng piano hợp lại với nhau, gió biển thổi những tấm rèm trắng bay bay.

Lục Hình Văn cúi đầu, hôn Phí Khả.

Đây là nụ hôn đầu tiên trong đời Phí Khả.

Bên tại cậu “oành” một tiếng, giống như là bắn pháo hoa.

Hai má cậu nóng bừng, lòng bàn tay nóng bừng, toàn thân đều nóng bừng.

Lúc Lục Hình Văn kết thúc nụ hôn này, ngẩng đầu nhìn cậu, đến cả lỗ tai của cậu cũng đỏ.

Lục Hình Văn cười, đưa tay vuốt ve hai má cậu, xoa xoa vành tai cậu, toàn bộ đều rất tự nhiên.

Bọn họ nhìn giống như đôi người yêu tự nhiên nhất, Lục Hình Văn giống như người chồng yêu bạn đời của mình sâu sắc, Phí Khả giống như một cậu trai lớn thanh thuần hay xấu hổ bị mê hoặc bởi mị lực của bạn đời của mình.

Hình chụp của hai người, ngày mai sẽ đăng lên các trang báo giải trí, sẽ được đông đảo các doanh tiêu hào chuyển phát điên cuồng, sẽ được công chúng ngắm nhìn rồi bình luận, sẽ trở thành câu chuyện nổi bật, kéo dài không dứt.

Mọi người đứng bật dậy hoan hô, cánh hoa như mưa bay đầy trời, Lục Hình Văn và Phí Khả cả người chìm trong cánh hoa màu trắng.

Đàn piano đã đổi thành khúc “Hôn lễ tiến hành khúc.”

Mọi người tiến lên phía trước, giục Lục Hình Văn nói mấy câu. Lục Hình Văn bị kêu, bị gào, bị bao vây, mấy đại minh tinh đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí, đã điên lên thì thật sự rất là điên. Lục Hình Văn bảo hộ Phí Khả trong lòng, cười lớn: “Đừng chen loạn, mấy người còn muốn giữ mặt mũi không đấy?”

Lý Mẫn Mẫn kêu: “Tôi đến đây để chụp bó hoa của hai người, hai người có tung hoa không? Hai người cư nhiên không thèm tung hoa!”

Lý Mẫn Mẫn ba mươi lăm tuổi, thường bị giới truyền thông truy hỏi bao giờ mới kết hôn, có đối tượng chưa, là người theo chủ nghĩa độc thân hay sao, làm cho Lý Mẫn Mẫn phiền chết được. Hiện tại nhìn Lục Hình Văn cư nhiên trước mặt cô kết hôn, còn tìm được tiểu khả ái nhỏ tuổi như vậy, ghen tị sắp không chịu được rồi.

Mọi người cười phá lên.

Giữa đám hỗn loạn, Lục Hình Văn và Phí Khả hai người bị chen lấn đến chỗ bục hoa hồng của người chủ hôn đứng.

Phí Khả lưng đụng vào bàn hoa, Lục Hình Văn đưa tay, bế cậu lên bàn hoa ngồi, miệng la lớn: “Mấy người muốn cướp dâu phải không?”

Phí Khả sững người nhìn một đống đại minh tinh cười đùa náo nhiệt phía dưới, hoa hồng trắng bao vây Lục Hình Văn.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lục Hình Văn la lớn xong, cúi xuống kéo phía sau gáy Phí Khả, lại hôn cậu.

Mọi người hú hét không ngừng.

Môi của Lục Hình Văn rất mềm, còn hơi lạnh, qua một lúc, anh buông Phí Khả. Mọi người đã thối lui về phía sau, Lục Hình Văn ôm Phí Khả xuống.

Cậu nhìn người nhà, lại nhìn lão đại bọn họ.

Bọn họ đang đứng trong đám người phía sau, hướng cậu cười cười vẫy tay.

Sau lưng Phí Khả lại ngứa ngáy.

Cậu đột nhiên tỉnh lại, cậu không phải đang kết hôn thật, chỉ là một vở kịch.

Ánh mắt của Lục Hình Văn, làm cậu mơ mơ hồ hồ.

Cậu hồi thần, xấu hổ cười cười, bắt đầu đóng cái vai diễn mà cậu nên đóng.

Dịch giả có lời muốn nói: Chương này hơi bị dài, gần 5000 từ, so với mấy chương trung bình 3000-4000 từ thì quá dài. Nhưng mà, tôi nói cho quý vị biết, chương H, dài 7200 từ. Tra tấn lão nương đến chết đi sống lại, dịch 3 ngày mới xong. Mà tôi nói chứ, có tới Z đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.