Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm khóc không ra nước mắt, lén giơ ngón giữa bày tỏ khinh bỉ Trì Nguyên Dã, sau đó vẫn phải cam chịu số phận ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cà phê xay tại chỗ, cà phê xay tại chỗ…
Điềm Tâm lẩm bẩm năm chữ này trong miệng, đẩy cửa bước vào một quán cà phê.
Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của Điềm Tâm, nhân viên phục vụ liền hờ hững mặc kệ cô. Nhưng lúc Điềm Tâm móc thẻ đen mà Trì Nguyên Dã đưa cho mình ra, ánh mắt bọn họ sáng lên, hăng hái đưa túi cà phê cho Điềm Tâm bằng hai tay, sau đó còn đích thân mở cửa cho cô.
Hầy, cái xã hội tiền bạc là nhất này.
Điềm Tâm chạy hồng hộc vào phòng bao, đưa cà phê cho Trì Nguyên Dã, cắn răng nói: “Này, cà phê xay tại chỗ đó.”
Trì Nguyên Dã chậm rãi ngước mắt lên: “Để đó đi.”
“Lá bài đâu?” Điềm Tâm xòe bàn tay ra.
Trì Nguyên Dã khinh bỉ nhìn Điềm Tâm: “Tôi mà lại quỵt cô chắc?”
Nói xong, cậu lấy bộ bài Tarot ra, rút bừa một lá đưa cho cô.
Điềm Tâm cầm lá bài mà xúc động khôn nguôi, còn bảy mươi bảy lá nữa, còn phải làm bảy mươi bảy việc cho cậu ta nữa. Lạc Điềm Tâm, mày phải nhịn!
Lúc này, Trì Nguyên Dã đang ngồi trên ghế với dáng vẻ cao vời như nhà vua, tao nhã ăn cơm tây, còn Điềm Tâm thì đứng hầu hạ ở bên cạnh như nhân viên phục vụ, nhìn đồ ăn trên bàn mà nuốt nước miếng ừng ực.
Ọc ọc ọc…
Bụng Điềm Tâm reo lên, đói quá!
Trì Nguyên Dã liếc xéo sang Điềm Tâm, sau đó đặt món mì Ý đến đối diện mình, ra lệnh: “Ngồi xuống ăn sạch đống này cho tôi!”
Điềm Tâm kinh ngạc ngước mắt lên, không thể tin nổi: “Cho tôi hả?”
“Chẳng lẽ ở đây có người thứ ba hay sao?”
“À, cậu gọi riêng món này cho tôi đấy hả?”
“Bản thiếu gia gọi nhiều mà lại không muốn lãng phí, không được hả? Nói lảm nhảm nhiều quá, còn không mau ngồi xuống ăn cho tôi đi!” Giọng điệu của cậu ngang ngược tự cao tự đại.
Điềm Tâm bĩu môi, vội vàng ngồi xuống đối diện, cầm dĩa bắt đầu ăn.
Nhìn điệu bộ ăn vô cùng vui vẻ của Điềm Tâm, khóe miệng Trì Nguyên Dã hơi nhếch lên thành độ cong mà chính cậu cũng không nhận ra.
“Ăn từ từ thôi, cô không sợ nghẹn chết hả? Tướng ăn xấu chết đi được!” Trì Nguyên Dã ghét bỏ đưa cốc nước cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm uống ừng ực, sau đó đặt mạnh chiếc cốc lên bàn, thỏa mãn thở ra một hơi.
“Tôi ăn no rồi!” Điềm Tâm cười híp mắt nhìn Trì Nguyên Dã.
“Nhìn ra được, bụng tròn vo như quả bóng rồi.” Trì Nguyên Dã liếc xéo bụng Điềm Tâm.
Điềm Tâm ôm bụng, trừng mắt nhìn Trì Nguyên Dã: “Ai cần cậu lo!”
“Đi thôi.” Trì Nguyên Dã nói rồi đứng lên.
Điềm Tâm vội vàng đuổi theo: “Đi đâu?”
“Đã bảo đi theo tôi thì cứ đi theo đi, chân sai vặt.” Trì Nguyên Dã cà lơ phất phơ đút hai tay vào túi rồi đi về phía trước.
Cậu rất cao, Điềm Tâm đứng bên cạnh cậu có vẻ vô cùng nhỏ nhắn.
Cô mặc áo khoác đồng phục của Trì Nguyên Dã mà như đang mặc áo bành tô, chùm qua cả mông của mình rồi…
Đi lòng vòng mấy khúc, Trì Nguyên Dã dẫn Điềm Tâm đi dọc theo lối VIP của trung tâm thương mại, đi thẳng lên tầng hai chuyên đồ nữ.
Đồ nữ ở đây đều là những thương hiệu nổi tiếng quốc tế, giá đắt đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Đổi lại là Điềm Tâm lúc bình thường, cô tuyệt đối không thể tới đi dạo ở nơi như thế này.
Trì Nguyên Dã muốn mua đồ cho cô sao?
“Này, tôi không cần cậu mua đồ cho tôi đâu.” Điềm Tâm đi theo sau Trì Nguyên Dã, chọc vào lưng cậu.