Editor: Nguyetmai
Không bao lâu sau, xe đã lái vào biệt thự nhà họ Trì rồi vững vàng dừng lại.
Điềm Tâm vừa định mở cửa xe thì Trì Nguyên Dã đã kéo tay cô, “Khoan đã.”
Nói xong, cậu liền mở cửa xuống xe trước.
Mưa tuyết bên ngoài đã tạnh hoàn toàn, ở bên cạnh, giọt nước lăn trên tán lá xanh, rơi xuống vũng nước đọng dưới đất, điểm lên gợn sóng nhỏ.
Anh… muốn làm gì?
Điềm Tâm khó hiểu chớp chớp mắt, thấy Trì Nguyên Dã đứng ngoài cửa xe của mình, vừa mở cửa xe liền khom người bế ngang Điềm Tâm lên.
Thấy Trì Nguyên Dã định dứt khoát bế mình về biệt thự, Điềm Tâm kêu lên, “Trì Nguyên Dã, anh bỏ em xuống, em tự đi được!”
Trì Nguyên Dã mắt điếc tai ngơ, bá đạo nói, “Ngoan, đừng giãy!”
Điềm Tâm cạn lời, “Nhiều người đang nhìn như vậy, anh vô duyên vô cớ bế em làm gì? Thả em xuống đi.”
“Anh cứ thích bế em đấy!”
“...”
Tài xế nhà họ Trì cùng vệ sĩ đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, ở bên cạnh mặt không đổi sắc. Mặt Điềm Tâm đỏ bừng, không còn cách nào khác, đành để mặc cho Trì Nguyên Dã bế mình.
Vừa vào cửa biệt thự, chị Trương liền tiến lên đón, vô cùng lo lắng mở miệng, “Cậu chủ, cô Lạc, rốt cuộc cô cậu đã về, trời ơi, sao bộ dạng hai người lại thành thế này...”
Hơn nữa, cô Lạc bị cậu chủ bế về!
Chị Trương kích động.
Trì Nguyên Dã bế thẳng Điềm Tâm lên lầu hai, nhưng vẫn không quên dặn dò, “Đi nấu bát canh gừng.”
“Dạ, vâng, tôi lập tức đi ngay!”
Thấy hai đứa nhỏ làm hoà lại như ban đầu, thậm chí quan hệ còn gần hơn một bước, chị Trương vui mừng lên tiếng. Quá tốt, chị phải gọi điện thoại thông báo tin tức tốt này cho ông bà chủ mới được!
***
Hơi nước lượn lờ quanh phòng tắm, Điềm Tâm ngâm mình trong bồn, đầu óc vẫn trong tình trạng chập điện.
Đây coi như mình và Trì Nguyên Dã đã xác lập quan hệ?
Ừm, mình và Trì Nguyên Dã đã xác lập quan hệ!
Cô cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Khoé miệng Điềm Tâm không nhịn được mà cong lên, cười trộm, trong lòng như có vô số bắp đang nổ tung, thật ngọt.
Tắm rửa thay quần áo xong, Điềm Tâm ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Trì Nguyên Dã đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trên ghế sofa chơi với Tiểu Dã.
Cậu đã thay một chiếc áo sơ mi sọc cổ tròn, áo khoác nâu nhạt, ánh đèn ấm áp trong phòng làm tôn lên vẻ đẹp trai của khuôn mặt vốn đã yêu nghiệt, đặc biệt có loại cảm giác như nam chính trong phim Hàn.
Điềm Tâm nhìn cậu, đột nhiên không rời nổi ánh mắt.
Tiểu Dã kêu meo meo với Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã ngước đồng tử đen nhánh lên, lúc thấy Điềm Tâm thì khoé miệng hơi cong, “Tắm xong rồi?”
Điềm Tâm vội dời mắt đi, bước đến, “Ừm.”
“Uống bát canh này đi.” Trì Nguyên Dã ra lệnh, đưa bát canh gừng còn đang bốc hơi nóng đến trước mặt Điềm Tâm.
Mùi canh gừng thật khó ngửi...
Mình ghét gừng nhất.
Điềm Tâm đau khổ, “Không uống có được không?”
“Không thể!” Giọng điệu không thể thương lượng.
Điềm Tâm đành phải cau mày, nghe lời ngửa cổ uống canh gừng.
Hic, khó uống đến buồn nôn!
Điềm Tâm ấn ngực mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trì Nguyên Dã đang bình tĩnh nhìn mình.
“Đưa đây.” Cậu mở bàn tay thon dài ra.
“Cái gì?” Điềm Tâm chớp mắt.
Vẻ mặt Trì thiếu hơi sa sầm xuống, “Quà! Không phải em nói đã tự mình làm một cặp nhẫn sao, hả?”