Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 147: Chương 147: Bao toàn bộ




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm cong khoé miệng, tung ta tung tăng lên theo.

Xe của Trì Nguyên Dã rất nhanh thì lái đến cổng trang viên Đế Quốc. Từ xa xa, Điềm Tâm đã thấy xe của Kim Thánh Dạ đang chạy về phía này.

Điềm Tâm vội đẩy cửa xe đi xuống, ra sức vẫy cánh tay nhỏ bé của mình với xe kia, “Thất Tịch, Dạ...”

Trì Nguyên Dã ấn hạ cửa kính, chống gương mặt tuyệt đẹp của mình bằng một tay, nhìn Điềm Tâm với ánh mắt chứa ý cười, bờ môi mỏng hé mở, “Con nhóc tiểu học, cô có thể đừng làm ra dáng vẻ ngốc như vậy không? Ngốc muốn chết luôn ấy!”

Điềm Tâm vờ như không nghe thấy, vẫn vẫy tay như cũ.

Hôm nay Thất Tịch mặc váy kẻ caro trắng hồng, tết hai cái đuôi sam, trông đáng yêu cực kì. Cô ấy đi đến ôm cánh tay Điềm Tâm, “Điềm Tâm, có mua đồ ăn vặt cho mình không đấy?”

“Mua rồi, ở trong xe.” Điềm Tâm cười nói.

Hôm nay Trì Nguyên Dã lái xe thể thao hai chỗ ngồi, cho nên mọi người thống nhất cùng sang ngồi xe SUV của Kim Thánh Dạ đến núi Túy Vi.

Lúc vào xe của Trì Nguyên Dã lấy đồ ăn vặt, Kim Thất Tịch nhìn thấy một cốp xe toàn hoa hồng, giật mình kêu lên, “Oa, Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã tỏ tình với cậu sao?”

Kim Thánh Dạ đi theo hai người họ có hơi sững sờ, nhìn hoa hồng ở cốp xe bằng ánh mắt phức tạp.

“Thất... Thất Tịch, cậu đừng nói lung tung!” Điềm Tâm đỏ mặt kéo Thất Tịch, vội vàng kể lại đầu đuôi chuyện vừa rồi cho cô ấy.

Kim Thánh Dạ nghe xong thì cười dịu dàng, “Nguyên Dã rất yêu xe, trên xe luôn cực kì sạch sẽ, cậu ấy không thể chịu được nhất là khi người khác làm bẩn xe mình.”

Cho dù vậy, cậu ấy vẫn vì Điềm Tâm mà chất đầy hoa hồng trong cốp sau.

Kim Thánh Dạ không nói ra những lời này, chỉ là mím đôi môi mỏng, gương mặt đẹp trai nở nụ cười mềm dịu, “Được rồi, đi thôi.”

Nói xong, Kim Thánh Dạ xách túi đồ nặng nhất lên, còn Điềm Tâm và Thất Tịch thì mỗi người cầm một chai nước ngọt đi về phía xe của Kim Thánh Dạ.

Điềm Tâm không nhịn được mà mắng: “Tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã này, không chịu xuống cùng xách đồ, còn không biết xấu hổ mà ngồi trong xe, cứ như chuyện không liên quan gì ấy!”

“Con nhóc tiểu học, đừng tưởng tôi không nghe thấy cô đang nói xấu tôi!” Trì Nguyên Dã mở cửa ở bên ghế phụ lái, cẳng chân thon dài cà lơ phất phơ huơ huơ ra bên ngoài, vẻ mặt xấu xa không chịu được.

Điềm Tâm hừ khẽ.

Lúc bốn người đi đến núi Tuý Vi thì mới khoảng hai ba giờ chiều, hai thiếu niên chọn một khoảng đất trống đỗ xe lại, rồi dựng lều vải lên, còn Điềm Tâm và Thất Tịch thì ngồi trong xe ăn đồ ăn vặt.

“Chúng ta có thể thấy mưa sao băng Sư Tử không?” Điềm Tâm vừa ăn thạch hoa quả vừa hỏi.

“Nhất định có thể, tầm nhìn ở đây rộng như vậy mà. Hơn nữa, mình đã lên mạng tra rồi, đây chính là địa điểm cao nhất để ngắm mưa sao băng đó.” Thất Tịch nhét khoai tây chiên vào miệng.

Địa điểm cao nhất?

Điềm Tâm nghi ngờ nhìn quanh, “Vậy tại sao không thấy có người khác?”

Cảnh ở núi Tuý Vi vô cùng xinh đẹp, thường xuyên có người tới cắm trại, mà ở đây cũng có rất nhiều điểm cắm trại, còn cho thuê cả lều vải và sân bãi các thứ nữa.

“Vì anh mình đã bao toàn bộ khu cắm trại rồi.” Thất Tịch nói dửng dưng.

Điềm Tâm suýt nữa đã bị sặc thạch mà chết. Thôi được rồi, cô không thể hiểu được thế giới của người giàu!

Điềm Tâm lơ đãng nhìn quanh, chợt thấy một bóng người lạnh lùng cao ngạo đi xuyên qua rừng cây cách đó không xa.

Chờ đã, sao nhìn người này quen mắt thế nhỉ?

Hình như là Lăng Dĩ Sóc?

Điềm Tâm ngỡ mình hoa mắt, vội vàng mở cửa xe, rướn cổ nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.