Editor: Nguyetmai
Tính cách của Trì Nguyên Dã đó giờ luôn là nói được làm được.
Điềm Tâm nhìn nước trên tay cậu, lặng lẽ cầm chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.
Cổ họng đã khóc suốt buổi sáng cuối cùng cũng được dịu lại, yết hầu và đôi môi khô khốc lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Điềm Tâm uống một ngụm không hết khát, lại ừng ực uống thêm nhiều nữa.
Trì Nguyên Dã xoa đầu cô, “Vậy mới ngoan.”
Đầu bên kia hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Thất Tịch thở hồng hộc chạy đến, đứng bên cạnh Điềm Tâm tự ôm bụng mình thở gấp.
Mẹ ơi, chạy một mạch đến đây, thật sự mệt chết cô rồi.
“Điềm Tâm, rốt cuộc có chuyện gì? Sao các cậu lại ở thành phố C?” Thất Tịch nhìn bộ dạng uể oải của Điềm Tâm, vội ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay Điềm Tâm.
Thất Tịch? Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Điềm Tâm ngẩn ra, ở thành phố xa lạ này, xảy ra biến cố bất ngờ như vậy, có thể có Trì Nguyên Dã bên cạnh, có thể có người bạn tốt vội vàng chạy đến, cũng xem như an ủi lớn dành cho tâm hồn của cô rồi.
Điềm Tâm khịt mũi, dựa vào lòng Thất Tịch như một cô bé đáng thương, “Thất Tịch, ba mẹ mình bị tai nạn xe, họ thành người thực vật rồi... Mình phải làm sao đây?”
Gì cơ? Người thực vật?
Thất Tịch trợn mắt, có chút không dám tin, ôm lấy Điềm Tâm, để mặc cho nước mắt của Điềm Tâm rơi xuống quần áo của mình. Cô vẫn luôn khéo ăn khéo nói, nhưng lúc này lại chẳng biết phải an ủi Điềm Tâm thế nào.
Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bức tường bên cạnh, Hàn Hữu Thần đi về hướng này từ phía xa, môi mỏng mấp máy: “Nguyên Dã.”
Trì Nguyên Dã ngước mắt lên, vươn tay, khẽ đụng với nắm tay của Hàn Hữu Thần giữa không trung, “Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Hàn Hữu Thần cũng nghiêng người dựa vào tường, nhìn Thất Tịch và Điềm Tâm, trong mắt mang ý dò hỏi.
Trì Nguyên Dã chỉ ngón cái về phía Điềm Tâm, giải thích ngắn gọn đúng trọng tâm, “Vợ chưa cưới của tôi, Lạc Điềm Tâm.”
Vợ chưa cưới?
Hàn Hữu Thần khẽ nhướng mày, Nguyên Dã thế mà lại chính miệng thừa nhận cô gái này là vợ chưa cưới của cậu ấy?
Xem ra, trong lòng cậu ấy, cô gái này thật sự không đơn giản.
“Được rồi được rồi, Điềm Tâm, cậu đừng lo, bây giờ y học rất phát triển, chúng ta tới bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, chú và dì nhất định sẽ khỏe lên thôi.” Thất Tịch vuốt tóc Điềm Tâm an ủi.
Điềm Tâm ra sức gật đầu, đúng vậy, bây giờ y học rất phát triển, ba mẹ... nhất định sẽ khỏe lại thôi!
Hít một hơi thật sâu, Điềm Tâm ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát hiện có một chàng trai đang đứng bên cạnh Trì Nguyên Dã.
Một chàng trai... rất đẹp trai rất đẹp trai, dù đứng cạnh Trì Nguyên Dã, cũng không hề thua kém.
“Điềm Tâm, đây chính là anh Hữu Thần.” Thất Tịch vội vàng giới thiệu, rồi lại quay đầu nói với Hàn Hữu Thần, “Anh Hữu Thần, đây là Điềm Tâm, bạn tốt nhất của em.”
Hàn Hữu Thần khẽ vuốt cằm nhìn Điềm Tâm, Điềm Tâm cố gượng cười đáp lại.
Nếu không phải đang ở dưới tình huống thế này, cô nhất định phải buôn dưa chuyện của Thất Tịch và anh Hữu Thần của cô nàng.
Đáng tiếc bây giờ... chẳng có tâm trạng gì hết.
Thủ tục nhập viện đã làm xong, bác sĩ đi ra, khi nhìn thấy Hàn Hữu Thần thì hai mắt lập tức sáng lên, “Úi? Không phải cậu là thiếu niên tốt bụng hôm ấy đã đưa ba mẹ cô Lạc đến bệnh viện, lại còn ứng trước tiền chữa trị sao?”