Editor: Nguyetmai
Quào, quả là một người phụ nữ siêu đẹp!
Bà ấy khoảng bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt, mà ngược lại còn tô thêm vẻ quyến rũ duyên dáng khác.
Bà tao nhã ngồi đó uống cà phê, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào thì ngước đôi mắt đẹp của mình lên, thoáng sững sờ.
Điềm Tâm cũng đứng ngây người ở cửa.
“Này, cô đứng ở đây làm thần giữ cửa à? Còn không mau vào đi.” Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, bất mãn đứng sau lưng Điềm Tâm thúc giục.
“Nguyên Dã…” Người phụ nữ đứng lên, vui mừng gọi.
Trì Nguyên Dã hơi cứng người lại. Cậu ngước mắt lên nhìn với vẻ không thể tin nổi. Lúc thấy rõ người đang ngồi trong phòng khách là ai, cậu liền sa sầm mặt.
“Cháu là Tiểu Điềm Tâm phải không?” Bà cười tủm tỉm kéo Điềm Tâm đến, vô cùng thân thiết: “Chào cháu, dì đã nghe về cháu lâu rồi, ông nội cháu là người có ơn với nhà họ Trì chúng tôi! À, quên mất không giới thiệu, dì là vợ của chú Trì, mẹ của Nguyên Dã, Trì Minh Mỹ. Sau này cháu cứ gọi dì là dì Trì được rồi.”
“Cháu… cháu chào dì Trì.” Dáng vẻ hùng hổ khi nãy trước mặt Trì Nguyên Dã bay biến, Lạc Điềm Tâm ngoan ngoãn cất lời chào.
Không ngờ cả nhà này đều mang họ Trì, vã cả mồ hôi…
“Các con, chúng ta vào nhà trước đã, đừng đứng chắn trước cửa ra vào. Nào, nào, mẹ đã pha cà phê cho hai đứa rồi, cùng ngồi xuống uống đi.” Dứt lời, dì Trì ôm Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã đi vào trong.
Trì Nguyên Dã lạnh lùng né người tránh bà ấy, giọng nói chẳng mảy may cảm xúc: “Tôi không thích uống cà phê, lên phòng trước đây.”
Cậu vừa nói vừa đi thẳng lên tầng hai, chẳng mảy may nể tình ngoảnh lại.
Ơ? Điềm Tâm đứng bên cạnh, miệng méo xệch.
Sao tên ác ma này lại lạnh lùng vậy? Dám tỏ thái độ như thế với người mẹ đã lâu không gặp.
Quả nhiên là đồ máu lạnh! Điềm Tâm thầm khinh bỉ Trì Nguyên Dã.
Bà Trì hơi xấu hổ, thở dài rồi quay sang nhìn Điềm Tâm, “Điềm Tâm bảo bối, chúng ta uống cà phê nào.”
“Vâng.” Điềm Tâm lễ phép tươi cười, thuận theo Trì Minh Mỹ ngồi xuống ghế sofa.
“Nếm thử xem tay nghề của dì thế nào?” Trì Minh Mỹ đặt một tách cà phê tinh xảo vào tay Điềm Tâm.
Điềm Tâm cẩn thận nhấp một ngụm rồi thè lưỡi, mặt nhăn nhúm: “Hơi đắng ạ.”
Trì Minh Mỹ che miệng cười, “Thử thêm một chút, tỉ mỉ cảm nhận, cháu sẽ thấy hương vị nguyên chất của cà phê lan từ đầu lưỡi ra khắp khoang miệng. Đây là cà phê dì mang từ Indonesia về đấy.”
“Đây là cà phê gì thế? Hương vị là lạ.” Điềm Tâm chép miệng.
“Đây là cà phê chồn nổi tiếng khắp thế giới, hương vị thế nào?” Dì Trì nói xong thì khoanh hai tay trước ngực, nhìn Điềm Tâm với vẻ vô cùng chờ mong.
Khuôn mặt Điềm Tâm lập tức trở nên xanh mét như tàu lá chuối.
Cà phê… chồn?
Có phải là loại mà người ta cho con chồn ăn hạt cà phê, sau đó tiêu hóa rồi thải ra, rồi mang đi làm cà phê không?
Ọe!
Điềm Tâm không nhịn được buồn nôn.
Mẹ ơi, tuy loại cà phê rất quý hiếm, nhưng Điềm Tâm không thưởng thức nổi!
“Dì… dì ơi, cháu muốn đi toilet một chút.” Điềm Tâm đặt tách cà phê xuống, cố gắng hé chiếc miệng trên khuôn mặt sắp sụp đổ cất lời
Không chờ Trì Minh Mỹ trả lời, cô đã chạy ào vào toilet, nhoài người trên bồn rửa tay mà nôn mửa.
Hu hu hu, tởm quá đi mất! Tại sao mấy người giàu có lại thích mùi vị đặc biệt thế này! Sao loại cà phê này lại bán chạy trên thế giới như vậy?
Hạt cà phê do chồn thải ra, không phải là phân của con chồn ư?
Ọe… Nghĩ đến đây, Điềm Tâm lại nôn khan.