Editor: Nguyetmai
Xe đột ngột thắng gấp khiến tất cả mọi người lao mạnh về đằng trước.
Thất Tịch xoa trán bị đụng đau, tủi thân mở miệng, "Anh Hữu Thần, anh làm gì vậy? Đau quá đi mất."
Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Hữu Thần nhìn chằm chằm người đứng cách đó không xa, nhanh chóng cởi dây an toàn, dứt khoát thốt ra mấy chữ: "Xuống xe, anh vừa thấy cậu của Tô Khả Nhi."
Anh vừa nói vừa xuống xe trước, Kim Thánh Dạ nghe vậy cũng vội vàng bước theo sau.
Cậu của Tô Khả Nhi?
Trời ạ, Hàn Hữu Thần thật là đáng sợ... Anh thật sự có khả năng nhìn một lần là không bao giờ quên sao? Chỉ nhìn lướt qua ảnh chụp là đã có thể nhận ra người thật rồi?
Điềm Tâm trợn to mắt, cùng trao đổi ánh mắt với Thất Tịch.
Hai cô gái cũng theo sát đằng sau.
An Hạo mới rời khỏi chỗ Tô Khả Nhi, đang ngâm nga hát, cà lơ phất phơ bước trên đường, lại đột nhiên có hai kẻ vóc dáng cao lớn đứng chắn trước mặt ông ta.
An Hạo vừa ngước mắt đã thấy hai thiếu niên đẹp trai sáng láng đứng chắn phía trước, tỏa ra khí thế bừng bừng.
Ánh đèn đường mờ nhạt phác họa nên dáng vóc của Kim Thánh Dạ và Hàn Hữu Thần, sau khi nhìn rõ hai người đứng trước mặt là ai, An Hạo kinh ngạc tới mức cặp mắt như muốn rơi ra ngoài!
Đây là... Kim thiếu và Hàn thiếu?
Sao hai người bọn họ lại ở đây?
Trời ạ, thật sự là gặp quỷ rồi! Sao ông ta lại xui xẻo tới vậy?
Phải làm sao bây giờ? Có phải hai người này đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?
An Hạo chột dạ quay đầu định chạy mất, ai ngờ Thất Tịch và Điềm Tâm đã chống nạnh đứng chặn sau lưng ông ta.
"Ôi chà, đây không phải là Kim thiếu và Hàn thiếu sao? Sao lại trùng hợp vậy? Hahaha, có lẽ hai vị không biết tôi đâu, chào hai vị, tôi tên là An Hạo." An Hạo thấy vậy chỉ có thể quay người, cười toe toét, nịnh nọt cúi đầu khom lưng, giơ bắt tay Hàn Hữu Thần và Kim Thánh Dạ.
Hai cậu thiếu niên lạnh lùng đứng đó, khẽ nâng cằm, khí thế bừng bừng, chẳng thèm ngó ngàng tới vẻ nịnh hót lấy lòng của An Hạo.
An Hạo lúng túng khựng tay lại giữa không trung, ngượng ngùng thu tay về.
Ông ta tự xốc lại tinh thần cười hai tiếng, đứng thẳng lưng gãi gãi cằm, vòng qua người Kim Thánh Dạ và Hàn Hữu Thần định chạy mất, "Vậy hai vị thiếu gia, tôi đi trước đây, tạm biệt!"
Điềm Tâm và Thất Tịch thấy vậy vội dang tay chặn ông ta lại, "Không được đi!"
"An Hạo, có đúng không?" Hàn Hữu Thần nở nụ cười tàn nhẫn, cất bước tiến lên đầy vẻ tao nhã.
An Hạo nuốt nước bọt, vô thức lùi về phía sau vài bước, run lẩy bẩy cất tiếng, "Vâng, vâng ạ."
"Nói, có phải ông và Tô Khả Nhi bày mưu bắt cóc Trì Nguyên Dã không?!" Điềm Tâm tức giận chất vấn.
"Hả? Trì thiếu?" An Hạo giả ngu trừng lớn mắt, tỏ vẻ không hiểu gì, "Trì thiếu có chuyện gì vậy?"
"Ông còn dám giả bộ!" Thất Tịch chỉ thẳng mặt ông ta.
"Không phải, tôi thật sự không hiểu mọi người đang nói gì!"
Kim Thánh Dạ cười khẽ, "Tôi khuyên ông đừng giả ngu nữa, bọn tôi đã biết cả rồi."
Lời của Kim Thánh Dạ khiến lòng An Hạo hoảng hốt nhưng vẫn cố cự cãi, "Tôi thật sự không hiểu mấy người đang nói gì, thật ngại quá, tôi phải về nhà đây, hai vị thiếu gia hai vị tiểu thư, tôi xin phép đi trước!"
Hàn Hữu Thần trầm mặt, tiến lên vài bước đứng ngay trước An Hạo, đưa chân đạp ông ta ngã lăn xuống đất.
An Hạo xuýt xoa một tiếng, gương mặt bị đạp mạnh xuống nền đất, khẽ hô một tiếng muốn đứng dậy, Hàn Hữu Thần lại hung hãn vung chân đạp lên người ông ta, "Nói! Trì Nguyên Dã đang ở đâu?"
"Tôi thật sự không biết." An Hạo vẫn mạnh miệng, cảm giác hít thở ngày càng khó khăn hơn.
Hàn Hữu Thần một tay đút túi quần, đôi mắt phẳng lặng bình tĩnh, không nói một lời, chỉ chầm chậm dồn thêm sức xuống chân.
An Hạo cảm thấy mình sắp chết ngộp, trong lòng vô cùng sợ hãi, mặt ông ta đỏ bừng bừng, giọng nói đứt quãng, "Hàn thiếu, đừng, đừng đạp nữa, tôi nói, tôi nói!"