Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 102: Chương 102: Chạy!




Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm hoảng sợ che kín miệng mình. Cô không dám tin, nhưng lại kích động vô cùng. Kẻ cầm đầu đang ở ngay trước mắt mình, quả đúng là tự chui đầu vào rọ mà!

Kim Thất Tịch nhìn Điềm Tâm với ánh mắt dò hỏi, Điềm Tâm ra hiệu im lặng với cô nàng.

Thất Tịch lập tức hiểu ý, gật đầu không nói.

Điềm Tâm lặng lẽ lôi di động của mình ra, mở ứng dụng máy ảnh, quay lại hình ảnh.

Ở đối diện, Tô Khả Nhi và mấy người đàn ông kia còn đang giằng co.

“Nhạt nhẽo, những điều cần nói tôi đã nói qua điện thoại hết rồi, tôi cảnh cáo mấy người, đừng được voi đòi tiên!” Tô Khả Nhi giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, cô nàng giẫm giày cao gót định quay người rời đi.

“Được voi đòi tiên? Cô Tô, làm người không thể như thế được.” Một gã đẹp trai nhất trong cả đám bước tới chặn đường của Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi tức muốn nổ phổi, “Ban đầu tôi đã nói, nếu các anh cưỡng hiếp được Lạc Điềm Tâm, tôi sẽ cho các anh một một triệu, nhưng sự thật là Lạc Điềm Tâm vẫn bình thường, chẳng bị làm sao cả, lần đầu tiên của cô ta cũng chẳng bị các anh cướp mất. Nếu đã như thế, dựa vào cái gì mà tôi phải trả tiền đặt cọc cho mấy người?”

“Giờ cô ta đã mang tiếng xấu rồi, chẳng phải cô đã đạt được mục đích rồi sao?”

“Chưa đủ!” Tô Khả Nhi nhìn bọn họ, “Tôi nói lại lần cuối cùng, sở dĩ Lạc Điềm Tâm bị tiếng xấu, đó cũng là do tôi mua chuộc truyền thông mất hơn một triệu của tôi, tôi nào còn tiền trả cho các anh? Mấy người chẳng làm được chuyện gì, đến một đứa con gái cũng chẳng xử lý được, con m* nó còn dám tới đòi tiền tôi? Tôi nói này, các anh có phải đàn ông không? Tôi khuyên các anh nên biết khó mà lui, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

OK! Chính là đây, chứng cứ chứng minh cô trong sạch, chứng cứ chứng minh Tô Khả Nhi là người hại cô!

Điềm Tâm kích động bấm nút lưu đoạn phim, kích động muốn dập đầu ba cái trước mộ tổ nhà mình.

“Nếu tôi có đôi gậy thần biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp của tiên nữ, tôi sẽ biến mọi thứ trở thành manga socola và nhà búp bê...”

Tiếng nhạc chuông vô cùng cute vang lên từ trong túi xách của Thất Tịch. Trong nháy mắt, tiếng chuông chói tai bùng nổ khắp bốn phía an tĩnh.

Kim Thất Tịch hoảng sợ vội vàng móc di động của mình ra. Hận không thể lập tức ném nó xuống suối!

“Ai?!” Ánh mắt Tô Khả Nhi lạnh băng, cô ta hung dữ đưa mắt nhìn về phía Thất Tịch và Điềm Tâm đang trốn phía sau cây đại thụ.

Má ơi, bị phát hiện rồi!

Trong nháy mắt Điềm Tâm và Thất Tịch nhảy dựng lên, kéo tay đối phương quay đầu mà chạy.

Tô Khả Nhi vừa thấy là Điềm Tâm và Thất Tịch. Trong nháy mắt mặt hoảng hốt vì sợ. Cô ta vội vàng quay đầu nói với mấy người đàn ông kia, “Còn đứng đó làm gì? Không mau đuổi theo bắt bọn họ cho tôi!”

“Vậy số tiền kia...” Mấy người đàn ông nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

“M* kiếp, các anh bị ngu hết à? Nếu như để bọn họ chạy về nói với Trì Nguyên Dã, hôm nay mấy người chúng ta đều phải chết ở đây đấy! Còn không mau đuổi theo!” Tô Khả Nhi vội vàng cắn răng nói.

Mấy người đàn ông vừa nghe tới cái tên Trì Nguyên Dã thì sợ hẳn, vội vàng cất bước đuổi theo hướng Điềm Tâm và Kim Thất Tịch vừa bỏ trốn.

Bên tai gió thổi vù vù, Thất Tịch vừa chạy vừa móc điện thoại ra, hận không thể đập nát kẻ gây chuyện, thế nhưng vừa nhìn thấy ba chữ lớn anh Hữu Thần trên màn hình, trong nháy mắt cũng không nỡ đập.

“Thất Tịch, cậu còn có thời gian xem điện thoại à? Chạy mau lên!” Điềm Tâm vừa chạy, vừa quay đầu nhìn Kim Thất Tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.