Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 314: Chương 314: Chết chung




Editor: Nguyetmai

Cố Dĩ Phong dựng xe đạp, cau mày nhìn Tô Khả Nhi, “Thân phận của em đặc thù, sau này chú ý một chút, đừng có tuỳ tiện dẫn người về nhà.”

Tô Khả Nhi mỉm cười duyên dáng, tiến lên dựa vào người Cố Dĩ Phong, “Người kia là em họ của em, sẽ không có chuyện gì đâu. Yên tâm.”

“Sao mà yên tâm được? Em có biết cả cảnh sát lẫn người nhà họ Trì đều đang ráo riết tìm em, muốn dẫn độ em về quy án không?”

Tô Khả Nhi nghe xong, mặt lập tức sa sầm xuống, “Ý của anh là gì? Nếu sợ tôi sống ở đây làm liên luỵ đến anh, vậy thì tôi đi ngay lập tức! Không gây thêm phiền cho anh nữa.”

Nói xong, Tô Khả Nhi làm bộ muốn bỏ đi.

Cố Dĩ Phong vội kéo tay Tô Khả Nhi lại, sốt sắng nói, “Khả Nhi, em biết rõ ý anh không phải thế mà. Không phải anh sợ liên luỵ đến bản thân mình, là anh sợ em bị bắt sẽ phiền phức, em biết không.”

Nghe được câu này, Tô Khả Nhi nở nụ cười đắc ý, quay người sang, choàng tay vào cổ Cố Dĩ Phong, nép vào ngực cậu ta như con chim nhỏ, “Em biết anh tốt với em nhất mà.”

Cố Dĩ Phong bị Tô Khả Nhi ôm thân mật không khoảng cách như vậy thì vừa mừng vừa lo, cậu ta khẽ thở dài một tiếng, “Đúng là anh không có cách nào với em.”

Tô Khả Nhi và Cố Dĩ Phong là bạn học cấp hai, cậu ta thầm mến Tô Khả Nhi suốt thời cấp hai ấy.

Cô ta chính là người trong mộng của cậu ta. Chẳng qua trước đây Tô Khả Nhi luôn cao ngạo, giống như một con khổng tước kiêu kỳ.

Còn Cố Dĩ Phong thì từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, không giàu có, vẻ ngoài cũng không nổi bật. Khi đó, với cậu ta thì ngay cả việc liếc mắt nhìn Tô Khả Nhi cũng đã là một việc xa xỉ.

Nhưng không ngờ, người đã từng là nữ thần của mình lại đang thân mật ôm chặt lấy mình, Cố Dĩ Phong xúc động, cảm nhận bộ ngực mềm mại của Tô Khả Nhi như có như không cọ vào mình, làm cậu ta miệng khô lưỡi khô.

“Khả… Khả Nhi…”

“Suỵt…” Tô Khả Nhi vươn ngón tay chặn môi Cố Dĩ Phong, đứng thẳng người, giữa buổi trưa nắng đẹp như hiện giờ, đột nhiên lại trút toàn bộ quần áo ngủ trên người mình xuống.

Da thịt bóng loáng của cô ta cứ thế phơi bày ra trước mắt Cố Dĩ Phong, cậu ta cảm giác như mắt mình sắp bốc hoả đến nơi, hô hấp dần trở nên dồn dập.

“Khả Nhi, em…”

Tô Khả Nhi mỉm cười quyến rũ, quấn lấy hông Cố Dĩ Phong, nâng mặt lên, ánh mắt khiêu khích, hơi thở tựa như lan, “Dĩ Phong, ôm em.”

Cố Dĩ Phong không nhịn được nữa, cậu ta bế ngang Tô Khả Nhi lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa cúi đầu gặm miệng cô ta.

Cố Dĩ Phong ném cô ta xuống giường, nằm đè người lên.

Tô Khả Nhi thở hổn hển đầy suồng sã, rên rỉ, để mặc Cố Dĩ Phong làm gì thì làm, cô ta choàng tay qua cổ Cố Dĩ Phong, “Dĩ Phong, bây giờ em đã là của anh, bất kể chuyện gì anh cũng sẽ giúp em, đúng không?”

“Ừ… đúng, giúp em, bất kể chuyện gì anh cũng giúp em, vì em thì làm cái gì cũng được!” Cố Dĩ Phong điên cuồng hôn cô ta, hàm hồ đáp lại.

“Vậy… em muốn Trì Nguyên Dã và Lạc Điềm Tâm chết chung, anh cũng sẽ giúp em, có đúng hay không…” Tô Khả Nhi dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực cậu ta.

Cố Dĩ Phong nắm bàn tay không yên phận của cô ta, liều mạng hôn, “Được, anh giúp em, bây giờ em nói gì anh cũng sẽ theo lời em hết!”

Tô Khả Nhi cười khanh khách, giang hẳn hai tay ra ôm cổ Cố Dĩ Phong, cười càng thêm càn rỡ.

Đây chính là vì yêu mà sinh hận.

Từ sau khi bị Trì Nguyên Dã bóp trật khớp cằm, từ sau khi suýt chết vì nhảy xuống sông thì Tô Khả Nhi liền căm ghét Trì Nguyên Dã. Nếu đã không có được, vậy cô ta phải phá huỷ!

Một mình Lạc Điềm Tâm chết còn chưa đủ, cô ta muốn hai người họ phải chết chung!

Không phải hai người rất ân ái sao? Tôi sẽ chờ xem, đến lúc chết rồi thì hai người còn ân ái kiểu gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.